Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 375
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Một lũ lỗ vốn! Đúng là phí cơm phí gạo nhà tôi!"Cả phòng sinh ồn ào khiến y tá không chịu nổi, lên tiếng nhắc nhở: "Yên lặng đi! Sản phụ mới sinh xong cần được nghỉ ngơi!"Bà lão nghe vậy mới sực nhớ đến Khương Ngư, quay sang hỏi: "Cái cô sinh cùng lúc nãy, sinh con trai hay con gái?"Y tá nhìn bà ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: "Con trai, lại còn rất kháu khỉnh nữa."Nghe xong, sắc mặt bà lão càng tối sầm lại, ánh mắt đầy ghen tị. Bà ta quay sang nhìn con dâu mình bằng ánh mắt chán ghét, còn người phụ nữ thì cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận.Nếu như đứa trẻ của Khương Ngư là con gái, chắc chắn mẹ chồng sẽ không khó chịu đến vậy. Nếu như đứa trẻ kia là của mình thì tốt biết bao!Ý nghĩ đó vừa lóe lên, người phụ nữ lập tức liếc nhìn về phía Tân Dã. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cậu.Sợ hãi đến mức cả người run lên, người phụ nữ vội cúi đầu, không dám nhìn nữa.Đứa con gái lớn của cô ta, Chiêu Đệ, ôm em gái vừa mới sinh, nhìn gương mặt đỏ hỏn, nhăn nhó như một con khỉ, trong lòng bỗng tràn đầy chán ghét.Khương Ngư tỉnh dậy, mở mắt đã thấy Tân Dã ngồi bên cạnh, trên tay vẫn ôm đứa bé."Đưa em bé cho chị xem nào."Nghe thấy giọng cô, Tân Dã lập tức bế đứa nhỏ lại gần.Khương Ngư nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt bé bỏng, cảm giác mềm mại khiến lòng cô tan chảy."Có đói không? Có muốn ăn gì không?" – Tân Dã hỏi."Ừm, đúng là hơi đói."Khương Ngư cảm thấy đói, mà em bé cũng vậy. Cô chuẩn bị cho con bú, nhưng trong phòng vẫn còn chồng của người phụ nữ giường bên cạnh, cô bèn bảo Tân Dã đưa người ra ngoài.Bà mẹ chồng kia lập tức khó chịu: "Làm gì mà phải đuổi đi? Ai thèm nhìn cô chứ? Chẳng phải ai cũng có hai miếng thịt trước ngực hay sao?"Vừa nói, bà ta vừa quay sang kéo áo con dâu mình, để lộ bộ ngực gầy guộc."Aaa! Mẹ làm gì vậy?" – Người phụ nữ hét lên hoảng loạn.Những người khác trong phòng cũng sững sờ, không ai ngờ bà ta lại có thể làm chuyện quá đáng đến vậy.Bà lão hừ một tiếng: "La hét cái gì? Không phải vì cái thứ lỗ vốn này hay sao? Mau cho nó bú đi! Nếu không phải tại cô kém cỏi, tôi có cần phải nhọc công thế này không?"Người phụ nữ vừa xấu hổ vừa tủi thân, rốt cuộc không nhịn được nữa, òa khóc nức nở.Khương Ngư nhíu mày, không thể chịu nổi cảnh tượng này."Bảo mấy người đàn ông ra ngoài hết đi."Tân Dã không nói hai lời, trực tiếp xách hai người đàn ông ra ngoài như xách gà con. Hai người kia vừa gầy vừa thấp bé, đứng trước Tân Dã chẳng khác nào con kiến, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Một lũ lỗ vốn! Đúng là phí cơm phí gạo nhà tôi!"Cả phòng sinh ồn ào khiến y tá không chịu nổi, lên tiếng nhắc nhở: "Yên lặng đi! Sản phụ mới sinh xong cần được nghỉ ngơi!"Bà lão nghe vậy mới sực nhớ đến Khương Ngư, quay sang hỏi: "Cái cô sinh cùng lúc nãy, sinh con trai hay con gái?"Y tá nhìn bà ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: "Con trai, lại còn rất kháu khỉnh nữa."Nghe xong, sắc mặt bà lão càng tối sầm lại, ánh mắt đầy ghen tị. Bà ta quay sang nhìn con dâu mình bằng ánh mắt chán ghét, còn người phụ nữ thì cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận.Nếu như đứa trẻ của Khương Ngư là con gái, chắc chắn mẹ chồng sẽ không khó chịu đến vậy. Nếu như đứa trẻ kia là của mình thì tốt biết bao!Ý nghĩ đó vừa lóe lên, người phụ nữ lập tức liếc nhìn về phía Tân Dã. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cậu.Sợ hãi đến mức cả người run lên, người phụ nữ vội cúi đầu, không dám nhìn nữa.Đứa con gái lớn của cô ta, Chiêu Đệ, ôm em gái vừa mới sinh, nhìn gương mặt đỏ hỏn, nhăn nhó như một con khỉ, trong lòng bỗng tràn đầy chán ghét.Khương Ngư tỉnh dậy, mở mắt đã thấy Tân Dã ngồi bên cạnh, trên tay vẫn ôm đứa bé."