Ánh nắng ban mai xuyên qua từng lớp lá cây chiếu rọi lên người, cùng với tiếng hót vui vẻ của chim chóc, tất cả đều cho thấy hôm nay là một ngày đẹp trời. Từ Ca vươn vai, thuận tay sờ về phía gối đầu. "Hửm?" Tay phải sờ qua sờ lại mấy lần, Từ Ca mở mắt, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Ai có thể nói cho cô biết, trần nhà của cô đi đâu rồi không? ? Cô chống người ngồi dậy, đưa bàn tay run rẩy lên trước mắt, trong lòng bàn tay còn sót lại vài cọng cỏ dại. Cô ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh, là kích thước mà cô chưa từng thấy trước đây, cô đang ở ngoài hoang dã. Nhìn xung quanh một mảng xanh một mảng đen, sắc mặt cô tái nhợt, là do cô nhỏ lại hay là cây cao lên? Từ Ca năm nay hai mươi hai tuổi, tính tình hòa nhã, thành tích trung bình, gia đình trung bình, thi đậu một trường đại học bình thường. Năm nay cũng tốt nghiệp một cách bình thường, phỏng vấn vào một công ty bình thường, qua hết kỳ nghỉ hè là có thể đi thực tập. Điều duy nhất nổi bật ở cô có lẽ là cô rất xinh đẹp. Nhưng nhìn thế nào…

Chương 57: TẠI SAO PHẢI CƯỠI NGỰA? CƯỠI TA CÒN CHƯA ĐỦ SAO?

Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi DưỡngTác giả: Nguyệt Lượng Một Hữu Tinh TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng ban mai xuyên qua từng lớp lá cây chiếu rọi lên người, cùng với tiếng hót vui vẻ của chim chóc, tất cả đều cho thấy hôm nay là một ngày đẹp trời. Từ Ca vươn vai, thuận tay sờ về phía gối đầu. "Hửm?" Tay phải sờ qua sờ lại mấy lần, Từ Ca mở mắt, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Ai có thể nói cho cô biết, trần nhà của cô đi đâu rồi không? ? Cô chống người ngồi dậy, đưa bàn tay run rẩy lên trước mắt, trong lòng bàn tay còn sót lại vài cọng cỏ dại. Cô ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh, là kích thước mà cô chưa từng thấy trước đây, cô đang ở ngoài hoang dã. Nhìn xung quanh một mảng xanh một mảng đen, sắc mặt cô tái nhợt, là do cô nhỏ lại hay là cây cao lên? Từ Ca năm nay hai mươi hai tuổi, tính tình hòa nhã, thành tích trung bình, gia đình trung bình, thi đậu một trường đại học bình thường. Năm nay cũng tốt nghiệp một cách bình thường, phỏng vấn vào một công ty bình thường, qua hết kỳ nghỉ hè là có thể đi thực tập. Điều duy nhất nổi bật ở cô có lẽ là cô rất xinh đẹp. Nhưng nhìn thế nào… Từ Ca bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ sờ Vượng Tài: "Đi chơi đi Vượng Tài."Vượng Tài dán sát chân Từ Ca xoay vòng, sốt ruột chạy đi đuổi bươm bướm.Từ Ca nhìn Vượng Tài vừa cười nhẹ vừa đứng dậy, dắt tay Xà Khí tiến về phía trước, giọng nói lanh lảnh tràn đầy sức sống: "Đi thôi Đại Xà, đừng để Vượng Tài đợi lâu."Hàng mi dài che khuất ý cười trong mắt Xà Khí, đưa tay xua đuổi những con bươm bướm muốn đến gần: "Được." Trên đường đi, họ gặp rất nhiều bộ lạc.Những bộ lạc đó lãnh địa đều không lớn, trong tộc chỉ có mấy chục người, Từ Ca đến bây giờ mới biết bộ lạc A Nhĩ Sơn là một bộ lạc lớn.Tuy nhiên, thú nhân của những bộ lạc nhỏ này không chào đón họ, họ đến không lâu, đều chỉ có thể vội vàng rời đi.Hôm nay, Từ Ca đi qua bụi cây, phát hiện một thú nhân mã khoa bị thương. Đối phương vẫn là một con non, móng sau chảy máu, chắc là bị dã thú cắn, đang hoảng sợ bất an nhìn họ chằm chằm."Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại em đâu." Giọng Từ Ca rất khẽ, sợ hù dọa bé.Gần đó không có thú nhân nào khác, nếu cứ bỏ mặc, thú nhân nhỏ chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.Lời nói của Từ Ca không khiến thú nhân nhỏ này yên tâm, cho dù đối phương là giống cái, thú nhân nhỏ cũng cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất để tránh xa họ.Xà Khí ngoan ngoãn đứng sau lưng Từ Ca, đối với việc đi hay ở của thú nhân nhỏ đều tùy ý cô quyết định.Mỗi lần Từ Ca cố gắng đến gần, thú nhân nhỏ đều giãy giụa, m.