Sau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa…

Chương 14

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa… Hai năm trước, khi tôi vừa qua đời.Phó Xuyên đã hứa với tôi.Anh ấy nói anh sẽ sống tốt.Sẽ ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, tiếp tục làm việc, cũng sẽ chăm sóc Đậu Đậu.Nhưng khi linh hồn tôi rời khỏi thể xác.Tôi thấy Phó Xuyên ôm t.h.i t.h.ể tôi khóc như một đứa trẻ.Suốt hai ngày.Anh ấy như một con thú cô độc mất bạn đời.Gần như mất kiểm soát.Anh ấy không cho phép ai chạm vào t.h.i t.h.ể tôi.Dù tôi phải hỏa táng.Anh ấy ngày đêm rơi lệ.Ngồi trên đất, nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.Gọi tôi là vợ.Ngày tôi hỏa táng.Anh ấy như phát điên lao về phía trước.Như muốn cùng tôi vào lò hỏa táng.Những người đàn ông phải cố gắng lắm mới giữ được anh ấy lại.“Anh Xuyên, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu thấy anh thế này sẽ buồn đấy.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]“Đúng rồi A Xuyên, nén bi thương mà sống.”Phó Xuyên đột nhiên như bị rút hết sức lực, dường như cơ thể bị rỗng.Anh ấy ôm ảnh thờ của tôi quỳ xuống đất.Cúi đầu.Gào khóc thảm thiết.Còn tôi, chỉ có thể bay lơ lửng trên không, lo lắng đến phát điên.Tôi cũng phát điên.Tôi phát điên cố gắng bay xuống.Cố gắng ôm anh ấy lần nữa.Nhưng nhanh chóng, một lực hút mạnh mẽ kéo tôi đi.Khi tỉnh lại.Tôi đã ở dòng sông Vong Xuyên.Nhưng tôi đã ở đó hai năm, vẫn không qua được.Cũng không quên được quá khứ.Đến khi cả Diêm Vương cũng phát chán.Tôi mới có cơ hội sống lại.Dù là mượn thân xác của người khác.Nhưng tôi đã rất mãn nguyện.Có thể nhìn thấy anh ấy lần nữa.Thấy anh ấy còn sống tốt.Tôi đã rất hạnh phúc.17“Phó tổng sao vậy, tôi là Hà Bình mà.”Tôi quay lại, gượng cười trên mặt.Tôi là Hà Bình.Cô gái bình thường, tầm thường, Hà Bình.Là người không thể có tương lai và liên quan gì với anh ấy nữa.Tôi không biết, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ rời khỏi thế giới này lần nữa.Vì vậy tôi không thể nhận anh ấy.Tôi không thể để anh ấy chịu đựng nỗi đau mất tôi lần nữa.Từ đôi mắt đen của anh ấy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt mình.Bình thường.Tầm thường.Da hơi ngăm, trên má còn có vài đốm tàn nhang.Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hiện lên những cảm xúc và tình cảm nặng nề.“Phó tổng?”Anh ấy tỉnh lại.Trong mắt có chút thất vọng.“Không sao.” Anh ấy buông tay, “Cô làm tôi nhớ đến một người…”  

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa… Hai năm trước, khi tôi vừa qua đời.Phó Xuyên đã hứa với tôi.Anh ấy nói anh sẽ sống tốt.Sẽ ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, tiếp tục làm việc, cũng sẽ chăm sóc Đậu Đậu.Nhưng khi linh hồn tôi rời khỏi thể xác.Tôi thấy Phó Xuyên ôm t.h.i t.h.ể tôi khóc như một đứa trẻ.Suốt hai ngày.Anh ấy như một con thú cô độc mất bạn đời.Gần như mất kiểm soát.Anh ấy không cho phép ai chạm vào t.h.i t.h.ể tôi.Dù tôi phải hỏa táng.Anh ấy ngày đêm rơi lệ.Ngồi trên đất, nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.Gọi tôi là vợ.Ngày tôi hỏa táng.Anh ấy như phát điên lao về phía trước.Như muốn cùng tôi vào lò hỏa táng.Những người đàn ông phải cố gắng lắm mới giữ được anh ấy lại.“Anh Xuyên, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu thấy anh thế này sẽ buồn đấy.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]“Đúng rồi A Xuyên, nén bi thương mà sống.”Phó Xuyên đột nhiên như bị rút hết sức lực, dường như cơ thể bị rỗng.Anh ấy ôm ảnh thờ của tôi quỳ xuống đất.Cúi đầu.Gào khóc thảm thiết.Còn tôi, chỉ có thể bay lơ lửng trên không, lo lắng đến phát điên.Tôi cũng phát điên.Tôi phát điên cố gắng bay xuống.Cố gắng ôm anh ấy lần nữa.Nhưng nhanh chóng, một lực hút mạnh mẽ kéo tôi đi.Khi tỉnh lại.Tôi đã ở dòng sông Vong Xuyên.Nhưng tôi đã ở đó hai năm, vẫn không qua được.Cũng không quên được quá khứ.Đến khi cả Diêm Vương cũng phát chán.Tôi mới có cơ hội sống lại.Dù là mượn thân xác của người khác.Nhưng tôi đã rất mãn nguyện.Có thể nhìn thấy anh ấy lần nữa.Thấy anh ấy còn sống tốt.Tôi đã rất hạnh phúc.17“Phó tổng sao vậy, tôi là Hà Bình mà.”Tôi quay lại, gượng cười trên mặt.Tôi là Hà Bình.Cô gái bình thường, tầm thường, Hà Bình.Là người không thể có tương lai và liên quan gì với anh ấy nữa.Tôi không biết, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ rời khỏi thế giới này lần nữa.Vì vậy tôi không thể nhận anh ấy.Tôi không thể để anh ấy chịu đựng nỗi đau mất tôi lần nữa.Từ đôi mắt đen của anh ấy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt mình.Bình thường.Tầm thường.Da hơi ngăm, trên má còn có vài đốm tàn nhang.Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hiện lên những cảm xúc và tình cảm nặng nề.“Phó tổng?”Anh ấy tỉnh lại.Trong mắt có chút thất vọng.“Không sao.” Anh ấy buông tay, “Cô làm tôi nhớ đến một người…”  

