Tác giả:

Ta ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp:   "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình."   Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu:   "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?"   Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một.   "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác."   Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta.   Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình…

Chương 7

Nha Hoàn Tiểu XuânTác giả: Lâm Bản KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTa ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp:   "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình."   Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu:   "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?"   Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một.   "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác."   Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta.   Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình… Cho nên khi ánh mắt hắn nhìn sang, ta khẽ quay đầu đi, coi như không thấy, liền không để tâm nữa. Còn về phần Trần Đạc, hắn dường như không có phiền não và bí mật gì, hôm nay nhìn thấy miếng ngọc bội bình an trên người ta, còn cười hì hì nói sau này muốn tự tay làm một cái tặng cho người mình thích. Hiện tại tên này lại say bí tỉ rồi. Miệng lẩm bẩm: "Tại sao lại thua lỗ nữa rồi? Phụ thân đừng đánh con, đừng đánh mặt, ngày mai còn phải gặp người ta nữa." "Phụ thân, phụ thân tin tưởng con đi, con thật sự có thể làm nên chuyện, con không phải là kẻ hoang phí vô độ!" "Đau m.ô.n.g quá!" Trên vai Ưng Cửu, Trần Đạc khóc lóc thảm thiết. Còn ba người chúng ta nhìn hắn, đều bật cười. Thấy chưa, chỉ cần có Trần Đạc, sẽ không bao giờ nhàm chán...................................................................................Ta một mình uống rượu dưới ánh trăng, cây mướp đã leo lên giàn, nở những bông hoa nhỏ màu vàng.  Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến thiếu niên lang mặc áo đỏ kia. Hôm đó Phương Dữ Hạc ban đêm nhảy vào sân nhà ta, không còn vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi. "Nếu có một ngày ta không còn nữa, Thư sinh, hãy viết ta vào trong sách của ngươi." Mắt ta cay cay: "Ta chưa bao giờ lấy người sống làm nguyên mẫu." "Nếu ta còn sống, sẽ càng tham lam hơn một chút, không bằng lòng với trong sách..." Đang trầm ngâm, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, là một người ta không ngờ tới, bụng nàng nhô cao.  "Tiểu Thu?" Gương mặt nàng trắng bệch, gượng cười: "Cuối cùng ta cũng được ra ngoài thăm tỷ rồi." Từ sau khi Tiểu Thu đi theo tiểu thư xuất giá, cơ hội ta gặp được nàng càng ít hơn, quy củ Vương phủ nghiêm ngặt, Diêu Mộng Lan lại càng giam lỏng nàng, lần gặp mặt trước là trước tháng sáu, may mà ngày thường ta có thể bỏ ra chút bạc nhờ v.ú nuôi truyền lời, viết thư. Tiểu Thu chưa từng hé răng nửa lời oán trách, ta cũng chỉ nghĩ là bình thường. "Muội... gả chồng rồi sao?" Ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng, có chút ngại ngùng hỏi. Gương mặt nàng lộ vẻ chua xót: "Ta đã khai kiểm, làm thiếp cho Vương gia rồi." (khai kiểm: tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt) Lúc này ta mới phát hiện, trên người Tiểu Thu đeo thêm vài món đồ trang sức sáng lóa, nhưng cánh tay lại gầy đến mức đáng sợ, chỉ có cái bụng là nhô lên bất thường. Đứa trẻ trong bụng kia giống như một con thú dữ hút lấy tuổi thọ của Tiểu Thu, gặm nhấm chút ít da thịt của nàng. Tiểu Thu quá gầy, gầy đến mức chiếc vòng tay bạc trên cánh tay cứ lắc lư, giống như cùm xích. "Tại sao vậy?" Cuối cùng ta vẫn nhịn không được hỏi, đau lòng vuốt ve xương quai xanh nhô lên của nàng. "Tiểu thư bởi vì năm bảy tuổi ngã xuống nước mà tổn thương căn cơ, không thể mang thai được. Nữ nhân trong phủ lại nhiều như vậy, các vị trắc phi đều đang nhìn chằm chằm, tiểu thư quá sợ hãi, cho nên đã bỏ thuốc để Vương gia lâm hạnh ta, đây... đây là phúc phận của ta." "Chủ tử ban cho, là thưởng ta phải nhận, là phạt ta cũng phải nhận." Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý, nếu như Diêu Mộng Lan có thể sinh con, như vậy Tiểu Thu mang thai nhiều nhất cũng chỉ được nâng lên làm thiếp để lấy lòng. Mà hiện tại nàng ta không thể mang thai, Tiểu Thu sẽ chỉ là công cụ sinh con của nàng ta mà thôi. Đột nhiên ta nghĩ đến bốn chữ - cướp con đoạt vị.

