Tác giả:

Năm 2022, Thất Tịch.   Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua.   Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?”   Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?”   “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ.   Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?”   Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít.   Hôm nay, hình như là lần đầu…

Chương 19

Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch.   Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua.   Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?”   Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?”   “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ.   Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?”   Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít.   Hôm nay, hình như là lần đầu… “Đi dạo cả ngày anh mệt rồi, ngày mai còn phải dạo chơi bờ biển, nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngụy Mân Tự nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ, nụ cười cứng ở trên mặt. Tô Nhu Uyển thất vọng xoay người, chỉ để lại một ngọn đèn ở đầu giường, nằm xuống theo, nhìn bóng lưng của Ngụy Mân Tự, cảm xúc trào dâng cả ngày nay của cô ta vào giờ phút này rơi xuống đáy cốc. Đêm khuya. Ở nhà nhiều ngày như vậy, Ngụy Mân Tự cũng chưa từng mơ thấy Phương Gia Ý, nhưng đêm đầu tiên đi tới Á Thành, hắn lại mơ thấy cô, trong mơ Phương Gia Ý đứng ở dưới lầu công ty, nhìn hắn cùng Tô Nhu Uyển ra ra vào vào, cô ôm đầu gối trốn ở sau gốc cây, cuộn mình khóc nức nở, chuyển sang hôm khác, cô đang nằm trên giường bệnh, hắn mon men đến gần, ga giường trắng toát trong nháy mắt đỏ tươi! Trước ánh mắt đau khổ của hắn, ánh mắt Phương Gia Ý dần dần tan ra. “Gia Ý, không được!” – Ngụy Mân Tự bừng tỉnh. Nhìn Tô Nhu Uyển trong mắt ngấn lệ bên cạnh, hắn mới ý thức được mình thật sự gọi ra cái tên kia, như không có việc gì hắn lại nằm xuống, không cảm xúc nhìn người bên cạnh: “Chỉ là gặp ác mộng, ngủ đi.” Nói là ngủ, nhưng Ngụy Mân Tự lại trằn trọc trên giường, dù là ảo giác hay mơ, Phương Gia Ý đều không cười với hắn, có lẽ không chỉ sau khi cô c..hết... Bắt đầu từ ba năm trước, nụ cười của Phương Gia Ý càng ngày càng ít, cô gái linh động kiên cường ngày trước bắt đầu biểu hiện nỗi chua xót và cô đơn, Ngụy Mân Tự không còn buồn ngủ nữa. Ngày hôm sau, Tô Nhu Uyển rõ ràng trầm mặc kiềm chế hơn rất nhiều, cô ta yên lặng thay giày đế bằng, gượng ép kéo khóe miệng: “Mân Tự, chúng ta xuống ăn sáng đi.” “Ừ.” vẻ mặt Ngụy Mân Tự nhợt nhạt, đáy mắt u ám. Bên trong nhà hàng khách sạn. Hơn mười nhân viên phục vụ bưng khay đi khắp nơi, Tô Nhu Uyển đang dùng cơm sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ: “Mân Tự, bụng em có chút không thoải mái, em đi vệ sinh một chút.” Cô ta đi rồi, Ngụy Mân Tự chuyên chú dùng cơm, phía sau bỗng nhiên huyên náo: "Cô có biết cái túi phiên bản giới hạn toàn cầu này của tôi giá bao nhiêu không? Bồi thường? Bán cô đi cũng không bồi thường nỗi!”  Ngụy Mân Tự nhíu mày, tò mò quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng người gầy gò cúi đầu xin lỗi, ánh mắt hắn chấn động! Đại não còn chưa kịp phản ứng, bước chân đã bước tới phía người đó.“Báo giá đi, cái túi này tôi mua.” Ngụy Mân Tự vừa dứt lời, mẹ con hai vị khách đó đều ngẩn ra. Người phụ nữ kia đánh giá Ngụy Mân Tự, không nghĩ ra một người mới hơn mươi tuổi sao lại có thể có khẩu khí lớn như vậy.” “Anh bạn trẻ, nói chuyện phải chừa đường cho mình, nếu không sẽ bị mất mặt, không có cái kết tốt đâu.” Hắn lạnh lùng mở miệng: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, muốn bồi thường thì báo giá.” Người phụ nữ kia đưa ra năm ngón tay: “Tôi báo cho cậu giá cũ, năm mươi vạn!” Đưa tài khoản cho tôi. “Ngụy Mân nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chuyển khoản cho bà ta. Sau khi xác nhận chuyển khoản xng, hắn nhét cái túi cho cô gái, kéo cô xoay người rời đi. “Anh...” Cô gái nhận ra hắn, ngày hôm qua ở quầy bán hàng cao cấp từng có duyên gặp mặt một lần, mặc kệ hắn tiếp cận vì mục đích gì, cũng không đến mức phải giúp cô bồi thường năm mươi vạn. “Không cần cám ơn tôi, ngoại hình của cô rất giống tôi một người bạn của tôi, tôi không thể nhìn cô bị người ta xem thường.” Ngụy Mân Tự nói xong, bỗng nhiên dừng bước. Hắn quay đầu nhìn cô gái: “Nói cho tôi biết, tên của cô.” Cô gái dừng một chút, vành tai đỏ ửng: “Tôi tên Tiếu Chi Tử.” Tiếu Chi Tử. Thần sắc Ngụy Mân Tự bỗng nhiên trở nên lãnh đạm: “Vừa rồi giúp cô chẳng qua là tiện tay, cô không cần để ý, đi làm việc đi.” Nhìn bóng lưng Tiếu Chi Tử rời đi, hắn tự giễu cười cười, cho dù ngoại hình có giống hơn nữa, cô ấy cũng là Tiếu Chi Tử, mà không phải là Phương Gia Ý của hắn.  Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh của nhà hàng. Tô Nhu Uyển trang điểm tại nơi rửa mặt thì giọng một thanh niên trong trẻo truyền đến: “Kathy, em yêu, đã lâu không gặp.”

