Tác giả:

Đỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.   Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.   Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.   Nào ngờ, mới cưới được một tháng.   Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.   Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.   Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."   Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."   1   "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"   Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.   Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.   Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."   Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.   "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"   Tôi bị cánh…

Chương 9

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào MônTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.   Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.   Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.   Nào ngờ, mới cưới được một tháng.   Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.   Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.   Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."   Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."   1   "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"   Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.   Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.   Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."   Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.   "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"   Tôi bị cánh… Ôn Nhan thực sự có thai. Vô tình nhận kịch bản tiểu kiều thê mang thai bỏ trốn. Tôi cầm tờ phiếu khám bệnh, an ủi cô ấy. "Nếu cậu muốn sinh, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi." Ôn Nhan ôm lấy chân, vẻ mặt vẫn còn hơi hoảng hốt. "Có khả năng nào, cậu cầm nhầm phiếu khám bệnh không?" Tôi nhìn dòng chữ "Ôn Nhan" rõ mồn một trên tờ phiếu, im lặng xé nó đi. "Cũng không phải là không có khả năng." ... Ôn Nhan đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tuy chưa nghĩ kỹ có nên giữ lại đứa bé này hay không. Nhưng đã chấp nhận sự thật mình có thai. Cô ấy hất mái tóc dài, tràn đầy năng lượng trở lại. "Đi thôi!" "Đi đâu?" Tôi đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm lại rồi ngồi phịch xuống. "Chờ chút, đứng dậy đột ngột quá, hình như chân mình bị tê rồi." Ôn Nhan vừa cười vừa quay lại đỡ tôi, "Sao cậu lại..." Lời cô ấy nói đột nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.  Tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của Ôn Nhan về phía đối diện hành lang. Một bóng dáng quen thuộc đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Ôn Nhan. Đợi chúng tôi định thần lại, Lục Quan Nam đã đi đến trước mặt chúng tôi. Anh ấy liếc nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi, nhíu mày nhìn Ôn Nhan, "Em thấy khó chịu ở đâu?" Anh ấy không hỏi tại sao chúng tôi lại ở đây. Cũng chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra tình trạng của Ôn Nhan không ổn. Tôi không lên tiếng, tôi định đợi Ôn Nhan giải thích trước. Tôi phụ trách ứng biến tùy cơ. Ôn Nhan đang định thuận miệng nói ra một triệu chứng nào đó, thì có một bác gái đi ngang qua nghe thấy, giành nói trước: "Đây là khoa phụ sản, vợ của cháu chắc là có tin vui rồi." Bác gái tốt bụng đi ngang qua đã trực tiếp vạch trần sự thật. Ôn Nhan vội vàng xua tay, "Không phải em, em đi cùng Vy Vy." Lục Quan Nam nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi đành cắn răng gật đầu. "Đúng là em thấy không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra." Lục Quan Nam lại nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi. Thị lực tuyệt vời giúp anh ấy nhìn rõ kết quả khám bệnh. "Em có thai rồi?" 

Ôn Nhan thực sự có thai.

 

Vô tình nhận kịch bản tiểu kiều thê mang thai bỏ trốn.

 

Tôi cầm tờ phiếu khám bệnh, an ủi cô ấy.

 

"Nếu cậu muốn sinh, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi."

 

Ôn Nhan ôm lấy chân, vẻ mặt vẫn còn hơi hoảng hốt.

 

"Có khả năng nào, cậu cầm nhầm phiếu khám bệnh không?"

 

Tôi nhìn dòng chữ "Ôn Nhan" rõ mồn một trên tờ phiếu, im lặng xé nó đi.

 

"Cũng không phải là không có khả năng."

 

...

 

Ôn Nhan đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tuy chưa nghĩ kỹ có nên giữ lại đứa bé này hay không.

 

Nhưng đã chấp nhận sự thật mình có thai.

 

Cô ấy hất mái tóc dài, tràn đầy năng lượng trở lại.

 

"Đi thôi!"

 

"Đi đâu?"

 

Tôi đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm lại rồi ngồi phịch xuống.

 

"Chờ chút, đứng dậy đột ngột quá, hình như chân mình bị tê rồi."

 

Ôn Nhan vừa cười vừa quay lại đỡ tôi, "Sao cậu lại..."

 

Lời cô ấy nói đột nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

 

 

Tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của Ôn Nhan về phía đối diện hành lang.

 

Một bóng dáng quen thuộc đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Ôn Nhan.

 

Đợi chúng tôi định thần lại, Lục Quan Nam đã đi đến trước mặt chúng tôi.

 

Anh ấy liếc nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi, nhíu mày nhìn Ôn Nhan, "Em thấy khó chịu ở đâu?"

 

Anh ấy không hỏi tại sao chúng tôi lại ở đây.

 

Cũng chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra tình trạng của Ôn Nhan không ổn.