Nha Hoàn Tiểu XuânTác giả: Lâm Bản KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTa ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp:   "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình."   Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu:   "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?"   Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một.   "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác."   Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta.   Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình… Cho nên khi ánh mắt hắn nhìn sang, ta khẽ quay đầu đi, coi như không thấy, liền không để tâm nữa. Còn về phần Trần Đạc, hắn dường như không có phiền não và bí mật gì, hôm nay nhìn thấy miếng ngọc bội bình an trên người ta, còn cười hì hì nói sau này muốn tự tay làm một cái tặng cho người mình thích. Hiện tại tên này lại say bí tỉ rồi. Miệng lẩm bẩm: "Tại sao lại thua lỗ nữa rồi? Phụ thân đừng đánh con, đừng đánh mặt, ngày mai còn phải gặp người ta nữa." "Phụ thân, phụ thân tin tưởng con đi, con thật sự có thể làm nên chuyện, con không phải là kẻ hoang phí vô độ!" "Đau m.ô.n.g quá!" Trên vai Ưng Cửu, Trần Đạc khóc lóc thảm thiết. Còn ba người chúng ta nhìn hắn, đều bật cười. Thấy chưa, chỉ cần có Trần Đạc, sẽ không bao giờ nhàm chán...................................................................................Ta một mình uống rượu dưới ánh trăng, cây mướp đã leo lên giàn, nở những bông hoa nhỏ màu vàng.  Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến thiếu niên lang mặc áo đỏ kia. Hôm đó Phương Dữ Hạc ban đêm nhảy vào sân nhà ta, không còn vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi. "Nếu có một ngày ta không còn nữa, Thư sinh, hãy viết ta vào trong sách của ngươi." Mắt ta cay cay: "Ta chưa bao giờ lấy người sống làm nguyên mẫu." "Nếu ta còn sống, sẽ càng tham lam hơn một chút, không bằng lòng với trong sách..." Đang trầm ngâm, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, là một người ta không ngờ tới, bụng nàng nhô cao.  "Tiểu Thu?" Gương mặt nàng trắng bệch, gượng cười: "Cuối cùng ta cũng được ra ngoài thăm tỷ rồi." Từ sau khi Tiểu Thu đi theo tiểu thư xuất giá, cơ hội ta gặp được nàng càng ít hơn, quy củ Vương phủ nghiêm ngặt, Diêu Mộng Lan lại càng giam lỏng nàng, lần gặp mặt trước là trước tháng sáu, may mà ngày thường ta có thể bỏ ra chút bạc nhờ v.ú nuôi truyền lời, viết thư. Tiểu Thu chưa từng hé răng nửa lời oán trách, ta cũng chỉ nghĩ là bình thường. "Muội... gả chồng rồi sao?" Ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng, có chút ngại ngùng hỏi. Gương mặt nàng lộ vẻ chua xót: "Ta đã khai kiểm, làm thiếp cho Vương gia rồi." (khai kiểm: tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt) Lúc này ta mới phát hiện, trên người Tiểu Thu đeo thêm vài món đồ trang sức sáng lóa, nhưng cánh tay lại gầy đến mức đáng sợ, chỉ có cái bụng là nhô lên bất thường. Đứa trẻ trong bụng kia giống như một con thú dữ hút lấy tuổi thọ của Tiểu Thu, gặm nhấm chút ít da thịt của nàng. Tiểu Thu quá gầy, gầy đến mức chiếc vòng tay bạc trên cánh tay cứ lắc lư, giống như cùm xích. "Tại sao vậy?" Cuối cùng ta vẫn nhịn không được hỏi, đau lòng vuốt ve xương quai xanh nhô lên của nàng. "Tiểu thư bởi vì năm bảy tuổi ngã xuống nước mà tổn thương căn cơ, không thể mang thai được. Nữ nhân trong phủ lại nhiều như vậy, các vị trắc phi đều đang nhìn chằm chằm, tiểu thư quá sợ hãi, cho nên đã bỏ thuốc để Vương gia lâm hạnh ta, đây... đây là phúc phận của ta." "Chủ tử ban cho, là thưởng ta phải nhận, là phạt ta cũng phải nhận." Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý, nếu như Diêu Mộng Lan có thể sinh con, như vậy Tiểu Thu mang thai nhiều nhất cũng chỉ được nâng lên làm thiếp để lấy lòng. Mà hiện tại nàng ta không thể mang thai, Tiểu Thu sẽ chỉ là công cụ sinh con của nàng ta mà thôi. Đột nhiên ta nghĩ đến bốn chữ - cướp con đoạt vị.

