Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 472

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Tống Nghiên Tuyết khẽ cắn môi, giọng nói đầy vẻ ấm ức: "Không sao đâu, Ngọc Hàn, là chị không tốt, em đừng để ý chuyện này.""Chị nói thế nào được? Chị đừng lo, em ghét nhất mấy đứa con gái như vậy! Em nhất định phải cho cô ta một bài học!"Nghe em trai nói vậy, Tống Nghiên Tuyết mới nín khóc mỉm cười."Em à, vẫn nóng nảy như thế... Không sao đâu, em đừng gây chuyện. Thật ra cô gái kia cũng không làm gì sai, chỉ là chị không muốn thấy anh Diên Xuyên bị lừa. Nghe nói có rất nhiều người thích cô ta, mà cô ta cũng không phải người Bắc Kinh. Nhưng ăn mặc thì cũng không tệ lắm... Chẳng biết có phải là đang cố ý tiếp cận để moi tiền hay không..."Nói xong, Tống Nghiên Tuyết làm bộ hoảng hốt, đưa tay bịt miệng lại như thể vừa vô tình lỡ lời.Ánh mắt Tống Ngọc Hàn lập tức lóe lên: "Yên tâm đi, chị! Em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu. À, chị nói cô gái kia tên gì nhỉ?"Sau khi biết được tên của Khương Ngư, Tống Ngọc Hàn liền mang vẻ mặt đầy "hứng thú" rời đi.Còn lại một mình trong phòng, nụ cười dịu dàng trên mặt Tống Nghiên Tuyết biến mất hoàn toàn.Cô ta biết rõ, bản thân không thể trực tiếp ra tay đối phó với Khương Ngư, làm vậy quá lộ liễu. Nhưng Tống Ngọc Hàn thì khác, em trai cô ta luôn ghét những kẻ lả lơi trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ cần dùng một chút khích tướng, là đã cắn câu rồi.Cô ta rất mong chờ cảnh tượng Khương Ngư bị Tống Ngọc Hàn chặn đường, chỉ tay vào mũi mà mắng mỏ.Để xem, khi đó, Hoắc Diên Xuyên có còn làm như không quan tâm nữa không?Khương Ngư hoàn toàn không hay biết về những toan tính vụn vặt của Tống Nghiên Tuyết, điều khiến cô cảm thấy phiền phức nhất lúc này chính là Hoắc Diên Xuyên.Từ sau lần gặp mặt đó, hắn như biến thành một con người khác—mất đi sự lý trí, chẳng còn chút bình tĩnh nào. Dù Khương Ngư không hề tỏ ra thân thiện, hắn vẫn mỗi ngày đúng giờ xuất hiện trước cổng trường, chờ cô tan học.Nhưng hôm nay, khi cô bước ra khỏi trường, lại không thấy bóng dáng Hoắc Diên Xuyên đâu cả. Khương Ngư khẽ vỗ nhẹ lên lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.Một giây sau, một bóng người đột nhiên chắn ngay trước mặt.Đó là một thằng nhóc chừng mười lăm mười sáu tuổi, mày rậm mắt to, nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên vẻ khinh miệt rõ rệt."Cô là Khương Ngư?"Khương Ngư nhíu mày, chắc chắn rằng mình không quen người này. Nhưng thái độ của cậu ta lại trông như đến để gây sự."Là tôi. Cậu có chuyện gì?"Hôm nay thời tiết khá nóng, cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng tự làm, phần eo được chiết nhẹ, điểm xuyết thêm những viên ngọc trai tinh xảo, để lộ bắp chân thon dài, trông không khác gì một con thiên nga trắng cao quý.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Tống Nghiên Tuyết khẽ cắn môi, giọng nói đầy vẻ ấm ức: "Không sao đâu, Ngọc Hàn, là chị không tốt, em đừng để ý chuyện này.""Chị nói thế nào được? Chị đừng lo, em ghét nhất mấy đứa con gái như vậy! Em nhất định phải cho cô ta một bài học!"Nghe em trai nói vậy, Tống Nghiên Tuyết mới nín khóc mỉm cười."Em à, vẫn nóng nảy như thế... Không sao đâu, em đừng gây chuyện. Thật ra cô gái kia cũng không làm gì sai, chỉ là chị không muốn thấy anh Diên Xuyên bị lừa. Nghe nói có rất nhiều người thích cô ta, mà cô ta cũng không phải người Bắc Kinh. Nhưng ăn mặc thì cũng không tệ lắm... Chẳng biết có phải là đang cố ý tiếp cận để moi tiền hay không..."Nói xong, Tống Nghiên Tuyết làm bộ hoảng hốt, đưa tay bịt miệng lại như thể vừa vô tình lỡ lời.Ánh mắt Tống Ngọc Hàn lập tức lóe lên: "Yên tâm đi, chị! Em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu. À, chị nói cô gái kia tên gì nhỉ?"Sau khi biết được tên của Khương Ngư, Tống Ngọc Hàn liền mang vẻ mặt đầy "hứng thú" rời đi.Còn lại một mình trong phòng, nụ cười dịu dàng trên mặt Tống Nghiên Tuyết biến mất hoàn toàn.Cô ta biết rõ, bản thân không thể trực tiếp ra tay đối phó với Khương Ngư, làm vậy quá lộ liễu. Nhưng Tống Ngọc Hàn thì khác, em trai cô ta luôn ghét những kẻ lả lơi trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ cần dùng một chút khích tướng, là đã cắn câu rồi.Cô ta rất mong chờ cảnh tượng Khương Ngư bị Tống Ngọc Hàn chặn đường, chỉ tay vào mũi mà mắng mỏ.