 

Tôi không lên tiếng, tôi định đợi Ôn Nhan giải thích trước.

 

Tôi phụ trách ứng biến tùy cơ.

 

Ôn Nhan đang định thuận miệng nói ra một triệu chứng nào đó, thì có một bác gái đi ngang qua nghe thấy, giành nói trước: "Đây là khoa phụ sản, vợ của cháu chắc là có tin vui rồi."

 

Bác gái tốt bụng đi ngang qua đã trực tiếp vạch trần sự thật.

 

Ôn Nhan vội vàng xua tay, "Không phải em, em đi cùng Vy Vy."

 

Lục Quan Nam nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi đành cắn răng gật đầu.

 

"Đúng là em thấy không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra."

 

Lục Quan Nam lại nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi.

 

Thị lực tuyệt vời giúp anh ấy nhìn rõ kết quả khám bệnh.

 

"Em có thai rồi?"

 

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào MônTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhĐỉnh cấp hào môn Lục gia đang đau đầu vì chuyện hôn sự.   Chỉ vì hai anh em nhà họ Lục, một người xuất gia làm Phật tử, một người gặp tai nạn xe cộ thành người thực vật.   Sau khi tôi và cô bạn thân Ôn Nhan biết được tin tức, lập tức tay trong tay gả vào Lục gia.   Nào ngờ, mới cưới được một tháng.   Phật tử phá giới hoàn tục, người thực vật bật dậy khỏi giường bệnh.   Ba giờ sáng, tôi và Ôn Nhan vịn eo lén lút gặp nhau.   Ôn Nhan: "Ly hôn không? Hôm nay tớ ly hôn."   Tôi: "Vậy tớ ngày mai, hai đứa mình cùng ly hôn thì quá lộ liễu."   1   "Nghe nói mẹ hôm qua mua cho cậu một hòn đảo?"   Ôn Nhan đột nhiên xông vào phòng.   Người cô ấy gọi là mẹ, chính là Lục phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của chúng tôi.   Tôi chớp chớp mắt, "Hình như là có chuyện này, mẹ nói tớ ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Lục Triều Bắc, vất vả rồi, nên tiện tay mua tặng tớ một hòn đảo."   Ôn Nhan nghiến răng, bò lên giường, quấn lấy tôi như con rắn nước.   "Sao cậu có thể giấu tớ chuyện này!"   Tôi bị cánh… Ôn Nhan thực sự có thai. Vô tình nhận kịch bản tiểu kiều thê mang thai bỏ trốn. Tôi cầm tờ phiếu khám bệnh, an ủi cô ấy. "Nếu cậu muốn sinh, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi." Ôn Nhan ôm lấy chân, vẻ mặt vẫn còn hơi hoảng hốt. "Có khả năng nào, cậu cầm nhầm phiếu khám bệnh không?" Tôi nhìn dòng chữ "Ôn Nhan" rõ mồn một trên tờ phiếu, im lặng xé nó đi. "Cũng không phải là không có khả năng." ... Ôn Nhan đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tuy chưa nghĩ kỹ có nên giữ lại đứa bé này hay không. Nhưng đã chấp nhận sự thật mình có thai. Cô ấy hất mái tóc dài, tràn đầy năng lượng trở lại. "Đi thôi!" "Đi đâu?" Tôi đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm lại rồi ngồi phịch xuống. "Chờ chút, đứng dậy đột ngột quá, hình như chân mình bị tê rồi." Ôn Nhan vừa cười vừa quay lại đỡ tôi, "Sao cậu lại..." Lời cô ấy nói đột nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.  Tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của Ôn Nhan về phía đối diện hành lang. Một bóng dáng quen thuộc đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Ôn Nhan. Đợi chúng tôi định thần lại, Lục Quan Nam đã đi đến trước mặt chúng tôi. Anh ấy liếc nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi, nhíu mày nhìn Ôn Nhan, "Em thấy khó chịu ở đâu?" Anh ấy không hỏi tại sao chúng tôi lại ở đây. Cũng chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra tình trạng của Ôn Nhan không ổn. Tôi không lên tiếng, tôi định đợi Ôn Nhan giải thích trước. Tôi phụ trách ứng biến tùy cơ. Ôn Nhan đang định thuận miệng nói ra một triệu chứng nào đó, thì có một bác gái đi ngang qua nghe thấy, giành nói trước: "Đây là khoa phụ sản, vợ của cháu chắc là có tin vui rồi." Bác gái tốt bụng đi ngang qua đã trực tiếp vạch trần sự thật. Ôn Nhan vội vàng xua tay, "Không phải em, em đi cùng Vy Vy." Lục Quan Nam nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi đành cắn răng gật đầu. "Đúng là em thấy không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra." Lục Quan Nam lại nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi. Thị lực tuyệt vời giúp anh ấy nhìn rõ kết quả khám bệnh. "Em có thai rồi?" 

Chương 9