Đưa em bé cho chị xem nào."Nghe thấy giọng cô, Tân Dã lập tức bế đứa nhỏ lại gần.Khương Ngư nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt bé bỏng, cảm giác mềm mại khiến lòng cô tan chảy."Có đói không? Có muốn ăn gì không?" – Tân Dã hỏi."Ừm, đúng là hơi đói."Khương Ngư cảm thấy đói, mà em bé cũng vậy. Cô chuẩn bị cho con bú, nhưng trong phòng vẫn còn chồng của người phụ nữ giường bên cạnh, cô bèn bảo Tân Dã đưa người ra ngoài.Bà mẹ chồng kia lập tức khó chịu: "Làm gì mà phải đuổi đi? Ai thèm nhìn cô chứ? Chẳng phải ai cũng có hai miếng thịt trước ngực hay sao?"Vừa nói, bà ta vừa quay sang kéo áo con dâu mình, để lộ bộ ngực gầy guộc."Aaa! Mẹ làm gì vậy?" – Người phụ nữ hét lên hoảng loạn.Những người khác trong phòng cũng sững sờ, không ai ngờ bà ta lại có thể làm chuyện quá đáng đến vậy.Bà lão hừ một tiếng: "La hét cái gì? Không phải vì cái thứ lỗ vốn này hay sao? Mau cho nó bú đi! Nếu không phải tại cô kém cỏi, tôi có cần phải nhọc công thế này không?"Người phụ nữ vừa xấu hổ vừa tủi thân, rốt cuộc không nhịn được nữa, òa khóc nức nở.Khương Ngư nhíu mày, không thể chịu nổi cảnh tượng này."Bảo mấy người đàn ông ra ngoài hết đi."Tân Dã không nói hai lời, trực tiếp xách hai người đàn ông ra ngoài như xách gà con. Hai người kia vừa gầy vừa thấp bé, đứng trước Tân Dã chẳng khác nào con kiến, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… "Một lũ lỗ vốn! Đúng là phí cơm phí gạo nhà tôi!"Cả phòng sinh ồn ào khiến y tá không chịu nổi, lên tiếng nhắc nhở: "Yên lặng đi! Sản phụ mới sinh xong cần được nghỉ ngơi!"Bà lão nghe vậy mới sực nhớ đến Khương Ngư, quay sang hỏi: "Cái cô sinh cùng lúc nãy, sinh con trai hay con gái?"Y tá nhìn bà ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: "Con trai, lại còn rất kháu khỉnh nữa."Nghe xong, sắc mặt bà lão càng tối sầm lại, ánh mắt đầy ghen tị. Bà ta quay sang nhìn con dâu mình bằng ánh mắt chán ghét, còn người phụ nữ thì cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận.Nếu như đứa trẻ của Khương Ngư là con gái, chắc chắn mẹ chồng sẽ không khó chịu đến vậy. Nếu như đứa trẻ kia là của mình thì tốt biết bao!Ý nghĩ đó vừa lóe lên, người phụ nữ lập tức liếc nhìn về phía Tân Dã. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cậu.Sợ hãi đến mức cả người run lên, người phụ nữ vội cúi đầu, không dám nhìn nữa.Đứa con gái lớn của cô ta, Chiêu Đệ, ôm em gái vừa mới sinh, nhìn gương mặt đỏ hỏn, nhăn nhó như một con khỉ, trong lòng bỗng tràn đầy chán ghét.Khương Ngư tỉnh dậy, mở mắt đã thấy Tân Dã ngồi bên cạnh, trên tay vẫn ôm đứa bé."Đưa em bé cho chị xem nào."Nghe thấy giọng cô, Tân Dã lập tức bế đứa nhỏ lại gần.Khương Ngư nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt bé bỏng, cảm giác mềm mại khiến lòng cô tan chảy."Có đói không? Có muốn ăn gì không?" – Tân Dã hỏi."Ừm, đúng là hơi đói."Khương Ngư cảm thấy đói, mà em bé cũng vậy. Cô chuẩn bị cho con bú, nhưng trong phòng vẫn còn chồng của người phụ nữ giường bên cạnh, cô bèn bảo Tân Dã đưa người ra ngoài.Bà mẹ chồng kia lập tức khó chịu: "Làm gì mà phải đuổi đi? Ai thèm nhìn cô chứ? Chẳng phải ai cũng có hai miếng thịt trước ngực hay sao?"Vừa nói, bà ta vừa quay sang kéo áo con dâu mình, để lộ bộ ngực gầy guộc."Aaa! Mẹ làm gì vậy?" – Người phụ nữ hét lên hoảng loạn.Những người khác trong phòng cũng sững sờ, không ai ngờ bà ta lại có thể làm chuyện quá đáng đến vậy.Bà lão hừ một tiếng: "La hét cái gì? Không phải vì cái thứ lỗ vốn này hay sao? Mau cho nó bú đi! Nếu không phải tại cô kém cỏi, tôi có cần phải nhọc công thế này không?"Người phụ nữ vừa xấu hổ vừa tủi thân, rốt cuộc không nhịn được nữa, òa khóc nức nở.Khương Ngư nhíu mày, không thể chịu nổi cảnh tượng này."Bảo mấy người đàn ông ra ngoài hết đi."Tân Dã không nói hai lời, trực tiếp xách hai người đàn ông ra ngoài như xách gà con. Hai người kia vừa gầy vừa thấp bé, đứng trước Tân Dã chẳng khác nào con kiến, chỉ có thể giận mà không dám nói gì.