Vào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que…

Chương 2

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Dần dần tôi an phận hơn, không còn tùy hứng yêu cầu hắn làm chút gì đó vì tôi nữa. Hắn yêu tôi nhưng tận sâu bên trong, phần tình yêu này còn trộn lẫn vào một ít tạp chất khác, khiến tôi càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí, không dám đụng vào. Lúc hắn nhìn tôi như vậy, có phải hắn đã nghĩ đến chuyện bốn tháng sau, tôi sẽ trở thành một phần trong kế hoạch trả thù của hắn hay không. Nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, chịu đựng đau đớn? Đứa nhỏ mới được bốn tháng, thai nhi đã thành hình, chỉ có thể lạnh lùng tước đoạt mạng sống của đứa bé từ thân thể của người mẹ.  Rốt cuộc bố tôi đã làm chuyện gì quá đáng với hắn mà hắn muốn tàn nhẫn trả thù tôi như thế? Có lẽ là do vận mệnh kiếp trước quá khốn khổ nên hiện tại, tôi không nói chuyện mang thai cho hắn biết. Tôi vùi đầu vào khuỷu tay, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Không sao, ăn đồ lạ bụng, nằm một lát sẽ tốt hơn thôi.” Tay Giang Thâm dừng lại, chậm rãi đặt lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai tôi. Giọng nói của hắn giống như đầu ngón tay của hắn, không mang theo độ ấm nào: “Được.” 3. Ở chung 5 năm, Giang Thâm từng nói tôi là mạng của hắn. Mùa đông năm đó, thành phố phía Nam hiếm khi có trận tuyết lớn suốt nửa tháng, Giang Thâm mặc áo khoác lông màu đen, mỗi ngày đều chờ ở cửa tàu điện ngầm để đón tôi tan tầm. Sau đó hắn sẽ nắm tay tôi, đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đèn đuốc sáng trưng từ những tòa nhà phía xa xa. Giang Thâm không thích tuyết nhưng hắn nói: “Bởi vì A Yến thích, cho nên anh cũng thử thích xem sao.” Nhưng rốt cuộc từ khi nào hắn đã thay đổi? Giang Thâm dần dần trở nên bận rộn, có đôi khi ba, năm ngày không ở nhà, quá đáng hơn nữa là hắn sẽ biến mất một đoạn thời gian, gần như không trả lời tin nhắn. Nhưng mỗi lần trở về, hắn lại trở về bộ dáng ôn nhu săn sóc tôi. Trên bàn có cơm nóng, quần áo cũng được giặt sạch sẽ. Giống như... bồi thường cái gì đó.  Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tôi dần tỉnh táo lại từ trong trí nhớ kiếp trước. Giang Thâm đứng ở cửa: “A Yến, anh đến công ty một chuyến đây.” Lại là công ty. Giang Thâm lại quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi. Kiếp trước tôi bất mãn nhắc nhở hắn phải về sớm một chút để mừng sinh nhật tôi, Giang Thâm đồng ý. Tôi ôm hy vọng chờ đợi cả đêm, ngọn nến cháy trên chiếc bánh, để lại hai mươi lỗ đen nhỏ. Như đang cười nhạo sự đáng thương và ngu dốt của tôi. Nếu đã nhất định không trở về, tại sao phải đáp ứng chứ? Lần này, tôi không muốn cầu xin hắn tổ chức sinh nhật cho tôi nữa. Trầm mặc thật lâu, tôi mới đè nén cảm xúc kia, yên lặng đáp một câu: “Được.” Phía sau không có động tĩnh gì. Ồ, tôi nhớ rồi, mỗi lần trước khi đi, tôi phải hôn hắn một cái. Hắn đang chờ cái này sao? Tôi co rụt người lại trong chăn để cho cơ thể mình ấm áp một chút, nhẹ giọng nói: “Em không được thoải mái, em ngủ trước đây.” “Được.” Giang Thâm cũng không ép buộc tôi nữa, hắn trả lời một tiếng rồi đóng cửa phòng lại. Dưới lầu truyền đến tiếng ô tô đã rời đi. Gian phòng quay trở về sự tĩnh mịch như muốn đè c.h.ế.t người khác. Tôi dồn hết sức lực, vài phút sau mới đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi ra cửa. Thật ra những năm gần đây, tôi hoàn toàn không biết gì về Giang Thâm. Hắn có một công ty nhưng chưa bao giờ cho tôi đến thăm, cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện gặp phụ huynh. 