“Đi dạo cả ngày anh mệt rồi, ngày mai còn phải dạo chơi bờ biển, nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngụy Mân Tự nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ, nụ cười cứng ở trên mặt.

 

Tô Nhu Uyển thất vọng xoay người, chỉ để lại một ngọn đèn ở đầu giường, nằm xuống theo, nhìn bóng lưng của Ngụy Mân Tự, cảm xúc trào dâng cả ngày nay của cô ta vào giờ phút này rơi xuống đáy cốc.

 

Đêm khuya.

 

Ở nhà nhiều ngày như vậy, Ngụy Mân Tự cũng chưa từng mơ thấy Phương Gia Ý, nhưng đêm đầu tiên đi tới Á Thành, hắn lại mơ thấy cô, trong mơ Phương Gia Ý đứng ở dưới lầu công ty, nhìn hắn cùng Tô Nhu Uyển ra ra vào vào, cô ôm đầu gối trốn ở sau gốc cây, cuộn mình khóc nức nở, chuyển sang hôm khác, cô đang nằm trên giường bệnh, hắn mon men đến gần, ga giường trắng toát trong nháy mắt đỏ tươi! Trước ánh mắt đau khổ của hắn, ánh mắt Phương Gia Ý dần dần tan ra.

 

“Gia Ý, không được!” – Ngụy Mân Tự bừng tỉnh.

 

Nhìn Tô Nhu Uyển trong mắt ngấn lệ bên cạnh, hắn mới ý thức được mình thật sự gọi ra cái tên kia, như không có việc gì hắn lại nằm xuống, không cảm xúc nhìn người bên cạnh: “Chỉ là gặp ác mộng, ngủ đi.”

 

Nói là ngủ, nhưng Ngụy Mân Tự lại trằn trọc trên giường, dù là ảo giác hay mơ, Phương Gia Ý đều không cười với hắn, có lẽ không chỉ sau khi cô c..hết...

 

Bắt đầu từ ba năm trước, nụ cười của Phương Gia Ý càng ngày càng ít, cô gái linh động kiên cường ngày trước bắt đầu biểu hiện nỗi chua xót và cô đơn, Ngụy Mân Tự không còn buồn ngủ nữa.

 

Ngày hôm sau, Tô Nhu Uyển rõ ràng trầm mặc kiềm chế hơn rất nhiều, cô ta yên lặng thay giày đế bằng, gượng ép kéo khóe miệng: “Mân Tự, chúng ta xuống ăn sáng đi.”

 

“Ừ.” vẻ mặt Ngụy Mân Tự nhợt nhạt, đáy mắt u ám.

 

Bên trong nhà hàng khách sạn.

 

Hơn mười nhân viên phục vụ bưng khay đi khắp nơi, Tô Nhu Uyển đang dùng cơm sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ: “Mân Tự, bụng em có chút không thoải mái, em đi vệ sinh một chút.”

