Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 440

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Bàn tay Hoắc Diên Xuyên khẽ nâng lên, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ hãi. Cảm giác này quá mức chân thật, khiến anh không dám tin rằng đây không phải là giấc mơ.Nhưng khác với sự kích động của anh, Khương Ngư lại vô cùng bình tĩnh."Hoắc Diên Xuyên, em còn sống."Ngay khi câu nói ấy vang lên, Hoắc Diên Xuyên không thể kiềm chế được nữa mà ôm chầm lấy cô. Cái ôm mạnh mẽ, như muốn khắc ghi từng hơi thở, từng nhịp tim của cô vào xương tủy.Khương Ngư không tránh né, cũng không phản kháng. Cô chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay A Ly trong lòng bàn tay mình.Cảm giác quen thuộc này, hơi ấm này... Cô cũng từng rất khao khát. Nhưng, cô biết, có những thứ đã không thể quay trở lại được nữa.Dưới ánh hoàng hôn, một vệt nước mắt lạnh buốt khẽ rơi xuống vai cô.Khương Ngư giật mình.Hoắc Diên Xuyên... đang khóc sao?Cô khẽ nhắm mắt, rồi rất nhanh, lấy lại bình tĩnh. Sau một vài giây, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.Hoắc Diên Xuyên cứng đờ người.Anh muốn nói gì đó, nhưng tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Anh không hiểu. Rõ ràng anh đã đợi cô suốt bao năm, vậy mà... tại sao cô lại xa cách đến thế?“Khương Ngư, em...”Cô lắc đầu, giọng nói trầm ổn: “Chúng ta đã gặp lại nhau rồi. Em biết anh có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều thắc mắc. Nhưng, có lẽ không cần thiết nữa.”Ngực Hoắc Diên Xuyên siết chặt. Anh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, gằn từng chữ:"Khương Ngư, tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy? Rốt cuộc em làm sao thế?"Trợ lý Tôn Thụ đứng bên cạnh nãy giờ, hoàn toàn câm nín. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hoắc Diên Xuyên đánh mất lý trí như vậy.Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện này, thì cậu nhóc mũm mĩm bên cạnh Khương Ngư đột nhiên kéo tay cô, chớp chớp mắt nhìn Hoắc Diên Xuyên, ngây thơ hỏi:“Mẹ ơi, chú này là ai vậy? Có phải người quen của mẹ không?”Chỉ một câu nói ấy, không khác gì sét đánh ngang tai Hoắc Diên Xuyên.Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ.Giây phút ấy, trái tim anh như bị bóp nghẹt.Cậu bé này... Sao lại giống anh đến vậy?Anh nhìn Khương Ngư, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:"Em đã kết hôn rồi? Em có con với người khác rồi sao?"Khương Ngư nghe những lời ấy từ Hoắc Diên Xuyên, cơn giận như bùng lên trong lồng ngực.Anh ta thực sự không tin cô đến mức nào chứ?Dù có không yêu cô, cũng đâu cần sỉ nhục cô như thế!Nhưng lời muốn nói—“A Ly là con anh”—cô lại không sao thốt ra được.Cô sợ.Sợ nhà họ Hoắc sẽ cướp A Ly đi mất.Cô hiểu rõ sức mạnh của quyền thế. Cho dù bây giờ cô có tiền, nhưng so với thế lực của nhà họ Hoắc, số tiền ấy chẳng đáng là bao. Một khi họ muốn tranh giành, cô không có cửa thắng.A Ly là tất cả của cô, là đứa bé mà cô đã bất chấp tất cả để giữ lại.Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tước đoạt A Ly khỏi vòng tay mình.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Bàn tay Hoắc Diên Xuyên khẽ nâng lên, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ hãi. Cảm giác này quá mức chân thật, khiến anh không dám tin rằng đây không phải là giấc mơ.Nhưng khác với sự kích động của anh, Khương Ngư lại vô cùng bình tĩnh."Hoắc Diên Xuyên, em còn sống."Ngay khi câu nói ấy vang lên, Hoắc Diên Xuyên không thể kiềm chế được nữa mà ôm chầm lấy cô. Cái ôm mạnh mẽ, như muốn khắc ghi từng hơi thở, từng nhịp tim của cô vào xương tủy.Khương Ngư không tránh né, cũng không phản kháng. Cô chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay A Ly trong lòng bàn tay mình.Cảm giác quen thuộc này, hơi ấm này... Cô cũng từng rất khao khát. Nhưng, cô biết, có những thứ đã không thể quay trở lại được nữa.Dưới ánh hoàng hôn, một vệt nước mắt lạnh buốt khẽ rơi xuống vai cô.Khương Ngư giật mình.Hoắc Diên Xuyên... đang khóc sao?Cô khẽ nhắm mắt, rồi rất nhanh, lấy lại bình tĩnh. Sau một vài giây, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.Hoắc Diên Xuyên cứng đờ người.Anh muốn nói gì đó, nhưng tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Anh không hiểu. Rõ ràng anh đã đợi cô suốt bao năm, vậy mà... tại sao cô lại xa cách đến thế?