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Dần dần tôi an phận hơn, không còn tùy hứng yêu cầu hắn làm chút gì đó vì tôi nữa. Hắn yêu tôi nhưng tận sâu bên trong, phần tình yêu này còn trộn lẫn vào một ít tạp chất khác, khiến tôi càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí, không dám đụng vào. Lúc hắn nhìn tôi như vậy, có phải hắn đã nghĩ đến chuyện bốn tháng sau, tôi sẽ trở thành một phần trong kế hoạch trả thù của hắn hay không. Nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, chịu đựng đau đớn? Đứa nhỏ mới được bốn tháng, thai nhi đã thành hình, chỉ có thể lạnh lùng tước đoạt mạng sống của đứa bé từ thân thể của người mẹ.  Rốt cuộc bố tôi đã làm chuyện gì quá đáng với hắn mà hắn muốn tàn nhẫn trả thù tôi như thế? Có lẽ là do vận mệnh kiếp trước quá khốn khổ nên hiện tại, tôi không nói chuyện mang thai cho hắn biết. Tôi vùi đầu vào khuỷu tay, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Không sao, ăn đồ lạ bụng, nằm một lát sẽ tốt hơn thôi.” Tay Giang Thâm dừng lại, chậm rãi đặt lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai tôi. Giọng nói của hắn giống như đầu ngón tay của hắn, không mang theo độ ấm nào: “Được.” 3. Ở chung 5 năm, Giang Thâm từng nói tôi là mạng của hắn. Mùa đông năm đó, thành phố phía Nam hiếm khi có trận tuyết lớn suốt nửa tháng, Giang Thâm mặc áo khoác lông màu đen, mỗi ngày đều chờ ở cửa tàu điện ngầm để đón tôi tan tầm. Sau đó hắn sẽ nắm tay tôi, đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đèn đuốc sáng trưng từ những tòa nhà phía xa xa. Giang Thâm không thích tuyết nhưng hắn nói: “Bởi vì A Yến thích, cho nên anh cũng thử thích xem sao.” Nhưng rốt cuộc từ khi nào hắn đã thay đổi? Giang Thâm dần dần trở nên bận rộn, có đôi khi ba, năm ngày không ở nhà, quá đáng hơn nữa là hắn sẽ biến mất một đoạn thời gian, gần như không trả lời tin nhắn. Nhưng mỗi lần trở về, hắn lại trở về bộ dáng ôn nhu săn sóc tôi. Trên bàn có cơm nóng, quần áo cũng được giặt sạch sẽ. Giống như... bồi thường cái gì đó.  Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tôi dần tỉnh táo lại từ trong trí nhớ kiếp trước. Giang Thâm đứng ở cửa: “A Yến, anh đến công ty một chuyến đây.” Lại là công ty. Giang Thâm lại quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi. Kiếp trước tôi bất mãn nhắc nhở hắn phải về sớm một chút để mừng sinh nhật tôi, Giang Thâm đồng ý. Tôi ôm hy vọng chờ đợi cả đêm, ngọn nến cháy trên chiếc bánh, để lại hai mươi lỗ đen nhỏ. Như đang cười nhạo sự đáng thương và ngu dốt của tôi. Nếu đã nhất định không trở về, tại sao phải đáp ứng chứ? Lần này, tôi không muốn cầu xin hắn tổ chức sinh nhật cho tôi nữa. Trầm mặc thật lâu, tôi mới đè nén cảm xúc kia, yên lặng đáp một câu: “Được.” Phía sau không có động tĩnh gì. Ồ, tôi nhớ rồi, mỗi lần trước khi đi, tôi phải hôn hắn một cái. Hắn đang chờ cái này sao? Tôi co rụt người lại trong chăn để cho cơ thể mình ấm áp một chút, nhẹ giọng nói: “Em không được thoải mái, em ngủ trước đây.” “Được.” Giang Thâm cũng không ép buộc tôi nữa, hắn trả lời một tiếng rồi đóng cửa phòng lại. Dưới lầu truyền đến tiếng ô tô đã rời đi. Gian phòng quay trở về sự tĩnh mịch như muốn đè c.h.ế.t người khác. Tôi dồn hết sức lực, vài phút sau mới đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi ra cửa. Thật ra những năm gần đây, tôi hoàn toàn không biết gì về Giang Thâm. Hắn có một công ty nhưng chưa bao giờ cho tôi đến thăm, cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện gặp phụ huynh. 

