Ta ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp: "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình." Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu: "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?" Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một. "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác." Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta. Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình…
Chương 16
Nha Hoàn Tiểu XuânTác giả: Lâm Bản KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTa ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp: "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình." Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu: "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?" Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một. "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác." Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta. Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình… Diêu Mộng Lan chậm rãi buông tay xuống, bất lực ngồi phịch xuống đất. "Bây giờ ngươi rất đắc ý sao?" "Ta sẽ không đắc ý, cũng sẽ không đứng trên lập trường của kẻ chiến thắng mà khinh thường ngươi, chúng ta đều là nữ nhân, nữ nhân không nên chế giễu số phận của nữ nhân. Nhưng đồng thời, ta cũng sẽ không tha thứ cho hành vi cướp con đoạt vị của ngươi, cũng sẽ không nói những lời sáo rỗng như ngươi đã thay đổi rồi." "Ngươi đã phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm, cả đời này sẽ bị giam cầm ở đây với thân phận Tam vương phi." Bước ra khỏi căn phòng tối tăm, ánh nắng chói chang, ta lạnh lùng nói với đám cai ngục: "Ta đã cho các ngươi đủ bạc rồi, đừng cho ả ta ăn đồ thiu, đồ có giòi bọ nữa." Số bạc đó, không nhiều không ít, vừa vặn chín mươi lượng. Ánh nắng chiếu rọi, đột nhiên ta nhớ đến năm đó bị bán thân, cô bé xinh đẹp ngồi trên cao chỉ vào ta nói: "Ta muốn tỷ tỷ này."...................................................Ba người chúng ta ngồi trong tiệm sách của Trần Đạc, vui vẻ chờ đợi hắn. Khác với lần đầu tiên gặp mặt, Phương Dữ Hạc đã cởi bỏ quan phục, Ưng Cửu đã cởi bỏ áo giáp. Chúng ta tưởng tượng cảnh tượng gặp lại Trần Đạc. "Ta xem bức thư hắn viết suýt chút nữa thì khóc, tên này bình thường im hơi lặng tiếng, không ngờ lại tình cảm như vậy." "Nếu không có chìa khóa hắn đưa, bây giờ chắc ta không thể ngồi đây đâu." "Ha ha ha, lần này Trần Đạc lập công lớn rồi!" Ưng Cửu thần bí ghé tai ta nói nhỏ: "Ngươi có biết hắn viết gì cho ta không?" Gương mặt nàng ấy đỏ bừng vì ngại ngùng, còn chưa kịp mở miệng. Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Trần Đạc đã trở về. Nói đúng ra, là quan tài của Trần Đạc đã trở về. Trần lão gia chống gậy trúc đi theo sau đội hình, người nhà họ Trần đều mặc đồ trắng, rải đầy tiền giấy. Trần Đạc đã c h ế t. Trần Đạc c h ế t rất vẻ vang, hắn ta c h ế t vì bảo vệ một con phố. Sau khi Tam hoàng tử thất bại, phần lớn binh lính làm phản ở kinh thành đều bị g i ế t hoặc đầu hàng, nhưng có một toán nhỏ không biết bằng cách nào đã chạy đến Ung Châu. Bọn chúng cùng đường mạt lộ, định cướp bóc những gia đình giàu có đến kinh thành lánh nạn, bèn nhân lúc đêm khuya đột nhập vào nhà của những gia đình giàu có trên con phố này. Hôm đó đã là đêm khuya, mà Trần Đạc vẫn chưa ngủ. Hắn là người đầu tiên phát hiện ra loạn binh, sau khi sắp xếp cho người nhà xong, hắn kiên quyết dẫn theo mấy hộ vệ lao vào màn đêm. Cẩn thận dè dặt đánh thức từng nhà từng hộ, bảo vệ chủ nhân rời đi. Mà khi gọi cửa một đôi vợ chồng đang ngủ say, mới phát hiện ra đó là hai kẻ gian xảo giả dạng, bọn chúng một kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trần Đạc. Trần Đạc run rẩy b.ắ.n ra mũi tên độc giấu trong tay áo, đ.â.m trúng hai tên kia. Hắn cố gắng di chuyển đến sân, nhìn thấy chiếc chiêng của người gác đêm được đặt trong sân, Trần Đạc dùng hết sức lực cuối cùng, gõ lên tiếng vang cuối cùng. "Mau chạy đi--"