“Khương Ngư, em...”Cô lắc đầu, giọng nói trầm ổn: “Chúng ta đã gặp lại nhau rồi. Em biết anh có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều thắc mắc. Nhưng, có lẽ không cần thiết nữa.”Ngực Hoắc Diên Xuyên siết chặt. Anh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, gằn từng chữ:"Khương Ngư, tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy? Rốt cuộc em làm sao thế?"Trợ lý Tôn Thụ đứng bên cạnh nãy giờ, hoàn toàn câm nín. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hoắc Diên Xuyên đánh mất lý trí như vậy.Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện này, thì cậu nhóc mũm mĩm bên cạnh Khương Ngư đột nhiên kéo tay cô, chớp chớp mắt nhìn Hoắc Diên Xuyên, ngây thơ hỏi:“Mẹ ơi, chú này là ai vậy? Có phải người quen của mẹ không?”Chỉ một câu nói ấy, không khác gì sét đánh ngang tai Hoắc Diên Xuyên.Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ.Giây phút ấy, trái tim anh như bị bóp nghẹt.Cậu bé này... Sao lại giống anh đến vậy?Anh nhìn Khương Ngư, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:"Em đã kết hôn rồi? Em có con với người khác rồi sao?"Khương Ngư nghe những lời ấy từ Hoắc Diên Xuyên, cơn giận như bùng lên trong lồng ngực.Anh ta thực sự không tin cô đến mức nào chứ?Dù có không yêu cô, cũng đâu cần sỉ nhục cô như thế!Nhưng lời muốn nói—“A Ly là con anh”—cô lại không sao thốt ra được.Cô sợ.Sợ nhà họ Hoắc sẽ cướp A Ly đi mất.Cô hiểu rõ sức mạnh của quyền thế. Cho dù bây giờ cô có tiền, nhưng so với thế lực của nhà họ Hoắc, số tiền ấy chẳng đáng là bao. Một khi họ muốn tranh giành, cô không có cửa thắng.A Ly là tất cả của cô, là đứa bé mà cô đã bất chấp tất cả để giữ lại.Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tước đoạt A Ly khỏi vòng tay mình.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Bàn tay Hoắc Diên Xuyên khẽ nâng lên, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ hãi. Cảm giác này quá mức chân thật, khiến anh không dám tin rằng đây không phải là giấc mơ.Nhưng khác với sự kích động của anh, Khương Ngư lại vô cùng bình tĩnh."Hoắc Diên Xuyên, em còn sống."Ngay khi câu nói ấy vang lên, Hoắc Diên Xuyên không thể kiềm chế được nữa mà ôm chầm lấy cô. Cái ôm mạnh mẽ, như muốn khắc ghi từng hơi thở, từng nhịp tim của cô vào xương tủy.Khương Ngư không tránh né, cũng không phản kháng. Cô chỉ nhẹ nhàng siết chặt tay A Ly trong lòng bàn tay mình.Cảm giác quen thuộc này, hơi ấm này... Cô cũng từng rất khao khát. Nhưng, cô biết, có những thứ đã không thể quay trở lại được nữa.Dưới ánh hoàng hôn, một vệt nước mắt lạnh buốt khẽ rơi xuống vai cô.Khương Ngư giật mình.Hoắc Diên Xuyên... đang khóc sao?Cô khẽ nhắm mắt, rồi rất nhanh, lấy lại bình tĩnh. Sau một vài giây, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.Hoắc Diên Xuyên cứng đờ người.Anh muốn nói gì đó, nhưng tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng. Anh không hiểu. Rõ ràng anh đã đợi cô suốt bao năm, vậy mà... tại sao cô lại xa cách đến thế?“Khương Ngư, em...”Cô lắc đầu, giọng nói trầm ổn: “Chúng ta đã gặp lại nhau rồi. Em biết anh có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều thắc mắc. Nhưng, có lẽ không cần thiết nữa.”Ngực Hoắc Diên Xuyên siết chặt. Anh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, gằn từng chữ:"Khương Ngư, tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy? Rốt cuộc em làm sao thế?"Trợ lý Tôn Thụ đứng bên cạnh nãy giờ, hoàn toàn câm nín. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Hoắc Diên Xuyên đánh mất lý trí như vậy.Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện này, thì cậu nhóc mũm mĩm bên cạnh Khương Ngư đột nhiên kéo tay cô, chớp chớp mắt nhìn Hoắc Diên Xuyên, ngây thơ hỏi:“Mẹ ơi, chú này là ai vậy? Có phải người quen của mẹ không?”Chỉ một câu nói ấy, không khác gì sét đánh ngang tai Hoắc Diên Xuyên.Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ.Giây phút ấy, trái tim anh như bị bóp nghẹt.Cậu bé này... Sao lại giống anh đến vậy?Anh nhìn Khương Ngư, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:"Em đã kết hôn rồi? Em có con với người khác rồi sao?"Khương Ngư nghe những lời ấy từ Hoắc Diên Xuyên, cơn giận như bùng lên trong lồng ngực.Anh ta thực sự không tin cô đến mức nào chứ?Dù có không yêu cô, cũng đâu cần sỉ nhục cô như thế!Nhưng lời muốn nói—“A Ly là con anh”—cô lại không sao thốt ra được.Cô sợ.Sợ nhà họ Hoắc sẽ cướp A Ly đi mất.Cô hiểu rõ sức mạnh của quyền thế. Cho dù bây giờ cô có tiền, nhưng so với thế lực của nhà họ Hoắc, số tiền ấy chẳng đáng là bao. Một khi họ muốn tranh giành, cô không có cửa thắng.A Ly là tất cả của cô, là đứa bé mà cô đã bất chấp tất cả để giữ lại.Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tước đoạt A Ly khỏi vòng tay mình.

Chương 440