Nha Hoàn Tiểu XuânTác giả: Lâm Bản KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTa ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp:   "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình."   Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu:   "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?"   Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một.   "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác."   Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta.   Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình… Cho nên khi ánh mắt hắn nhìn sang, ta khẽ quay đầu đi, coi như không thấy, liền không để tâm nữa. Còn về phần Trần Đạc, hắn dường như không có phiền não và bí mật gì, hôm nay nhìn thấy miếng ngọc bội bình an trên người ta, còn cười hì hì nói sau này muốn tự tay làm một cái tặng cho người mình thích. Hiện tại tên này lại say bí tỉ rồi. Miệng lẩm bẩm: "Tại sao lại thua lỗ nữa rồi? Phụ thân đừng đánh con, đừng đánh mặt, ngày mai còn phải gặp người ta nữa." "Phụ thân, phụ thân tin tưởng con đi, con thật sự có thể làm nên chuyện, con không phải là kẻ hoang phí vô độ!" "Đau m.ô.n.g quá!" Trên vai Ưng Cửu, Trần Đạc khóc lóc thảm thiết. Còn ba người chúng ta nhìn hắn, đều bật cười. Thấy chưa, chỉ cần có Trần Đạc, sẽ không bao giờ nhàm chán...................................................................................Ta một mình uống rượu dưới ánh trăng, cây mướp đã leo lên giàn, nở những bông hoa nhỏ màu vàng.  Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến thiếu niên lang mặc áo đỏ kia. Hôm đó Phương Dữ Hạc ban đêm nhảy vào sân nhà ta, không còn vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi. "Nếu có một ngày ta không còn nữa, Thư sinh, hãy viết ta vào trong sách của ngươi." Mắt ta cay cay: "Ta chưa bao giờ lấy người sống làm nguyên mẫu." "Nếu ta còn sống, sẽ càng tham lam hơn một chút, không bằng lòng với trong sách..." Đang trầm ngâm, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, là một người ta không ngờ tới, bụng nàng nhô cao.  "Tiểu Thu?" Gương mặt nàng trắng bệch, gượng cười: "Cuối cùng ta cũng được ra ngoài thăm tỷ rồi." Từ sau khi Tiểu Thu đi theo tiểu thư xuất giá, cơ hội ta gặp được nàng càng ít hơn, quy củ Vương phủ nghiêm ngặt, Diêu Mộng Lan lại càng giam lỏng nàng, lần gặp mặt trước là trước tháng sáu, may mà ngày thường ta có thể bỏ ra chút bạc nhờ v.ú nuôi truyền lời, viết thư. Tiểu Thu chưa từng hé răng nửa lời oán trách, ta cũng chỉ nghĩ là bình thường. "Muội... gả chồng rồi sao?" Ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng, có chút ngại ngùng hỏi. Gương mặt nàng lộ vẻ chua xót: "Ta đã khai kiểm, làm thiếp cho Vương gia rồi." (khai kiểm: tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt) Lúc này ta mới phát hiện, trên người Tiểu Thu đeo thêm vài món đồ trang sức sáng lóa, nhưng cánh tay lại gầy đến mức đáng sợ, chỉ có cái bụng là nhô lên bất thường. Đứa trẻ trong bụng kia giống như một con thú dữ hút lấy tuổi thọ của Tiểu Thu, gặm nhấm chút ít da thịt của nàng. Tiểu Thu quá gầy, gầy đến mức chiếc vòng tay bạc trên cánh tay cứ lắc lư, giống như cùm xích. "Tại sao vậy?" Cuối cùng ta vẫn nhịn không được hỏi, đau lòng vuốt ve xương quai xanh nhô lên của nàng. "Tiểu thư bởi vì năm bảy tuổi ngã xuống nước mà tổn thương căn cơ, không thể mang thai được. Nữ nhân trong phủ lại nhiều như vậy, các vị trắc phi đều đang nhìn chằm chằm, tiểu thư quá sợ hãi, cho nên đã bỏ thuốc để Vương gia lâm hạnh ta, đây... đây là phúc phận của ta." "Chủ tử ban cho, là thưởng ta phải nhận, là phạt ta cũng phải nhận." Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý, nếu như Diêu Mộng Lan có thể sinh con, như vậy Tiểu Thu mang thai nhiều nhất cũng chỉ được nâng lên làm thiếp để lấy lòng. Mà hiện tại nàng ta không thể mang thai, Tiểu Thu sẽ chỉ là công cụ sinh con của nàng ta mà thôi. Đột nhiên ta nghĩ đến bốn chữ - cướp con đoạt vị.

Chương 7