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa… Hai năm trước, khi tôi vừa qua đời.Phó Xuyên đã hứa với tôi.Anh ấy nói anh sẽ sống tốt.Sẽ ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, tiếp tục làm việc, cũng sẽ chăm sóc Đậu Đậu.Nhưng khi linh hồn tôi rời khỏi thể xác.Tôi thấy Phó Xuyên ôm t.h.i t.h.ể tôi khóc như một đứa trẻ.Suốt hai ngày.Anh ấy như một con thú cô độc mất bạn đời.Gần như mất kiểm soát.Anh ấy không cho phép ai chạm vào t.h.i t.h.ể tôi.Dù tôi phải hỏa táng.Anh ấy ngày đêm rơi lệ.Ngồi trên đất, nắm lấy tay tôi, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.Gọi tôi là vợ.Ngày tôi hỏa táng.Anh ấy như phát điên lao về phía trước.Như muốn cùng tôi vào lò hỏa táng.Những người đàn ông phải cố gắng lắm mới giữ được anh ấy lại.“Anh Xuyên, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu thấy anh thế này sẽ buồn đấy.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]“Đúng rồi A Xuyên, nén bi thương mà sống.”Phó Xuyên đột nhiên như bị rút hết sức lực, dường như cơ thể bị rỗng.Anh ấy ôm ảnh thờ của tôi quỳ xuống đất.Cúi đầu.Gào khóc thảm thiết.Còn tôi, chỉ có thể bay lơ lửng trên không, lo lắng đến phát điên.Tôi cũng phát điên.Tôi phát điên cố gắng bay xuống.Cố gắng ôm anh ấy lần nữa.Nhưng nhanh chóng, một lực hút mạnh mẽ kéo tôi đi.Khi tỉnh lại.Tôi đã ở dòng sông Vong Xuyên.Nhưng tôi đã ở đó hai năm, vẫn không qua được.Cũng không quên được quá khứ.Đến khi cả Diêm Vương cũng phát chán.Tôi mới có cơ hội sống lại.Dù là mượn thân xác của người khác.Nhưng tôi đã rất mãn nguyện.Có thể nhìn thấy anh ấy lần nữa.Thấy anh ấy còn sống tốt.Tôi đã rất hạnh phúc.17“Phó tổng sao vậy, tôi là Hà Bình mà.”Tôi quay lại, gượng cười trên mặt.Tôi là Hà Bình.Cô gái bình thường, tầm thường, Hà Bình.Là người không thể có tương lai và liên quan gì với anh ấy nữa.Tôi không biết, có thể bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ rời khỏi thế giới này lần nữa.Vì vậy tôi không thể nhận anh ấy.Tôi không thể để anh ấy chịu đựng nỗi đau mất tôi lần nữa.Từ đôi mắt đen của anh ấy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt mình.Bình thường.Tầm thường.Da hơi ngăm, trên má còn có vài đốm tàn nhang.Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hiện lên những cảm xúc và tình cảm nặng nề.“Phó tổng?”Anh ấy tỉnh lại.Trong mắt có chút thất vọng.“Không sao.” Anh ấy buông tay, “Cô làm tôi nhớ đến một người…”  

Chương 14