Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 409

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Tân Dã nhìn thấy cô, ánh mắt cậu lóe lên chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại hiện lên sự xấu hổ và bất an.Cậu cảm thấy mình lại gây rắc rối cho Khương Ngư. Nhưng dù có quay ngược thời gian, cậu vẫn sẽ ra tay.Bọn chúng có thể làm nhục cậu, cậu có thể nhịn. Nhưng chúng không được phép sỉ nhục Khương Ngư và A Ly."Khương Ngư, xin lỗi chị… Có phải em lại gây phiền phức cho chị rồi không?"Khương Ngư lắc đầu, nắm lấy tay cậu, giọng nhẹ nhàng:"Em có bị thương không?""Không."Tân Dã sức lực lớn, lại không sợ đau, trước đây từng trải qua bao trận chiến sinh tử, mấy tên nhóc này chẳng thể làm gì cậu.Thấy cậu bình an, Khương Ngư cũng yên tâm phần nào.Nhưng người phụ nữ mập kia lại không chịu buông tha, tiếp tục tru tréo:"Ý gì đây? Thằng nhãi này đánh con trai tôi chảy máu, cô mù à? Không thấy con tôi bị thương sao?""Đúng thế! Nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"Khương Ngư không vội, đứng thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhưng sắc bén quét qua từng người."Dễ thôi. Muốn một câu trả lời? Được. Vậy kể lại từ đầu đến cuối, xem ai đúng ai sai."Cô ngừng lại một chút, giọng nói rõ ràng, mạnh mẽ:"Tôi là người hiểu em trai mình nhất. Nó không bao giờ chủ động gây chuyện. Tôi cũng muốn xem, có phải các người đang 'vừa ăn cướp vừa la làng', ỷ thế hiếp người hay không?"Những lời này vừa dứt, không ai dám lên tiếng.So với người ngoài, cô đương nhiên tin tưởng Tân Dã hơn.Dù cậu lạnh lùng, nhưng cậu chưa bao giờ tự tìm rắc rối. Nếu cậu ra tay, chắc chắn là do bị ép đến giới hạn.Người phụ nữ mập kia nghe xong, mặt đỏ bừng vì tức giận, lập tức bật lại:"Con đĩ này! Mày nói gì hả? Chẳng phải do nó sai à? Một mình nó đánh bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ chúng tao tự lao vào nắm đấm của nó chắc?"Rồi bà ta cười khẩy:"Tao đã nói mà, sáng sớm không khí sao mà bẩn thỉu thế, hoá ra là do con hồ ly tinh nhà mày—"Lời chưa dứt, một bóng người lao lên.Tân Dã chắn trước mặt Khương Ngư, đôi mắt tối đen nhìn chòng chọc vào bà ta."Bà nói lại lần nữa xem?"Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy.Người phụ nữ mập rùng mình, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác sợ hãi.Nhưng nhìn xung quanh, thấy có nhiều người, bà ta cứng miệng, cố tỏ ra không sợ:"Tao không nói sai! Con hồ ly lẳng lơ như mày—"Bốp!Một cú đá mạnh như trời giáng đạp thẳng vào người bà ta.Người phụ nữ mập bị hất văng xa ba mét, nặng nề ngã xuống đất."Mẹ kiếp! Mày dám đánh mẹ tao?!"Con trai bà ta thấy vậy, lập tức lao đến.Tân Dã không thèm nhìn, một cú đá tiếp theo khiến hắn cũng bay ra xa, nằm lăn lóc bên cạnh mẹ mình.Cả phòng lập tức im phăng phắc.Tất cả đều sững sờ.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Tân Dã nhìn thấy cô, ánh mắt cậu lóe lên chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại hiện lên sự xấu hổ và bất an.Cậu cảm thấy mình lại gây rắc rối cho Khương Ngư. Nhưng dù có quay ngược thời gian, cậu vẫn sẽ ra tay.Bọn chúng có thể làm nhục cậu, cậu có thể nhịn. Nhưng chúng không được phép sỉ nhục Khương Ngư và A Ly."Khương Ngư, xin lỗi chị… Có phải em lại gây phiền phức cho chị rồi không?"Khương Ngư lắc đầu, nắm lấy tay cậu, giọng nhẹ nhàng:"Em có bị thương không?""Không."Tân Dã sức lực lớn, lại không sợ đau, trước đây từng trải qua bao trận chiến sinh tử, mấy tên nhóc này chẳng thể làm gì cậu.Thấy cậu bình an, Khương Ngư cũng yên tâm phần nào.Nhưng người phụ nữ mập kia lại không chịu buông tha, tiếp tục tru tréo:"Ý gì đây? Thằng nhãi này đánh con trai tôi chảy máu, cô mù à? Không thấy con tôi bị thương sao?""