Sau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa…

Chương 27

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa…  [Ngoại truyện:]“Anh nói xem, rốt cuộc là nghĩ không thông cái gì?”Tôi ngồi xổm ở đầu cầu Nại Hà, trách mắng một người đàn ông không chịu qua cầu: “Anh muốn giống tôi làm cư dân bất hợp pháp à? Bây giờ thì tốt rồi, còn phải ở đây bị phạt giúp người qua sông.”Người đàn ông a một tiếng: “Bị phạt bao lâu?”Tôi: “Tôi cũng không biết, có lẽ là một trăm năm?”Chờ đi.Chờ A Xuyên kết thúc kiếp này, chờ anh ấy xuống đây.Tôi cùng anh ấy đầu thai chuyển thế.Người đàn ông vội vàng uống cạn bát canh Mạnh Bà: “Thôi đi.”Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng anh ta bỏ chạy mà cười không ngớt.“Ôn Tri Hạ.”Trên cầu đột nhiên có người gọi tên tôi.Tôi lập tức đỏ hoe mắt.“Mới mười năm! Phó Xuyên anh…”Phó Xuyên mỉm cười: “Thọ tận mà chết.”Tôi không tin.Mạnh Bà lén nói nhỏ với tôi: “Anh ấy không nói dối.”“Hôm qua cứu ba đứa trẻ đuối nước, công đức viên mãn, thọ tận mà chết.”Lúc này tôi mới hết giận.Lau nước mắt, vẫy tay xa xa với anh ấy: “Vậy đi thôi, em đợi anh lâu rồi.”Anh ấy bước tới, nắm lấy tay tôi.Ôm lấy tôi, ánh mắt vừa yêu chiều vừa quyến luyến: “Anh cũng đợi lâu rồi.”“Vợ.”(Hết)           

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa…  [Ngoại truyện:]“Anh nói xem, rốt cuộc là nghĩ không thông cái gì?”Tôi ngồi xổm ở đầu cầu Nại Hà, trách mắng một người đàn ông không chịu qua cầu: “Anh muốn giống tôi làm cư dân bất hợp pháp à? Bây giờ thì tốt rồi, còn phải ở đây bị phạt giúp người qua sông.”Người đàn ông a một tiếng: “Bị phạt bao lâu?”Tôi: “Tôi cũng không biết, có lẽ là một trăm năm?”Chờ đi.Chờ A Xuyên kết thúc kiếp này, chờ anh ấy xuống đây.Tôi cùng anh ấy đầu thai chuyển thế.Người đàn ông vội vàng uống cạn bát canh Mạnh Bà: “Thôi đi.”Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng anh ta bỏ chạy mà cười không ngớt.“Ôn Tri Hạ.”Trên cầu đột nhiên có người gọi tên tôi.Tôi lập tức đỏ hoe mắt.“Mới mười năm! Phó Xuyên anh…”Phó Xuyên mỉm cười: “Thọ tận mà chết.”Tôi không tin.Mạnh Bà lén nói nhỏ với tôi: “Anh ấy không nói dối.”“Hôm qua cứu ba đứa trẻ đuối nước, công đức viên mãn, thọ tận mà chết.”Lúc này tôi mới hết giận.Lau nước mắt, vẫy tay xa xa với anh ấy: “Vậy đi thôi, em đợi anh lâu rồi.”Anh ấy bước tới, nắm lấy tay tôi.Ôm lấy tôi, ánh mắt vừa yêu chiều vừa quyến luyến: “Anh cũng đợi lâu rồi.”“Vợ.”(Hết)           

Ngày Anh Trở Nên Giàu cóTác giả: Vượng Vượng Đại Tuyết BánhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhSau hai năm làm người cố chấp ở dòng sông Vong Xuyên. Diêm Vương chán ghét tôi và cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện. Cho phép tôi quay trở lại nhân gian. Khi mở mắt ra, tôi đứng ở một nhà ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Những biển quảng cáo khổng lồ của nhà ga, màn hình điện tử, khắp nơi đều là quảng cáo của tập đoàn Phó Thị. Tôi giơ tay, chạm vào khuôn mặt quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt trào ra. Vài cô nữ sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh ở mọi góc độ, một cô gái tóc dài mặt đầy mê mẩn: “Phó Xuyên lần này chụp quảng cáo đẹp quá, đẹp hơn cả các ngôi sao trong làng giải trí! Không lạ gì khi công ty của anh ấy luôn để một tổng giám đốc làm người mẫu quảng cáo, đẹp như vậy, không chụp thì phí quá.” “Một người có chỉ số IQ cao, học vấn cao, lại đẹp trai, không có scandal, đúng là người chồng trong mơ của tôi.” “Dám nghĩ sao? Người đàn ông hoàn hảo như vậy mà mới 25 tuổi thôi đấy.” Cô gái tóc ngắn chụp ảnh bĩu môi: “Đáng tiếc là đã kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa…  [Ngoại truyện:]“Anh nói xem, rốt cuộc là nghĩ không thông cái gì?”Tôi ngồi xổm ở đầu cầu Nại Hà, trách mắng một người đàn ông không chịu qua cầu: “Anh muốn giống tôi làm cư dân bất hợp pháp à? Bây giờ thì tốt rồi, còn phải ở đây bị phạt giúp người qua sông.”Người đàn ông a một tiếng: “Bị phạt bao lâu?”Tôi: “Tôi cũng không biết, có lẽ là một trăm năm?”Chờ đi.Chờ A Xuyên kết thúc kiếp này, chờ anh ấy xuống đây.Tôi cùng anh ấy đầu thai chuyển thế.Người đàn ông vội vàng uống cạn bát canh Mạnh Bà: “Thôi đi.”Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng anh ta bỏ chạy mà cười không ngớt.“Ôn Tri Hạ.”Trên cầu đột nhiên có người gọi tên tôi.Tôi lập tức đỏ hoe mắt.“Mới mười năm! Phó Xuyên anh…”Phó Xuyên mỉm cười: “Thọ tận mà chết.”Tôi không tin.Mạnh Bà lén nói nhỏ với tôi: “Anh ấy không nói dối.”“Hôm qua cứu ba đứa trẻ đuối nước, công đức viên mãn, thọ tận mà chết.”Lúc này tôi mới hết giận.Lau nước mắt, vẫy tay xa xa với anh ấy: “Vậy đi thôi, em đợi anh lâu rồi.”Anh ấy bước tới, nắm lấy tay tôi.Ôm lấy tôi, ánh mắt vừa yêu chiều vừa quyến luyến: “Anh cũng đợi lâu rồi.”“Vợ.”(Hết)           

Chương 27