Nha Hoàn Tiểu XuânTác giả: Lâm Bản KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTa ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp: "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình." Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu: "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?" Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một. "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác." Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta. Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình… Diêu Mộng Lan chậm rãi buông tay xuống, bất lực ngồi phịch xuống đất. "Bây giờ ngươi rất đắc ý sao?" "Ta sẽ không đắc ý, cũng sẽ không đứng trên lập trường của kẻ chiến thắng mà khinh thường ngươi, chúng ta đều là nữ nhân, nữ nhân không nên chế giễu số phận của nữ nhân. Nhưng đồng thời, ta cũng sẽ không tha thứ cho hành vi cướp con đoạt vị của ngươi, cũng sẽ không nói những lời sáo rỗng như ngươi đã thay đổi rồi." "Ngươi đã phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm, cả đời này sẽ bị giam cầm ở đây với thân phận Tam vương phi." Bước ra khỏi căn phòng tối tăm, ánh nắng chói chang, ta lạnh lùng nói với đám cai ngục: "Ta đã cho các ngươi đủ bạc rồi, đừng cho ả ta ăn đồ thiu, đồ có giòi bọ nữa." Số bạc đó, không nhiều không ít, vừa vặn chín mươi lượng. Ánh nắng chiếu rọi, đột nhiên ta nhớ đến năm đó bị bán thân, cô bé xinh đẹp ngồi trên cao chỉ vào ta nói: "Ta muốn tỷ tỷ này."...................................................Ba người chúng ta ngồi trong tiệm sách của Trần Đạc, vui vẻ chờ đợi hắn. Khác với lần đầu tiên gặp mặt, Phương Dữ Hạc đã cởi bỏ quan phục, Ưng Cửu đã cởi bỏ áo giáp. Chúng ta tưởng tượng cảnh tượng gặp lại Trần Đạc. "Ta xem bức thư hắn viết suýt chút nữa thì khóc, tên này bình thường im hơi lặng tiếng, không ngờ lại tình cảm như vậy." "Nếu không có chìa khóa hắn đưa, bây giờ chắc ta không thể ngồi đây đâu." "Ha ha ha, lần này Trần Đạc lập công lớn rồi!" Ưng Cửu thần bí ghé tai ta nói nhỏ: "Ngươi có biết hắn viết gì cho ta không?" Gương mặt nàng ấy đỏ bừng vì ngại ngùng, còn chưa kịp mở miệng. Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Trần Đạc đã trở về. Nói đúng ra, là quan tài của Trần Đạc đã trở về. Trần lão gia chống gậy trúc đi theo sau đội hình, người nhà họ Trần đều mặc đồ trắng, rải đầy tiền giấy. Trần Đạc đã c h ế t. Trần Đạc c h ế t rất vẻ vang, hắn ta c h ế t vì bảo vệ một con phố. Sau khi Tam hoàng tử thất bại, phần lớn binh lính làm phản ở kinh thành đều bị g i ế t hoặc đầu hàng, nhưng có một toán nhỏ không biết bằng cách nào đã chạy đến Ung Châu. Bọn chúng cùng đường mạt lộ, định cướp bóc những gia đình giàu có đến kinh thành lánh nạn, bèn nhân lúc đêm khuya đột nhập vào nhà của những gia đình giàu có trên con phố này. Hôm đó đã là đêm khuya, mà Trần Đạc vẫn chưa ngủ. Hắn là người đầu tiên phát hiện ra loạn binh, sau khi sắp xếp cho người nhà xong, hắn kiên quyết dẫn theo mấy hộ vệ lao vào màn đêm. Cẩn thận dè dặt đánh thức từng nhà từng hộ, bảo vệ chủ nhân rời đi. Mà khi gọi cửa một đôi vợ chồng đang ngủ say, mới phát hiện ra đó là hai kẻ gian xảo giả dạng, bọn chúng một kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trần Đạc. Trần Đạc run rẩy b.ắ.n ra mũi tên độc giấu trong tay áo, đ.â.m trúng hai tên kia. Hắn cố gắng di chuyển đến sân, nhìn thấy chiếc chiêng của người gác đêm được đặt trong sân, Trần Đạc dùng hết sức lực cuối cùng, gõ lên tiếng vang cuối cùng. "Mau chạy đi--"