Đúng thế! Nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"Khương Ngư không vội, đứng thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhưng sắc bén quét qua từng người."Dễ thôi. Muốn một câu trả lời? Được. Vậy kể lại từ đầu đến cuối, xem ai đúng ai sai."Cô ngừng lại một chút, giọng nói rõ ràng, mạnh mẽ:"Tôi là người hiểu em trai mình nhất. Nó không bao giờ chủ động gây chuyện. Tôi cũng muốn xem, có phải các người đang 'vừa ăn cướp vừa la làng', ỷ thế hiếp người hay không?"Những lời này vừa dứt, không ai dám lên tiếng.So với người ngoài, cô đương nhiên tin tưởng Tân Dã hơn.Dù cậu lạnh lùng, nhưng cậu chưa bao giờ tự tìm rắc rối. Nếu cậu ra tay, chắc chắn là do bị ép đến giới hạn.Người phụ nữ mập kia nghe xong, mặt đỏ bừng vì tức giận, lập tức bật lại:"Con đĩ này! Mày nói gì hả? Chẳng phải do nó sai à? Một mình nó đánh bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ chúng tao tự lao vào nắm đấm của nó chắc?"Rồi bà ta cười khẩy:"Tao đã nói mà, sáng sớm không khí sao mà bẩn thỉu thế, hoá ra là do con hồ ly tinh nhà mày—"Lời chưa dứt, một bóng người lao lên.Tân Dã chắn trước mặt Khương Ngư, đôi mắt tối đen nhìn chòng chọc vào bà ta."Bà nói lại lần nữa xem?"Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy.Người phụ nữ mập rùng mình, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác sợ hãi.Nhưng nhìn xung quanh, thấy có nhiều người, bà ta cứng miệng, cố tỏ ra không sợ:"Tao không nói sai! Con hồ ly lẳng lơ như mày—"Bốp!Một cú đá mạnh như trời giáng đạp thẳng vào người bà ta.Người phụ nữ mập bị hất văng xa ba mét, nặng nề ngã xuống đất."Mẹ kiếp! Mày dám đánh mẹ tao?!"Con trai bà ta thấy vậy, lập tức lao đến.Tân Dã không thèm nhìn, một cú đá tiếp theo khiến hắn cũng bay ra xa, nằm lăn lóc bên cạnh mẹ mình.Cả phòng lập tức im phăng phắc.Tất cả đều sững sờ.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Tân Dã nhìn thấy cô, ánh mắt cậu lóe lên chút vui mừng, nhưng ngay sau đó lại hiện lên sự xấu hổ và bất an.Cậu cảm thấy mình lại gây rắc rối cho Khương Ngư. Nhưng dù có quay ngược thời gian, cậu vẫn sẽ ra tay.Bọn chúng có thể làm nhục cậu, cậu có thể nhịn. Nhưng chúng không được phép sỉ nhục Khương Ngư và A Ly."Khương Ngư, xin lỗi chị… Có phải em lại gây phiền phức cho chị rồi không?"Khương Ngư lắc đầu, nắm lấy tay cậu, giọng nhẹ nhàng:"Em có bị thương không?""Không."Tân Dã sức lực lớn, lại không sợ đau, trước đây từng trải qua bao trận chiến sinh tử, mấy tên nhóc này chẳng thể làm gì cậu.Thấy cậu bình an, Khương Ngư cũng yên tâm phần nào.Nhưng người phụ nữ mập kia lại không chịu buông tha, tiếp tục tru tréo:"Ý gì đây? Thằng nhãi này đánh con trai tôi chảy máu, cô mù à? Không thấy con tôi bị thương sao?""Đúng thế! Nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"Khương Ngư không vội, đứng thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhưng sắc bén quét qua từng người."Dễ thôi. Muốn một câu trả lời? Được. Vậy kể lại từ đầu đến cuối, xem ai đúng ai sai."Cô ngừng lại một chút, giọng nói rõ ràng, mạnh mẽ:"Tôi là người hiểu em trai mình nhất. Nó không bao giờ chủ động gây chuyện. Tôi cũng muốn xem, có phải các người đang 'vừa ăn cướp vừa la làng', ỷ thế hiếp người hay không?"Những lời này vừa dứt, không ai dám lên tiếng.So với người ngoài, cô đương nhiên tin tưởng Tân Dã hơn.Dù cậu lạnh lùng, nhưng cậu chưa bao giờ tự tìm rắc rối. Nếu cậu ra tay, chắc chắn là do bị ép đến giới hạn.Người phụ nữ mập kia nghe xong, mặt đỏ bừng vì tức giận, lập tức bật lại:"Con đĩ này! Mày nói gì hả? Chẳng phải do nó sai à? Một mình nó đánh bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ chúng tao tự lao vào nắm đấm của nó chắc?"Rồi bà ta cười khẩy:"Tao đã nói mà, sáng sớm không khí sao mà bẩn thỉu thế, hoá ra là do con hồ ly tinh nhà mày—"Lời chưa dứt, một bóng người lao lên.Tân Dã chắn trước mặt Khương Ngư, đôi mắt tối đen nhìn chòng chọc vào bà ta."Bà nói lại lần nữa xem?"Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy.Người phụ nữ mập rùng mình, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác sợ hãi.Nhưng nhìn xung quanh, thấy có nhiều người, bà ta cứng miệng, cố tỏ ra không sợ:"Tao không nói sai! Con hồ ly lẳng lơ như mày—"Bốp!Một cú đá mạnh như trời giáng đạp thẳng vào người bà ta.Người phụ nữ mập bị hất văng xa ba mét, nặng nề ngã xuống đất."Mẹ kiếp! Mày dám đánh mẹ tao?!"Con trai bà ta thấy vậy, lập tức lao đến.Tân Dã không thèm nhìn, một cú đá tiếp theo khiến hắn cũng bay ra xa, nằm lăn lóc bên cạnh mẹ mình.Cả phòng lập tức im phăng phắc.Tất cả đều sững sờ.

Chương 409