á.u chảy càng nhiều, dần dần cũng mất đi sức sống.Từ Ca đành phải từ bỏ, cô và Xà Khí ở gần đó canh chừng, giúp thú nhân nhỏ xua đuổi dã thú ngửi thấy mùi m.á.u mò tới.Họ có rất nhiều thời gian, những ngày tháng hiện tại giống như đi dã ngoại vậy.Lúc Từ Ca đang chơi với Vượng Tài, Xà Khí đã chặt cây, xẻ thành ván gỗ, mất cả buổi sáng dựng một túp lều nhỏ tạm thời.Túp lều có thể che nắng chắn gió, cho dù là chỗ ngủ tạm thời, Xà Khí cũng làm rất tỉ mỉ.Từ Ca nhặt lá cây, trải một lớp dày dưới lều, lại ngồi lên thử giường tối nay, rất tốt rất mềm.Đến lúc dùng bữa trưa, bởi vì xung quanh có rất nhiều động vật bị m.á.u tươi hấp dẫn tới, Xà Khí cũng đỡ phải đi tìm, dễ dàng bắt được một con xử lý.Từ Ca không rõ ngựa ở đây ăn gì, theo ấn tượng của cô về ngựa, không gì khác ngoài cỏ khô, rơm rạ.Cô lục lọi trong bọc đồ một hồi, lấy ra mấy quả xanh có vị giống táo, đi đến gần thú nhân nhỏ.Từ Ca ngồi xổm trên mặt đất, giữ một khoảng cách an toàn, lăn quả trong tay qua.Thú nhân nhỏ không ăn, rũ đầu xuống dường như sắp không xong rồi.Từ Ca lăn tất cả quả đến gần thú nhân nhỏ rồi mới đứng dậy quay về bên cạnh Xà Khí. Trước khi thú nhân nhỏ mất cảnh giác, cô chỉ có thể làm được những điều này.Thịt rất nhanh đã nướng xong, Vượng Tài ăn khúc xương còn to hơn cả nó, bốn chân đều dùng hết sức lực b.ú sữa mẹ, khiến Từ Ca bật cười.Gần đó không có nguồn nước, Xà Khí biết Từ Ca vẫn quan tâm đến con non mã tộc kia, sợ cô bẩn tay, giống như trước đây đút cho Từ Ca ăn.Thời gian từng chút trôi qua, ngựa con cũng không chịu nổi đói, cuối cùng cũng ăn quả bên cạnh, Từ Ca liếc thấy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Ban đêm, Từ Ca ôm đuôi rắn ngủ say, Xà Khí vuốt ve cô không ngủ, ánh trăng sáng tỏ này hết lần này đến lần khác cảnh cáo bầy sói, hổ, báo muốn đến gần.Sáng sớm hôm sau, thú nhân nhỏ dường như ý thức được họ không muốn làm hại mình, Từ Ca đến gần nó cũng không giãy giụa, chỉ là khi nhìn thấy Xà Khí vẫn sẽ run rẩy."Em tên là gì? Biết bộ lạc của mình ở đâu không?"Từ Ca cong mắt, sắc mặt hiền lành, câu này không biết hôm nay đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thú nhân nhỏ vẫn không trả lời cô, nhưng cô không hề mất kiên nhẫn.Thú nhân ngựa, Từ Ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, thật sự rất đáng yêu.Từ Ca nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu hỏi Xà Khí: "Anh nói xem, đợi em làm thân với nó, sau này có phải có thể cưỡi ngựa rồi không?"Cô đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt của mình khi cưỡi ngựa, tin rằng không ai có thể từ chối niềm vui cưỡi ngựa.Xà Khí khó hiểu nhíu mày: "Tại sao phải cưỡi ngựa? Cưỡi ta còn chưa đủ sao?"Từ Ca vừa định nói không đủ, nhưng Xà Khí đang dùng ánh mắt 'đáng thương' tấn công cô, cô lại thực sự không nỡ bỏ qua cơ hội này, chỉ có thể nhắm mắt đổi giọng: "Không phải em muốn, là bảo bảo muốn cưỡi ngựa.""Thật sao?" Xà Khí khô khan hỏi.Từ Ca mặt không đổi sắc: "Thật, không tin anh nghe thử xem."Nói xong, cô ưỡn cái bụng hơi nhô lên của mình.Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3Xà Khí ghé tai lắng nghe, lông tóc mềm mại lướt qua bụng có chút ngứa.Cái miệng luyên thuyên không ngừng của Từ Ca cũng ngậm lại, xung quanh không tính là yên tĩnh, nhưng trong lúc nhất thời hắn dường như thật sự nghe thấy tiếng tim đập của con non."Anh xem, em đã nói rồi mà, có phải không.""Phải." Xà Khí vẫy đuôi, vui mừng sờ bụng Từ Ca, vậy mà lại tin lời nói dối này.Trời đã không còn sớm, thú nhân nhỏ lo lắng vẫy đuôi, móng trước cào đất phát ra tiếng hí. Nó đã rời xa mẹ của mình rất lâu rồi, vết thương trên chân cũng vì lâu ngày không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, khiến nó còn nhỏ đã sốt nhẹ.Sau đó nó trơ mắt nhìn con rắn đáng sợ trong miệng tộc trưởng há cái miệng đầy m.