Vào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que…
Chương 10
Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que… Tôi nắm chặt cây bút trong tay: “Giang Thâm?” Bên kia truyền đến tiếng gió gào thét, rất nhanh đã cúp máy. Tôi biết đó là hắn. Nhìn màn hình điện thoại di động tối sầm, tôi ngây người thật lâu. Nguyệt Nguyệt ở phía sau ngủ đến nỗi ngã chổng vó, lầu bầu trở mình. Tôi gọi lại, bên kia đã tắt máy. Lịch điện tử trên bàn hiện ngày 29 tháng 11. Là ngày cưới của chúng tôi ở kiếp trước. Thời gian trôi nhanh quá. Đã ba tháng kể từ khi chia tay. Mặc dù việc thoát khỏi một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm là rất khó nhưng cũng may, tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng khá tốt. Tôi đang nghiêm túc cố gắng đây. Ngày hôm sau là ngày nghỉ. Nguyệt Nguyệt kéo tôi đến lễ đường Hoa Viên bởi vì tháng sau cô ấy sẽ kết hôn, muốn khảo sát thử nơi này. Lễ đường Hoa Viên. Hình như đã lâu lắm rồi tôi không nhớ tới nơi này. Kiếp trước, tôi đã bị Giang Thâm bỏ lại ở chính nơi này, trong bụng mang đứa nhỏ đã được bốn tháng phải chịu đựng ánh mắt châm chọc của mọi người, không chỗ ẩn náu. Không thể không nói, lễ đường Hoa Viên là nơi mà các cặp vợ chồng trẻ rất yêu thích. Tổ chức ngoài trời theo phong cách Tây Âu. Mùa hè rực rỡ sắc màu của các loài hoa, mùa đông thì đổi thành từng chậu hoa được vận chuyển từ nhà kính. Lãng mạn mà thời thượng. Nguyệt Nguyệt đang đặt ngày với người phụ trách lễ đường. Người phụ trách lắc đầu: “Không được rồi thưa cô, chúng tôi đã sắp xếp đủ lịch, thật sự không có cách nào đặt sớm hơn đâu ạ.” Nguyệt Nguyệt bất mãn chỉ vào lễ đường trống rỗng: “Rõ ràng hôm nay không có ai mà, không phải anh định ép giá tôi đấy chứ!” Người phụ trách xấu hổ nói: “Hôm nay cũng có người đặt trước rồi ạ.” “Nói dối, đã mười giờ rồi, người đâu?” “Tôi cũng không biết…” Tôi ngồi dưới giàn hoa, mặc chiếc áo lông vũ, ngẩn người nhìn khoảng sân trước mắt. Kiếp trước, để có được địa điểm tổ chức hôn lễ, lúc tôi và Giang Thâm vừa biết mình mang thai, đã vội vàng đặt cọc trước một đôi tình nhân khác. Lúc ấy công ty tổ chức hôn lễ còn đặc biệt dựa theo sở thích của tôi, đo đạc bố trí hiện trường hôn lễ. Hiện tại xem ra đây chỉ là khuôn mẫu dành cho mục đích thương mại, vì khung cảnh trước mắt y hệt như đám cưới kiếp trước của tôi. Không có chút lòng thành nào. Tôi thở ra một hơi trắng xóa, nhẹ chà xát lòng bàn tay vào với nhau. Trợ lý đang xì xào bàn tán với người phụ trách: “Anh Giang nói hôm nay không có cô dâu, anh ấy tự đến thôi ạ.” Tôi chậm rãi dừng lại, nhìn về phía người đang nói chuyện. Anh Giang? “Đi thôi, A Yến, chúng ta đổi nhà khác!” Nguyệt Nguyệt kéo tôi lên, dáng vẻ ảo não vô cùng. Người phụ trách vẫn còn đang nói chuyện với cậu trợ lý: “Quái lạ, không có cô dâu thì thuê nơi này làm gì?” Tôi mang theo tâm sự nặng nề đứng lên, bị Nguyệt Nguyệt kéo đi vài bước, đột nhiên tôi dừng lại: “Tớ muốn ngồi ở đây một lát, hay là cậu đi trước đi.” “Cậu không thoải mái?” Nguyệt Nguyệt lo lắng: “Vậy tớ đưa cậu về nhà trước.” “Không phải.” Tôi cười cười: “Tình cờ gặp người quen, tớ qua chỗ đó chào hỏi đã.” Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vậy lát nữa nhớ liên lạc với tớ.” Người phụ trách kia đã đi xa, tôi ngồi xuống một góc khuất giống như một thám tử tư, ánh mắt không chớp nhìn lễ đường kia. Nửa giờ sau, tôi nhìn thấy Giang Thâm xuất hiện. Hắn đã gầy đi một chút, quầng thâm mắt đen kịt. Trên người là bộ âu phục giày da, trên cổ còn thắt nơ kiểu chú rể. Trong đầu tôi chợt vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que… Tôi nắm chặt cây bút trong tay: “Giang Thâm?” Bên kia truyền đến tiếng gió gào thét, rất nhanh đã cúp máy. Tôi biết đó là hắn. Nhìn màn hình điện thoại di động tối sầm, tôi ngây người thật lâu. Nguyệt Nguyệt ở phía sau ngủ đến nỗi ngã chổng vó, lầu bầu trở mình. Tôi gọi lại, bên kia đã tắt máy. Lịch điện tử trên bàn hiện ngày 29 tháng 11. Là ngày cưới của chúng tôi ở kiếp trước. Thời gian trôi nhanh quá. Đã ba tháng kể từ khi chia tay. Mặc dù việc thoát khỏi một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm là rất khó nhưng cũng may, tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng khá tốt. Tôi đang nghiêm túc cố gắng đây. Ngày hôm sau là ngày nghỉ. Nguyệt Nguyệt kéo tôi đến lễ đường Hoa Viên bởi vì tháng sau cô ấy sẽ kết hôn, muốn khảo sát thử nơi này. Lễ đường Hoa Viên. Hình như đã lâu lắm rồi tôi không nhớ tới nơi này. Kiếp trước, tôi đã bị Giang Thâm bỏ lại ở chính nơi này, trong bụng mang đứa nhỏ đã được bốn tháng phải chịu đựng ánh mắt châm chọc của mọi người, không chỗ ẩn náu. Không thể không nói, lễ đường Hoa Viên là nơi mà các cặp vợ chồng trẻ rất yêu thích. Tổ chức ngoài trời theo phong cách Tây Âu. Mùa hè rực rỡ sắc màu của các loài hoa, mùa đông thì đổi thành từng chậu hoa được vận chuyển từ nhà kính. Lãng mạn mà thời thượng. Nguyệt Nguyệt đang đặt ngày với người phụ trách lễ đường. Người phụ trách lắc đầu: “Không được rồi thưa cô, chúng tôi đã sắp xếp đủ lịch, thật sự không có cách nào đặt sớm hơn đâu ạ.” Nguyệt Nguyệt bất mãn chỉ vào lễ đường trống rỗng: “Rõ ràng hôm nay không có ai mà, không phải anh định ép giá tôi đấy chứ!” Người phụ trách xấu hổ nói: “Hôm nay cũng có người đặt trước rồi ạ.” “Nói dối, đã mười giờ rồi, người đâu?” “Tôi cũng không biết…” Tôi ngồi dưới giàn hoa, mặc chiếc áo lông vũ, ngẩn người nhìn khoảng sân trước mắt. Kiếp trước, để có được địa điểm tổ chức hôn lễ, lúc tôi và Giang Thâm vừa biết mình mang thai, đã vội vàng đặt cọc trước một đôi tình nhân khác. Lúc ấy công ty tổ chức hôn lễ còn đặc biệt dựa theo sở thích của tôi, đo đạc bố trí hiện trường hôn lễ. Hiện tại xem ra đây chỉ là khuôn mẫu dành cho mục đích thương mại, vì khung cảnh trước mắt y hệt như đám cưới kiếp trước của tôi. Không có chút lòng thành nào. Tôi thở ra một hơi trắng xóa, nhẹ chà xát lòng bàn tay vào với nhau. Trợ lý đang xì xào bàn tán với người phụ trách: “Anh Giang nói hôm nay không có cô dâu, anh ấy tự đến thôi ạ.” Tôi chậm rãi dừng lại, nhìn về phía người đang nói chuyện. Anh Giang? “Đi thôi, A Yến, chúng ta đổi nhà khác!” Nguyệt Nguyệt kéo tôi lên, dáng vẻ ảo não vô cùng. Người phụ trách vẫn còn đang nói chuyện với cậu trợ lý: “Quái lạ, không có cô dâu thì thuê nơi này làm gì?” Tôi mang theo tâm sự nặng nề đứng lên, bị Nguyệt Nguyệt kéo đi vài bước, đột nhiên tôi dừng lại: “Tớ muốn ngồi ở đây một lát, hay là cậu đi trước đi.” “Cậu không thoải mái?” Nguyệt Nguyệt lo lắng: “Vậy tớ đưa cậu về nhà trước.” “Không phải.” Tôi cười cười: “Tình cờ gặp người quen, tớ qua chỗ đó chào hỏi đã.” Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vậy lát nữa nhớ liên lạc với tớ.” Người phụ trách kia đã đi xa, tôi ngồi xuống một góc khuất giống như một thám tử tư, ánh mắt không chớp nhìn lễ đường kia. Nửa giờ sau, tôi nhìn thấy Giang Thâm xuất hiện. Hắn đã gầy đi một chút, quầng thâm mắt đen kịt. Trên người là bộ âu phục giày da, trên cổ còn thắt nơ kiểu chú rể. Trong đầu tôi chợt vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que… Tôi nắm chặt cây bút trong tay: “Giang Thâm?” Bên kia truyền đến tiếng gió gào thét, rất nhanh đã cúp máy. Tôi biết đó là hắn. Nhìn màn hình điện thoại di động tối sầm, tôi ngây người thật lâu. Nguyệt Nguyệt ở phía sau ngủ đến nỗi ngã chổng vó, lầu bầu trở mình. Tôi gọi lại, bên kia đã tắt máy. Lịch điện tử trên bàn hiện ngày 29 tháng 11. Là ngày cưới của chúng tôi ở kiếp trước. Thời gian trôi nhanh quá. Đã ba tháng kể từ khi chia tay. Mặc dù việc thoát khỏi một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm là rất khó nhưng cũng may, tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng khá tốt. Tôi đang nghiêm túc cố gắng đây. Ngày hôm sau là ngày nghỉ. Nguyệt Nguyệt kéo tôi đến lễ đường Hoa Viên bởi vì tháng sau cô ấy sẽ kết hôn, muốn khảo sát thử nơi này. Lễ đường Hoa Viên. Hình như đã lâu lắm rồi tôi không nhớ tới nơi này. Kiếp trước, tôi đã bị Giang Thâm bỏ lại ở chính nơi này, trong bụng mang đứa nhỏ đã được bốn tháng phải chịu đựng ánh mắt châm chọc của mọi người, không chỗ ẩn náu. Không thể không nói, lễ đường Hoa Viên là nơi mà các cặp vợ chồng trẻ rất yêu thích. Tổ chức ngoài trời theo phong cách Tây Âu. Mùa hè rực rỡ sắc màu của các loài hoa, mùa đông thì đổi thành từng chậu hoa được vận chuyển từ nhà kính. Lãng mạn mà thời thượng. Nguyệt Nguyệt đang đặt ngày với người phụ trách lễ đường. Người phụ trách lắc đầu: “Không được rồi thưa cô, chúng tôi đã sắp xếp đủ lịch, thật sự không có cách nào đặt sớm hơn đâu ạ.” Nguyệt Nguyệt bất mãn chỉ vào lễ đường trống rỗng: “Rõ ràng hôm nay không có ai mà, không phải anh định ép giá tôi đấy chứ!” Người phụ trách xấu hổ nói: “Hôm nay cũng có người đặt trước rồi ạ.” “Nói dối, đã mười giờ rồi, người đâu?” “Tôi cũng không biết…” Tôi ngồi dưới giàn hoa, mặc chiếc áo lông vũ, ngẩn người nhìn khoảng sân trước mắt. Kiếp trước, để có được địa điểm tổ chức hôn lễ, lúc tôi và Giang Thâm vừa biết mình mang thai, đã vội vàng đặt cọc trước một đôi tình nhân khác. Lúc ấy công ty tổ chức hôn lễ còn đặc biệt dựa theo sở thích của tôi, đo đạc bố trí hiện trường hôn lễ. Hiện tại xem ra đây chỉ là khuôn mẫu dành cho mục đích thương mại, vì khung cảnh trước mắt y hệt như đám cưới kiếp trước của tôi. Không có chút lòng thành nào. Tôi thở ra một hơi trắng xóa, nhẹ chà xát lòng bàn tay vào với nhau. Trợ lý đang xì xào bàn tán với người phụ trách: “Anh Giang nói hôm nay không có cô dâu, anh ấy tự đến thôi ạ.” Tôi chậm rãi dừng lại, nhìn về phía người đang nói chuyện. Anh Giang? “Đi thôi, A Yến, chúng ta đổi nhà khác!” Nguyệt Nguyệt kéo tôi lên, dáng vẻ ảo não vô cùng. Người phụ trách vẫn còn đang nói chuyện với cậu trợ lý: “Quái lạ, không có cô dâu thì thuê nơi này làm gì?” Tôi mang theo tâm sự nặng nề đứng lên, bị Nguyệt Nguyệt kéo đi vài bước, đột nhiên tôi dừng lại: “Tớ muốn ngồi ở đây một lát, hay là cậu đi trước đi.” “Cậu không thoải mái?” Nguyệt Nguyệt lo lắng: “Vậy tớ đưa cậu về nhà trước.” “Không phải.” Tôi cười cười: “Tình cờ gặp người quen, tớ qua chỗ đó chào hỏi đã.” Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vậy lát nữa nhớ liên lạc với tớ.” Người phụ trách kia đã đi xa, tôi ngồi xuống một góc khuất giống như một thám tử tư, ánh mắt không chớp nhìn lễ đường kia. Nửa giờ sau, tôi nhìn thấy Giang Thâm xuất hiện. Hắn đã gầy đi một chút, quầng thâm mắt đen kịt. Trên người là bộ âu phục giày da, trên cổ còn thắt nơ kiểu chú rể. Trong đầu tôi chợt vang lên ‘ầm’ một tiếng.