 

Cô ta đi rồi, Ngụy Mân Tự chuyên chú dùng cơm, phía sau bỗng nhiên huyên náo: "Cô có biết cái túi phiên bản giới hạn toàn cầu này của tôi giá bao nhiêu không? Bồi thường? Bán cô đi cũng không bồi thường nỗi!”

 

 

Ngụy Mân Tự nhíu mày, tò mò quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng người gầy gò cúi đầu xin lỗi, ánh mắt hắn chấn động!

 

Đại não còn chưa kịp phản ứng, bước chân đã bước tới phía người đó.

“Báo giá đi, cái túi này tôi mua.”

 

Ngụy Mân Tự vừa dứt lời, mẹ con hai vị khách đó đều ngẩn ra.

 

Người phụ nữ kia đánh giá Ngụy Mân Tự, không nghĩ ra một người mới hơn mươi tuổi sao lại có thể có khẩu khí lớn như vậy.”

 

“Anh bạn trẻ, nói chuyện phải chừa đường cho mình, nếu không sẽ bị mất mặt, không có cái kết tốt đâu.”

 

Hắn lạnh lùng mở miệng: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, muốn bồi thường thì báo giá.”

 

Người phụ nữ kia đưa ra năm ngón tay: “Tôi báo cho cậu giá cũ, năm mươi vạn!”

 

Đưa tài khoản cho tôi. “Ngụy Mân nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chuyển khoản cho bà ta.

 

Sau khi xác nhận chuyển khoản xng, hắn nhét cái túi cho cô gái, kéo cô xoay người rời đi.

 

“Anh...” Cô gái nhận ra hắn, ngày hôm qua ở quầy bán hàng cao cấp từng có duyên gặp mặt một lần, mặc kệ hắn tiếp cận vì mục đích gì, cũng không đến mức phải giúp cô bồi thường năm mươi vạn.

 

“Không cần cám ơn tôi, ngoại hình của cô rất giống tôi một người bạn của tôi, tôi không thể nhìn cô bị người ta xem thường.” Ngụy Mân Tự nói xong, bỗng nhiên dừng bước.

 

Hắn quay đầu nhìn cô gái: “Nói cho tôi biết, tên của cô.”

 

Cô gái dừng một chút, vành tai đỏ ửng: “Tôi tên Tiếu Chi Tử.”

 

Tiếu Chi Tử.

 

Thần sắc Ngụy Mân Tự bỗng nhiên trở nên lãnh đạm: “Vừa rồi giúp cô chẳng qua là tiện tay, cô không cần để ý, đi làm việc đi.”

 

Nhìn bóng lưng Tiếu Chi Tử rời đi, hắn tự giễu cười cười, cho dù ngoại hình có giống hơn nữa, cô ấy cũng là Tiếu Chi Tử, mà không phải là Phương Gia Ý của hắn.

 

 

Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh của nhà hàng.

 

Tô Nhu Uyển trang điểm tại nơi rửa mặt thì giọng một thanh niên trong trẻo truyền đến: “Kathy, em yêu, đã lâu không gặp.”

Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch.   Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua.   Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?”   Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?”   “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ.   Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?”   Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít.   Hôm nay, hình như là lần đầu… “Đi dạo cả ngày anh mệt rồi, ngày mai còn phải dạo chơi bờ biển, nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngụy Mân Tự nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ, nụ cười cứng ở trên mặt. Tô Nhu Uyển thất vọng xoay người, chỉ để lại một ngọn đèn ở đầu giường, nằm xuống theo, nhìn bóng lưng của Ngụy Mân Tự, cảm xúc trào dâng cả ngày nay của cô ta vào giờ phút này rơi xuống đáy cốc. Đêm khuya. Ở nhà nhiều ngày như vậy, Ngụy Mân Tự cũng chưa từng mơ thấy Phương Gia Ý, nhưng đêm đầu tiên đi tới Á Thành, hắn lại mơ thấy cô, trong mơ Phương Gia Ý đứng ở dưới lầu công ty, nhìn hắn cùng Tô Nhu Uyển ra ra vào vào, cô ôm đầu gối trốn ở sau gốc cây, cuộn mình khóc nức nở, chuyển sang hôm khác, cô đang nằm trên giường bệnh, hắn mon men đến gần, ga giường trắng toát trong nháy mắt đỏ tươi! Trước ánh mắt đau khổ của hắn, ánh mắt Phương Gia Ý dần dần tan ra. “Gia Ý, không được!” – Ngụy Mân Tự bừng tỉnh. Nhìn Tô Nhu Uyển trong mắt ngấn lệ bên cạnh, hắn mới ý thức được mình thật sự gọi ra cái tên kia, như không có việc gì hắn lại nằm xuống, không cảm xúc nhìn người bên cạnh: “Chỉ là gặp ác mộng, ngủ đi.” Nói là ngủ, nhưng Ngụy Mân Tự lại trằn trọc trên giường, dù là ảo giác hay mơ, Phương Gia Ý đều không cười với hắn, có lẽ không chỉ sau khi cô c..hết... Bắt đầu từ ba năm trước, nụ cười của Phương Gia Ý càng ngày càng ít, cô gái linh động kiên cường ngày trước bắt đầu biểu hiện nỗi chua xót và cô đơn, Ngụy Mân Tự không còn buồn ngủ nữa. Ngày hôm sau, Tô Nhu Uyển rõ ràng trầm mặc kiềm chế hơn rất nhiều, cô ta yên lặng thay giày đế bằng, gượng ép kéo khóe miệng: “Mân Tự, chúng ta xuống ăn sáng đi.” “Ừ.” vẻ mặt Ngụy Mân Tự nhợt nhạt, đáy mắt u ám. Bên trong nhà hàng khách sạn. Hơn mười nhân viên phục vụ bưng khay đi khắp nơi, Tô Nhu Uyển đang dùng cơm sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ: “Mân Tự, bụng em có chút không thoải mái, em đi vệ sinh một chút.” Cô ta đi rồi, Ngụy Mân Tự chuyên chú dùng cơm, phía sau bỗng nhiên huyên náo: "Cô có biết cái túi phiên bản giới hạn toàn cầu này của tôi giá bao nhiêu không? Bồi thường? Bán cô đi cũng không bồi thường nỗi!”  Ngụy Mân Tự nhíu mày, tò mò quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng người gầy gò cúi đầu xin lỗi, ánh mắt hắn chấn động! Đại não còn chưa kịp phản ứng, bước chân đã bước tới phía người đó.“Báo giá đi, cái túi này tôi mua.” Ngụy Mân Tự vừa dứt lời, mẹ con hai vị khách đó đều ngẩn ra. Người phụ nữ kia đánh giá Ngụy Mân Tự, không nghĩ ra một người mới hơn mươi tuổi sao lại có thể có khẩu khí lớn như vậy.” “Anh bạn trẻ, nói chuyện phải chừa đường cho mình, nếu không sẽ bị mất mặt, không có cái kết tốt đâu.” Hắn lạnh lùng mở miệng: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, muốn bồi thường thì báo giá.” Người phụ nữ kia đưa ra năm ngón tay: “Tôi báo cho cậu giá cũ, năm mươi vạn!” Đưa tài khoản cho tôi. “Ngụy Mân nhanh nhẹn lấy điện thoại ra chuyển khoản cho bà ta. Sau khi xác nhận chuyển khoản xng, hắn nhét cái túi cho cô gái, kéo cô xoay người rời đi. “Anh...” Cô gái nhận ra hắn, ngày hôm qua ở quầy bán hàng cao cấp từng có duyên gặp mặt một lần, mặc kệ hắn tiếp cận vì mục đích gì, cũng không đến mức phải giúp cô bồi thường năm mươi vạn. “Không cần cám ơn tôi, ngoại hình của cô rất giống tôi một người bạn của tôi, tôi không thể nhìn cô bị người ta xem thường.” Ngụy Mân Tự nói xong, bỗng nhiên dừng bước. Hắn quay đầu nhìn cô gái: “Nói cho tôi biết, tên của cô.” Cô gái dừng một chút, vành tai đỏ ửng: “Tôi tên Tiếu Chi Tử.” Tiếu Chi Tử. Thần sắc Ngụy Mân Tự bỗng nhiên trở nên lãnh đạm: “Vừa rồi giúp cô chẳng qua là tiện tay, cô không cần để ý, đi làm việc đi.” Nhìn bóng lưng Tiếu Chi Tử rời đi, hắn tự giễu cười cười, cho dù ngoại hình có giống hơn nữa, cô ấy cũng là Tiếu Chi Tử, mà không phải là Phương Gia Ý của hắn.  Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh của nhà hàng. Tô Nhu Uyển trang điểm tại nơi rửa mặt thì giọng một thanh niên trong trẻo truyền đến: “Kathy, em yêu, đã lâu không gặp.”

Chương 19