Nha Hoàn Tiểu XuânTác giả: Lâm Bản KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhTa ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp: "Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình." Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu: "Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?" Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một. "Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác." Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta. Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình… Diêu Mộng Lan chậm rãi buông tay xuống, bất lực ngồi phịch xuống đất. "Bây giờ ngươi rất đắc ý sao?" "Ta sẽ không đắc ý, cũng sẽ không đứng trên lập trường của kẻ chiến thắng mà khinh thường ngươi, chúng ta đều là nữ nhân, nữ nhân không nên chế giễu số phận của nữ nhân. Nhưng đồng thời, ta cũng sẽ không tha thứ cho hành vi cướp con đoạt vị của ngươi, cũng sẽ không nói những lời sáo rỗng như ngươi đã thay đổi rồi." "Ngươi đã phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm, cả đời này sẽ bị giam cầm ở đây với thân phận Tam vương phi." Bước ra khỏi căn phòng tối tăm, ánh nắng chói chang, ta lạnh lùng nói với đám cai ngục: "Ta đã cho các ngươi đủ bạc rồi, đừng cho ả ta ăn đồ thiu, đồ có giòi bọ nữa." Số bạc đó, không nhiều không ít, vừa vặn chín mươi lượng. Ánh nắng chiếu rọi, đột nhiên ta nhớ đến năm đó bị bán thân, cô bé xinh đẹp ngồi trên cao chỉ vào ta nói: "Ta muốn tỷ tỷ này."...................................................Ba người chúng ta ngồi trong tiệm sách của Trần Đạc, vui vẻ chờ đợi hắn. Khác với lần đầu tiên gặp mặt, Phương Dữ Hạc đã cởi bỏ quan phục, Ưng Cửu đã cởi bỏ áo giáp. Chúng ta tưởng tượng cảnh tượng gặp lại Trần Đạc. "Ta xem bức thư hắn viết suýt chút nữa thì khóc, tên này bình thường im hơi lặng tiếng, không ngờ lại tình cảm như vậy." "Nếu không có chìa khóa hắn đưa, bây giờ chắc ta không thể ngồi đây đâu." "Ha ha ha, lần này Trần Đạc lập công lớn rồi!" Ưng Cửu thần bí ghé tai ta nói nhỏ: "Ngươi có biết hắn viết gì cho ta không?" Gương mặt nàng ấy đỏ bừng vì ngại ngùng, còn chưa kịp mở miệng. Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Trần Đạc đã trở về. Nói đúng ra, là quan tài của Trần Đạc đã trở về. Trần lão gia chống gậy trúc đi theo sau đội hình, người nhà họ Trần đều mặc đồ trắng, rải đầy tiền giấy. Trần Đạc đã c h ế t. Trần Đạc c h ế t rất vẻ vang, hắn ta c h ế t vì bảo vệ một con phố. Sau khi Tam hoàng tử thất bại, phần lớn binh lính làm phản ở kinh thành đều bị g i ế t hoặc đầu hàng, nhưng có một toán nhỏ không biết bằng cách nào đã chạy đến Ung Châu. Bọn chúng cùng đường mạt lộ, định cướp bóc những gia đình giàu có đến kinh thành lánh nạn, bèn nhân lúc đêm khuya đột nhập vào nhà của những gia đình giàu có trên con phố này. Hôm đó đã là đêm khuya, mà Trần Đạc vẫn chưa ngủ. Hắn là người đầu tiên phát hiện ra loạn binh, sau khi sắp xếp cho người nhà xong, hắn kiên quyết dẫn theo mấy hộ vệ lao vào màn đêm. Cẩn thận dè dặt đánh thức từng nhà từng hộ, bảo vệ chủ nhân rời đi. Mà khi gọi cửa một đôi vợ chồng đang ngủ say, mới phát hiện ra đó là hai kẻ gian xảo giả dạng, bọn chúng một kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trần Đạc. Trần Đạc run rẩy b.ắ.n ra mũi tên độc giấu trong tay áo, đ.â.m trúng hai tên kia. Hắn cố gắng di chuyển đến sân, nhìn thấy chiếc chiêng của người gác đêm được đặt trong sân, Trần Đạc dùng hết sức lực cuối cùng, gõ lên tiếng vang cuối cùng. "Mau chạy đi--"