Vào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que…

Chương 23

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Ngày 30 tháng 11. Ngày thực hiện giao dịch. Bọn buôn ma túy khó chơi hơn chúng tôi tưởng, bọn chúng còn bắt tôi thử ma túy. Tôi thử một chút đã co giật khắp người, sùi cả bọt mép. Thật ra tôi sợ nhất cái này… Ngày 1 tháng 12. Bọn chúng đã mất cảnh giác, kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ. Ngày 2 tháng 12. Có gì đó không ổn. Tôi đã bị lộ. Có hơi thái quá nhưng mấy loại cực hình thời cổ đại vẫn còn xuất hiện thời hiện đại này. Ngày 4 tháng 12. Không có thịt ngon, bọn chúng tra tấn tôi, nhiều lần hỏi người nhà tôi ở đâu, đồng nghiệp ở đâu. Tôi không nói gì cả. A Yến, lại càng không thể nghĩ. Có lẽ cô ấy vẫn còn đang học, học cho tốt nhé A Yến, tôi còn muốn cô ấy thành công đỗ thạc sĩ nữa. Ngày 6 tháng 12. Có lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi. Máu chảy đầy đất, cả người phát run, cũng không có độ ấm nào. A Yến à, em nhớ mặc ấm một chút, anh đoán ngoại trừ việc cơ thể mang tính hàn thì nó cũng có liên quan đến thời tiết nữa. Buổi tối lúc bọn họ xem TV, anh nghe thấy ngày mai có mưa. Em nhớ mang theo dù. Ngày 9 tháng 12. Chắc là ngày mùng 9 rồi nhỉ… Tôi cũng không biết nữa. Người đối diện cầm con d.a.o chơi đùa, chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, miệng thằng cơm này cũng cứng phết, vẫn còn ngoan cố lắm.” Tôi trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn cầm d.a.o đi tới. A Yến…  Ai… Ngày 12 tháng 12… Tôi đã bị mù, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Ngược lại, lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt của A Yến. Năm A Yến 22 tuổi, cô ấy muốn trữ hàng. Hình như tôi nghe thấy cô ấy cằn nhằn với tôi về việc bán phá giá băng vệ sinh, mua đủ 300 giảm 40? Cô ấy thích mua nhiều để được giảm giá một chút, nhưng dù sao cũng không được đúng cho lắm. Tôi muốn nói, mua nhiều như vậy có thẻ dùng hết sao? Đừng đặt hai món đồ đắt tiền lại với nhau, không có tí lời nào. Thật phiền phức nhưng tôi phải đi rồi, trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với A Yến. Cô ấy khóc lóc, dường như muốn cái gì đó. Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không cần thiết. “Lại đây, để anh ôm một cái.” Tôi nói. A Yến nhào tới, mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không cho anh đi.” “Khóc sẽ không đẹp, lúc A Yến cười là đẹp nhất.” “Vậy nếu em cười, anh sẽ không đi nữa sao? Anh xem, em không khóc nữa… Em cười rồi mà…” “A Yến…” Tôi tiếc nuối sờ mặt cô ấy: “Sinh nhật, còn chưa kịp tổ chức cho em, chắc hiện tại không còn kịp rồi... Anh muốn chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ trước.” “Không muốn… Không muốn một trăm tuổi, em không muốn sống đến một trăm tuổi…” Tôi rất muốn nói những lời này cho cô ấy biết: “Thật xin lỗi, A Yến. Anh là cảnh sát.” Đáng tiếc, cô ấy đã không nghe được nữa, tôi cũng hy vọng cô ấy vĩnh viễn không nghe được lời nói đó, ngoan ngoãn làm một người bình thường. Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ A Yến không có tôi bên cạnh sẽ phải sống như thế nào. Tôi ôm cô ấy, cuối cùng còn sờ đầu cô ấy, dặn dò: “Ngoan, gả cho người khác.” Ngày 13 tháng 12. Đồng nghiệp của tôi đến rồi. Bọn chúng đẩy tôi lên, chĩa s.ú.n.g vào tôi. Gió biển tanh mặn, tiếng s.ú.n.g truyền đến. Giây phút cuối cùng, dường như tôi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, sạch sẽ như làn váy của A Yến. Con mẹ nó chứ! Bọn buôn ma túy sẽ không được c.h.ế.t tử tế!