Để xem, khi đó, Hoắc Diên Xuyên có còn làm như không quan tâm nữa không?Khương Ngư hoàn toàn không hay biết về những toan tính vụn vặt của Tống Nghiên Tuyết, điều khiến cô cảm thấy phiền phức nhất lúc này chính là Hoắc Diên Xuyên.Từ sau lần gặp mặt đó, hắn như biến thành một con người khác—mất đi sự lý trí, chẳng còn chút bình tĩnh nào. Dù Khương Ngư không hề tỏ ra thân thiện, hắn vẫn mỗi ngày đúng giờ xuất hiện trước cổng trường, chờ cô tan học.Nhưng hôm nay, khi cô bước ra khỏi trường, lại không thấy bóng dáng Hoắc Diên Xuyên đâu cả. Khương Ngư khẽ vỗ nhẹ lên lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.Một giây sau, một bóng người đột nhiên chắn ngay trước mặt.Đó là một thằng nhóc chừng mười lăm mười sáu tuổi, mày rậm mắt to, nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên vẻ khinh miệt rõ rệt."Cô là Khương Ngư?"Khương Ngư nhíu mày, chắc chắn rằng mình không quen người này. Nhưng thái độ của cậu ta lại trông như đến để gây sự."Là tôi. Cậu có chuyện gì?"Hôm nay thời tiết khá nóng, cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng tự làm, phần eo được chiết nhẹ, điểm xuyết thêm những viên ngọc trai tinh xảo, để lộ bắp chân thon dài, trông không khác gì một con thiên nga trắng cao quý.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Tống Nghiên Tuyết khẽ cắn môi, giọng nói đầy vẻ ấm ức: "Không sao đâu, Ngọc Hàn, là chị không tốt, em đừng để ý chuyện này.""Chị nói thế nào được? Chị đừng lo, em ghét nhất mấy đứa con gái như vậy! Em nhất định phải cho cô ta một bài học!"Nghe em trai nói vậy, Tống Nghiên Tuyết mới nín khóc mỉm cười."Em à, vẫn nóng nảy như thế... Không sao đâu, em đừng gây chuyện. Thật ra cô gái kia cũng không làm gì sai, chỉ là chị không muốn thấy anh Diên Xuyên bị lừa. Nghe nói có rất nhiều người thích cô ta, mà cô ta cũng không phải người Bắc Kinh. Nhưng ăn mặc thì cũng không tệ lắm... Chẳng biết có phải là đang cố ý tiếp cận để moi tiền hay không..."Nói xong, Tống Nghiên Tuyết làm bộ hoảng hốt, đưa tay bịt miệng lại như thể vừa vô tình lỡ lời.Ánh mắt Tống Ngọc Hàn lập tức lóe lên: "Yên tâm đi, chị! Em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu. À, chị nói cô gái kia tên gì nhỉ?"Sau khi biết được tên của Khương Ngư, Tống Ngọc Hàn liền mang vẻ mặt đầy "hứng thú" rời đi.Còn lại một mình trong phòng, nụ cười dịu dàng trên mặt Tống Nghiên Tuyết biến mất hoàn toàn.Cô ta biết rõ, bản thân không thể trực tiếp ra tay đối phó với Khương Ngư, làm vậy quá lộ liễu. Nhưng Tống Ngọc Hàn thì khác, em trai cô ta luôn ghét những kẻ lả lơi trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ cần dùng một chút khích tướng, là đã cắn câu rồi.Cô ta rất mong chờ cảnh tượng Khương Ngư bị Tống Ngọc Hàn chặn đường, chỉ tay vào mũi mà mắng mỏ.Để xem, khi đó, Hoắc Diên Xuyên có còn làm như không quan tâm nữa không?Khương Ngư hoàn toàn không hay biết về những toan tính vụn vặt của Tống Nghiên Tuyết, điều khiến cô cảm thấy phiền phức nhất lúc này chính là Hoắc Diên Xuyên.Từ sau lần gặp mặt đó, hắn như biến thành một con người khác—mất đi sự lý trí, chẳng còn chút bình tĩnh nào. Dù Khương Ngư không hề tỏ ra thân thiện, hắn vẫn mỗi ngày đúng giờ xuất hiện trước cổng trường, chờ cô tan học.Nhưng hôm nay, khi cô bước ra khỏi trường, lại không thấy bóng dáng Hoắc Diên Xuyên đâu cả. Khương Ngư khẽ vỗ nhẹ lên lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.Một giây sau, một bóng người đột nhiên chắn ngay trước mặt.Đó là một thằng nhóc chừng mười lăm mười sáu tuổi, mày rậm mắt to, nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên vẻ khinh miệt rõ rệt."Cô là Khương Ngư?"Khương Ngư nhíu mày, chắc chắn rằng mình không quen người này. Nhưng thái độ của cậu ta lại trông như đến để gây sự."Là tôi. Cậu có chuyện gì?"Hôm nay thời tiết khá nóng, cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng tự làm, phần eo được chiết nhẹ, điểm xuyết thêm những viên ngọc trai tinh xảo, để lộ bắp chân thon dài, trông không khác gì một con thiên nga trắng cao quý.

Chương 472