Sau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa…

Chương 7

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa… Anh ấy đột nhiên nổi giận: “Chó sống được bao lâu? Ôn Tri Hạ, em nói linh tinh gì vậy?”“Có hiểu thế nào là tránh điềm xấu không?”Thời gian đó tôi cũng không vui vẻ gì.Bố mẹ ép tôi chia tay Phó Xuyên, còn giới thiệu đối tượng khác cho tôi.Tuần trước về nhà một chuyến, mẹ kéo tôi lại: “Hạ Hạ, đứa trẻ Phó Xuyên tuy rằng thực thà, nhưng điều kiện của nó thật sự quá kém, nó lại là con ngoài giá thú, gia đình không thừa nhận nó, mẹ nó cũng mất sớm, chân nó lại tật, con thật sự định làm từ thiện sao? Chuyện kẻ bạc tình chưa đủ hay sao?”Tôi chỉ nói với họ: Phó Xuyên không phải loại người như vậy.Lúc nhỏ điều kiện của anh ấy vẫn rất tốt, chỉ là gia cảnh sa sút.Anh ấy cũng tuyệt đối không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa.Không có nhiều người sinh ra đã được ngậm thìa vàng, những người có hoàn cảnh nghèo khó nhưng có chí tiến thủ.Họ cần thời gian để trưởng thành.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]Vì vậy khi Phó Xuyên nổi giận với tôi, nước mắt tôi liền tuôn rơi.Tôi ôm Đậu Đậu chạy ra khỏi nhà thuê.Hèn nhát ngồi khóc trong vườn hoa dưới lầu.Nửa giờ sau, tôi đang tức giận không thấy Phó Xuyên đến tìm mình, đứng dậy nhìn quanh lối đi.Một cái bóng cao lớn xuất hiện sau lưng tôi.Quần của Phó Xuyên đầy bùn, cánh tay cũng trầy xước, rõ ràng là đã ngã.Đôi mắt đen trầm của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng đưa tay ôm lấy tôi, rồi xoa đầu tôi: “Ngoan, đừng giận nữa.”“Là anh nói to quá.”“Anh sai rồi.”“Em muốn nuôi gì cũng được, anh không ý kiến.”Hóa ra khi tôi vừa chạy ra khỏi cửa, anh ấy đã đuổi theo tôi.Tôi chạy nhanh, anh ấy lại chống gậy, vội vã đuổi ra ngoài khu.Còn ngã một cú bên ngoài.Từ ngày đó, Đậu Đậu chính thức trở thành thành viên trong gia đình chúng tôi.Chỉ là, lâu vậy không gặp.Đậu Đậu đã trở thành chó già rồi.Lão Lý giật mình, vội kéo Đậu Đậu ra: “Xin lỗi xin lỗi, có làm cô sợ không?”“Con chó này bình thường rất dữ, chỉ cần trong nhà có người lạ đến, nó sẽ sủa ầm lên. Hôm nay cũng lạ thật, không biết sao lại thân với cô như vậy.”Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn Đậu Đậu.Đôi mắt ướt át của Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào tôi.Miệng thở hổn hển.Thỉnh thoảng lại co giật vài cái.Tôi sắp khóc, vội quay mặt đi: “Có lẽ do nhà tôi cũng nuôi chó, trên người tôi cũng có mùi của thú cưng.”Lão Lý gật đầu: “Vậy cũng tốt, trước đây người giúp việc đều không dám cho nó ăn, cảm thấy nó dữ quá.”Lão Lý có việc rời đi.Tôi nhân lúc không có ai.Chạy về phía Đậu Đậu bị buộc ở bên cạnh chuồng.Đầu gục lên lưng nó, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.Đậu Đậu cũng gào lên.Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng khóc buồn bã từ một con chó.Đang khóc đến không thở nổi.Đằng sau vang lên một giọng nam trầm quen thuộc:“Cô là ai?”   