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Dần dần tôi an phận hơn, không còn tùy hứng yêu cầu hắn làm chút gì đó vì tôi nữa. Hắn yêu tôi nhưng tận sâu bên trong, phần tình yêu này còn trộn lẫn vào một ít tạp chất khác, khiến tôi càng ngày càng cẩn thận từng li từng tí, không dám đụng vào. Lúc hắn nhìn tôi như vậy, có phải hắn đã nghĩ đến chuyện bốn tháng sau, tôi sẽ trở thành một phần trong kế hoạch trả thù của hắn hay không. Nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, chịu đựng đau đớn? Đứa nhỏ mới được bốn tháng, thai nhi đã thành hình, chỉ có thể lạnh lùng tước đoạt mạng sống của đứa bé từ thân thể của người mẹ.  Rốt cuộc bố tôi đã làm chuyện gì quá đáng với hắn mà hắn muốn tàn nhẫn trả thù tôi như thế? Có lẽ là do vận mệnh kiếp trước quá khốn khổ nên hiện tại, tôi không nói chuyện mang thai cho hắn biết. Tôi vùi đầu vào khuỷu tay, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Không sao, ăn đồ lạ bụng, nằm một lát sẽ tốt hơn thôi.” Tay Giang Thâm dừng lại, chậm rãi đặt lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai tôi. Giọng nói của hắn giống như đầu ngón tay của hắn, không mang theo độ ấm nào: “Được.” 3. Ở chung 5 năm, Giang Thâm từng nói tôi là mạng của hắn. Mùa đông năm đó, thành phố phía Nam hiếm khi có trận tuyết lớn suốt nửa tháng, Giang Thâm mặc áo khoác lông màu đen, mỗi ngày đều chờ ở cửa tàu điện ngầm để đón tôi tan tầm. Sau đó hắn sẽ nắm tay tôi, đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đèn đuốc sáng trưng từ những tòa nhà phía xa xa. Giang Thâm không thích tuyết nhưng hắn nói: “Bởi vì A Yến thích, cho nên anh cũng thử thích xem sao.” Nhưng rốt cuộc từ khi nào hắn đã thay đổi? Giang Thâm dần dần trở nên bận rộn, có đôi khi ba, năm ngày không ở nhà, quá đáng hơn nữa là hắn sẽ biến mất một đoạn thời gian, gần như không trả lời tin nhắn. Nhưng mỗi lần trở về, hắn lại trở về bộ dáng ôn nhu săn sóc tôi. Trên bàn có cơm nóng, quần áo cũng được giặt sạch sẽ. Giống như... bồi thường cái gì đó.  Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tôi dần tỉnh táo lại từ trong trí nhớ kiếp trước. Giang Thâm đứng ở cửa: “A Yến, anh đến công ty một chuyến đây.” Lại là công ty. Giang Thâm lại quên mất, hôm nay là sinh nhật tôi. Kiếp trước tôi bất mãn nhắc nhở hắn phải về sớm một chút để mừng sinh nhật tôi, Giang Thâm đồng ý. Tôi ôm hy vọng chờ đợi cả đêm, ngọn nến cháy trên chiếc bánh, để lại hai mươi lỗ đen nhỏ. Như đang cười nhạo sự đáng thương và ngu dốt của tôi. Nếu đã nhất định không trở về, tại sao phải đáp ứng chứ? Lần này, tôi không muốn cầu xin hắn tổ chức sinh nhật cho tôi nữa. Trầm mặc thật lâu, tôi mới đè nén cảm xúc kia, yên lặng đáp một câu: “Được.” Phía sau không có động tĩnh gì. Ồ, tôi nhớ rồi, mỗi lần trước khi đi, tôi phải hôn hắn một cái. Hắn đang chờ cái này sao? Tôi co rụt người lại trong chăn để cho cơ thể mình ấm áp một chút, nhẹ giọng nói: “Em không được thoải mái, em ngủ trước đây.” “Được.” Giang Thâm cũng không ép buộc tôi nữa, hắn trả lời một tiếng rồi đóng cửa phòng lại. Dưới lầu truyền đến tiếng ô tô đã rời đi. Gian phòng quay trở về sự tĩnh mịch như muốn đè c.h.ế.t người khác. Tôi dồn hết sức lực, vài phút sau mới đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi ra cửa. Thật ra những năm gần đây, tôi hoàn toàn không biết gì về Giang Thâm. Hắn có một công ty nhưng chưa bao giờ cho tôi đến thăm, cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện gặp phụ huynh. 

Chương 2