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Ngày 30 tháng 11. Ngày thực hiện giao dịch. Bọn buôn ma túy khó chơi hơn chúng tôi tưởng, bọn chúng còn bắt tôi thử ma túy. Tôi thử một chút đã co giật khắp người, sùi cả bọt mép. Thật ra tôi sợ nhất cái này… Ngày 1 tháng 12. Bọn chúng đã mất cảnh giác, kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ. Ngày 2 tháng 12. Có gì đó không ổn. Tôi đã bị lộ. Có hơi thái quá nhưng mấy loại cực hình thời cổ đại vẫn còn xuất hiện thời hiện đại này. Ngày 4 tháng 12. Không có thịt ngon, bọn chúng tra tấn tôi, nhiều lần hỏi người nhà tôi ở đâu, đồng nghiệp ở đâu. Tôi không nói gì cả. A Yến, lại càng không thể nghĩ. Có lẽ cô ấy vẫn còn đang học, học cho tốt nhé A Yến, tôi còn muốn cô ấy thành công đỗ thạc sĩ nữa. Ngày 6 tháng 12. Có lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi. Máu chảy đầy đất, cả người phát run, cũng không có độ ấm nào. A Yến à, em nhớ mặc ấm một chút, anh đoán ngoại trừ việc cơ thể mang tính hàn thì nó cũng có liên quan đến thời tiết nữa. Buổi tối lúc bọn họ xem TV, anh nghe thấy ngày mai có mưa. Em nhớ mang theo dù. Ngày 9 tháng 12. Chắc là ngày mùng 9 rồi nhỉ… Tôi cũng không biết nữa. Người đối diện cầm con d.a.o chơi đùa, chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, miệng thằng cơm này cũng cứng phết, vẫn còn ngoan cố lắm.” Tôi trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn cầm d.a.o đi tới. A Yến…  Ai… Ngày 12 tháng 12… Tôi đã bị mù, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Ngược lại, lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt của A Yến. Năm A Yến 22 tuổi, cô ấy muốn trữ hàng. Hình như tôi nghe thấy cô ấy cằn nhằn với tôi về việc bán phá giá băng vệ sinh, mua đủ 300 giảm 40? Cô ấy thích mua nhiều để được giảm giá một chút, nhưng dù sao cũng không được đúng cho lắm. Tôi muốn nói, mua nhiều như vậy có thẻ dùng hết sao? Đừng đặt hai món đồ đắt tiền lại với nhau, không có tí lời nào. Thật phiền phức nhưng tôi phải đi rồi, trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với A Yến. Cô ấy khóc lóc, dường như muốn cái gì đó. Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không cần thiết. “Lại đây, để anh ôm một cái.” Tôi nói. A Yến nhào tới, mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không cho anh đi.” “Khóc sẽ không đẹp, lúc A Yến cười là đẹp nhất.” “Vậy nếu em cười, anh sẽ không đi nữa sao? Anh xem, em không khóc nữa… Em cười rồi mà…” “A Yến…” Tôi tiếc nuối sờ mặt cô ấy: “Sinh nhật, còn chưa kịp tổ chức cho em, chắc hiện tại không còn kịp rồi... Anh muốn chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ trước.” “Không muốn… Không muốn một trăm tuổi, em không muốn sống đến một trăm tuổi…” Tôi rất muốn nói những lời này cho cô ấy biết: “Thật xin lỗi, A Yến. Anh là cảnh sát.” Đáng tiếc, cô ấy đã không nghe được nữa, tôi cũng hy vọng cô ấy vĩnh viễn không nghe được lời nói đó, ngoan ngoãn làm một người bình thường. Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ A Yến không có tôi bên cạnh sẽ phải sống như thế nào. Tôi ôm cô ấy, cuối cùng còn sờ đầu cô ấy, dặn dò: “Ngoan, gả cho người khác.” Ngày 13 tháng 12. Đồng nghiệp của tôi đến rồi. Bọn chúng đẩy tôi lên, chĩa s.ú.n.g vào tôi. Gió biển tanh mặn, tiếng s.ú.n.g truyền đến. Giây phút cuối cùng, dường như tôi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, sạch sẽ như làn váy của A Yến. Con mẹ nó chứ! Bọn buôn ma túy sẽ không được c.h.ế.t tử tế!