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa… Anh ấy đột nhiên nổi giận: “Chó sống được bao lâu? Ôn Tri Hạ, em nói linh tinh gì vậy?”“Có hiểu thế nào là tránh điềm xấu không?”Thời gian đó tôi cũng không vui vẻ gì.Bố mẹ ép tôi chia tay Phó Xuyên, còn giới thiệu đối tượng khác cho tôi.Tuần trước về nhà một chuyến, mẹ kéo tôi lại: “Hạ Hạ, đứa trẻ Phó Xuyên tuy rằng thực thà, nhưng điều kiện của nó thật sự quá kém, nó lại là con ngoài giá thú, gia đình không thừa nhận nó, mẹ nó cũng mất sớm, chân nó lại tật, con thật sự định làm từ thiện sao? Chuyện kẻ bạc tình chưa đủ hay sao?”Tôi chỉ nói với họ: Phó Xuyên không phải loại người như vậy.Lúc nhỏ điều kiện của anh ấy vẫn rất tốt, chỉ là gia cảnh sa sút.Anh ấy cũng tuyệt đối không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa.Không có nhiều người sinh ra đã được ngậm thìa vàng, những người có hoàn cảnh nghèo khó nhưng có chí tiến thủ.Họ cần thời gian để trưởng thành.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]Vì vậy khi Phó Xuyên nổi giận với tôi, nước mắt tôi liền tuôn rơi.Tôi ôm Đậu Đậu chạy ra khỏi nhà thuê.Hèn nhát ngồi khóc trong vườn hoa dưới lầu.Nửa giờ sau, tôi đang tức giận không thấy Phó Xuyên đến tìm mình, đứng dậy nhìn quanh lối đi.Một cái bóng cao lớn xuất hiện sau lưng tôi.Quần của Phó Xuyên đầy bùn, cánh tay cũng trầy xước, rõ ràng là đã ngã.Đôi mắt đen trầm của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng đưa tay ôm lấy tôi, rồi xoa đầu tôi: “Ngoan, đừng giận nữa.”“Là anh nói to quá.”“Anh sai rồi.”“Em muốn nuôi gì cũng được, anh không ý kiến.”Hóa ra khi tôi vừa chạy ra khỏi cửa, anh ấy đã đuổi theo tôi.Tôi chạy nhanh, anh ấy lại chống gậy, vội vã đuổi ra ngoài khu.Còn ngã một cú bên ngoài.Từ ngày đó, Đậu Đậu chính thức trở thành thành viên trong gia đình chúng tôi.Chỉ là, lâu vậy không gặp.Đậu Đậu đã trở thành chó già rồi.Lão Lý giật mình, vội kéo Đậu Đậu ra: “Xin lỗi xin lỗi, có làm cô sợ không?”“Con chó này bình thường rất dữ, chỉ cần trong nhà có người lạ đến, nó sẽ sủa ầm lên. Hôm nay cũng lạ thật, không biết sao lại thân với cô như vậy.”Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn Đậu Đậu.Đôi mắt ướt át của Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào tôi.Miệng thở hổn hển.Thỉnh thoảng lại co giật vài cái.Tôi sắp khóc, vội quay mặt đi: “Có lẽ do nhà tôi cũng nuôi chó, trên người tôi cũng có mùi của thú cưng.”Lão Lý gật đầu: “Vậy cũng tốt, trước đây người giúp việc đều không dám cho nó ăn, cảm thấy nó dữ quá.”Lão Lý có việc rời đi.Tôi nhân lúc không có ai.Chạy về phía Đậu Đậu bị buộc ở bên cạnh chuồng.Đầu gục lên lưng nó, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.Đậu Đậu cũng gào lên.Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng khóc buồn bã từ một con chó.Đang khóc đến không thở nổi.Đằng sau vang lên một giọng nam trầm quen thuộc:“Cô là ai?”   

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa… Anh ấy đột nhiên nổi giận: “Chó sống được bao lâu? Ôn Tri Hạ, em nói linh tinh gì vậy?”“Có hiểu thế nào là tránh điềm xấu không?”Thời gian đó tôi cũng không vui vẻ gì.Bố mẹ ép tôi chia tay Phó Xuyên, còn giới thiệu đối tượng khác cho tôi.Tuần trước về nhà một chuyến, mẹ kéo tôi lại: “Hạ Hạ, đứa trẻ Phó Xuyên tuy rằng thực thà, nhưng điều kiện của nó thật sự quá kém, nó lại là con ngoài giá thú, gia đình không thừa nhận nó, mẹ nó cũng mất sớm, chân nó lại tật, con thật sự định làm từ thiện sao? Chuyện kẻ bạc tình chưa đủ hay sao?”Tôi chỉ nói với họ: Phó Xuyên không phải loại người như vậy.Lúc nhỏ điều kiện của anh ấy vẫn rất tốt, chỉ là gia cảnh sa sút.Anh ấy cũng tuyệt đối không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa.Không có nhiều người sinh ra đã được ngậm thìa vàng, những người có hoàn cảnh nghèo khó nhưng có chí tiến thủ.Họ cần thời gian để trưởng thành.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]Vì vậy khi Phó Xuyên nổi giận với tôi, nước mắt tôi liền tuôn rơi.Tôi ôm Đậu Đậu chạy ra khỏi nhà thuê.Hèn nhát ngồi khóc trong vườn hoa dưới lầu.Nửa giờ sau, tôi đang tức giận không thấy Phó Xuyên đến tìm mình, đứng dậy nhìn quanh lối đi.Một cái bóng cao lớn xuất hiện sau lưng tôi.Quần của Phó Xuyên đầy bùn, cánh tay cũng trầy xước, rõ ràng là đã ngã.Đôi mắt đen trầm của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng đưa tay ôm lấy tôi, rồi xoa đầu tôi: “Ngoan, đừng giận nữa.”“Là anh nói to quá.”“Anh sai rồi.”“Em muốn nuôi gì cũng được, anh không ý kiến.”Hóa ra khi tôi vừa chạy ra khỏi cửa, anh ấy đã đuổi theo tôi.Tôi chạy nhanh, anh ấy lại chống gậy, vội vã đuổi ra ngoài khu.Còn ngã một cú bên ngoài.Từ ngày đó, Đậu Đậu chính thức trở thành thành viên trong gia đình chúng tôi.Chỉ là, lâu vậy không gặp.Đậu Đậu đã trở thành chó già rồi.Lão Lý giật mình, vội kéo Đậu Đậu ra: “Xin lỗi xin lỗi, có làm cô sợ không?”“Con chó này bình thường rất dữ, chỉ cần trong nhà có người lạ đến, nó sẽ sủa ầm lên. Hôm nay cũng lạ thật, không biết sao lại thân với cô như vậy.”Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn Đậu Đậu.Đôi mắt ướt át của Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào tôi.Miệng thở hổn hển.Thỉnh thoảng lại co giật vài cái.Tôi sắp khóc, vội quay mặt đi: “Có lẽ do nhà tôi cũng nuôi chó, trên người tôi cũng có mùi của thú cưng.”Lão Lý gật đầu: “Vậy cũng tốt, trước đây người giúp việc đều không dám cho nó ăn, cảm thấy nó dữ quá.”Lão Lý có việc rời đi.Tôi nhân lúc không có ai.Chạy về phía Đậu Đậu bị buộc ở bên cạnh chuồng.Đầu gục lên lưng nó, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.Đậu Đậu cũng gào lên.Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng khóc buồn bã từ một con chó.Đang khóc đến không thở nổi.Đằng sau vang lên một giọng nam trầm quen thuộc:“Cô là ai?”   

Chương 7