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Ngày 30 tháng 11. Ngày thực hiện giao dịch. Bọn buôn ma túy khó chơi hơn chúng tôi tưởng, bọn chúng còn bắt tôi thử ma túy. Tôi thử một chút đã co giật khắp người, sùi cả bọt mép. Thật ra tôi sợ nhất cái này… Ngày 1 tháng 12. Bọn chúng đã mất cảnh giác, kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ. Ngày 2 tháng 12. Có gì đó không ổn. Tôi đã bị lộ. Có hơi thái quá nhưng mấy loại cực hình thời cổ đại vẫn còn xuất hiện thời hiện đại này. Ngày 4 tháng 12. Không có thịt ngon, bọn chúng tra tấn tôi, nhiều lần hỏi người nhà tôi ở đâu, đồng nghiệp ở đâu. Tôi không nói gì cả. A Yến, lại càng không thể nghĩ. Có lẽ cô ấy vẫn còn đang học, học cho tốt nhé A Yến, tôi còn muốn cô ấy thành công đỗ thạc sĩ nữa. Ngày 6 tháng 12. Có lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi. Máu chảy đầy đất, cả người phát run, cũng không có độ ấm nào. A Yến à, em nhớ mặc ấm một chút, anh đoán ngoại trừ việc cơ thể mang tính hàn thì nó cũng có liên quan đến thời tiết nữa. Buổi tối lúc bọn họ xem TV, anh nghe thấy ngày mai có mưa. Em nhớ mang theo dù. Ngày 9 tháng 12. Chắc là ngày mùng 9 rồi nhỉ… Tôi cũng không biết nữa. Người đối diện cầm con d.a.o chơi đùa, chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, miệng thằng cơm này cũng cứng phết, vẫn còn ngoan cố lắm.” Tôi trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn cầm d.a.o đi tới. A Yến…  Ai… Ngày 12 tháng 12… Tôi đã bị mù, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Ngược lại, lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt của A Yến. Năm A Yến 22 tuổi, cô ấy muốn trữ hàng. Hình như tôi nghe thấy cô ấy cằn nhằn với tôi về việc bán phá giá băng vệ sinh, mua đủ 300 giảm 40? Cô ấy thích mua nhiều để được giảm giá một chút, nhưng dù sao cũng không được đúng cho lắm. Tôi muốn nói, mua nhiều như vậy có thẻ dùng hết sao? Đừng đặt hai món đồ đắt tiền lại với nhau, không có tí lời nào. Thật phiền phức nhưng tôi phải đi rồi, trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với A Yến. Cô ấy khóc lóc, dường như muốn cái gì đó. Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không cần thiết. “Lại đây, để anh ôm một cái.” Tôi nói. A Yến nhào tới, mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không cho anh đi.” “Khóc sẽ không đẹp, lúc A Yến cười là đẹp nhất.” “Vậy nếu em cười, anh sẽ không đi nữa sao? Anh xem, em không khóc nữa… Em cười rồi mà…” “A Yến…” Tôi tiếc nuối sờ mặt cô ấy: “Sinh nhật, còn chưa kịp tổ chức cho em, chắc hiện tại không còn kịp rồi... Anh muốn chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ trước.” “Không muốn… Không muốn một trăm tuổi, em không muốn sống đến một trăm tuổi…” Tôi rất muốn nói những lời này cho cô ấy biết: “Thật xin lỗi, A Yến. Anh là cảnh sát.” Đáng tiếc, cô ấy đã không nghe được nữa, tôi cũng hy vọng cô ấy vĩnh viễn không nghe được lời nói đó, ngoan ngoãn làm một người bình thường. Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ A Yến không có tôi bên cạnh sẽ phải sống như thế nào. Tôi ôm cô ấy, cuối cùng còn sờ đầu cô ấy, dặn dò: “Ngoan, gả cho người khác.” Ngày 13 tháng 12. Đồng nghiệp của tôi đến rồi. Bọn chúng đẩy tôi lên, chĩa s.ú.n.g vào tôi. Gió biển tanh mặn, tiếng s.ú.n.g truyền đến. Giây phút cuối cùng, dường như tôi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, sạch sẽ như làn váy của A Yến. Con mẹ nó chứ! Bọn buôn ma túy sẽ không được c.h.ế.t tử tế!

Chương 23