á.u về phía nó, sợ đến mức nó tối sầm mắt.Từ Ca ngồi trên người Xà Khí, cô phát hiện con non buổi tối dường như rất không ổn, nửa đêm sau còn biến về hình dạng ngựa. Xem ra là vết thương bị viêm, vội vàng gọi Xà Khí mang theo con non đi tìm nguồn nước.Cô cũng muốn đưa con non đi tìm vu y, đáng tiếc vừa bước vào lãnh địa bộ lạc đã bị thú nhân ở đó không nói hai lời xua đuổi.Xà Khí đối với người ngoài Từ Ca không hề dịu dàng, đơn giản dùng dòng nước xối rửa vết thương, đắp cỏ cầm m.á.u lên vết thương, động tác có thể nói là thô lỗ.Từ Ca canh chừng cả đêm, may mắn là ngày hôm sau con non đã mở mắt, vượt qua cửa tử.Từ Ca xoa đầu con non: "Bây giờ có thể nói cho ta biết bộ lạc của em ở đâu không? Ta đưa em đến cửa bộ lạc, sẽ không làm hại các em."Con non biến thành người, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, vừa mềm vừa non: "Con muốn mẹ của con."Từ Ca ôm con non và Vượng Tài ngồi trên đầu rắn chỉ đường cho Xà Khí, xuyên qua từng bụi cây.Cây cối xung quanh ngày càng ít đi, cho đến khi nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, xa xa nếu có một bộ lạc, cô còn có thể nhìn thấy mã nhân đang đi lại chạy nhảy.Nhưng mà…Phía trước là vách núi! Cao như vậy! Cách đó rất xa!"Bảo bảo, em nói cho ta biết, em làm thế nào đến được đây?"Cho dù nó là mã nhân trưởng thành cô cũng có thể hiểu được.Con non nước mắt lưng tròng, cọ cọ Từ Ca hy vọng có thể nhận được cảm giác an toàn: "Đại bàng thả con vào rừng.""Đại bàng?" Từ Ca tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn vỗ về an ủi con non, chỉ là rất bất lực với tình cảnh hiện tại, "Đại Xà, có cách nào xuống dưới không?"Xà Khí vươn dài thân mình quan sát, một lát sau do dự trườn xuống một chút.Đá sỏi dưới thân rắn lác đác lăn xuống, rất nhanh liền không nghe thấy tiếng động…

Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi DưỡngTác giả: Nguyệt Lượng Một Hữu Tinh TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng ban mai xuyên qua từng lớp lá cây chiếu rọi lên người, cùng với tiếng hót vui vẻ của chim chóc, tất cả đều cho thấy hôm nay là một ngày đẹp trời. Từ Ca vươn vai, thuận tay sờ về phía gối đầu. "Hửm?" Tay phải sờ qua sờ lại mấy lần, Từ Ca mở mắt, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Ai có thể nói cho cô biết, trần nhà của cô đi đâu rồi không? ? Cô chống người ngồi dậy, đưa bàn tay run rẩy lên trước mắt, trong lòng bàn tay còn sót lại vài cọng cỏ dại. Cô ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh, là kích thước mà cô chưa từng thấy trước đây, cô đang ở ngoài hoang dã. Nhìn xung quanh một mảng xanh một mảng đen, sắc mặt cô tái nhợt, là do cô nhỏ lại hay là cây cao lên? Từ Ca năm nay hai mươi hai tuổi, tính tình hòa nhã, thành tích trung bình, gia đình trung bình, thi đậu một trường đại học bình thường. Năm nay cũng tốt nghiệp một cách bình thường, phỏng vấn vào một công ty bình thường, qua hết kỳ nghỉ hè là có thể đi thực tập. Điều duy nhất nổi bật ở cô có lẽ là cô rất xinh đẹp. Nhưng nhìn thế nào… Từ Ca bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ sờ Vượng Tài: "Đi chơi đi Vượng Tài."Vượng Tài dán sát chân Từ Ca xoay vòng, sốt ruột chạy đi đuổi bươm bướm.Từ Ca nhìn Vượng Tài vừa cười nhẹ vừa đứng dậy, dắt tay Xà Khí tiến về phía trước, giọng nói lanh lảnh tràn đầy sức sống: "Đi thôi Đại Xà, đừng để Vượng Tài đợi lâu."Hàng mi dài che khuất ý cười trong mắt Xà Khí, đưa tay xua đuổi những con bươm bướm muốn đến gần: "Được." Trên đường đi, họ gặp rất nhiều bộ lạc.Những bộ lạc đó lãnh địa đều không lớn, trong tộc chỉ có mấy chục người, Từ Ca đến bây giờ mới biết bộ lạc A Nhĩ Sơn là một bộ lạc lớn.Tuy nhiên, thú nhân của những bộ lạc nhỏ này không chào đón họ, họ đến không lâu, đều chỉ có thể vội vàng rời đi.Hôm nay, Từ Ca đi qua bụi cây, phát hiện một thú nhân mã khoa bị thương. Đối phương vẫn là một con non, móng sau chảy máu, chắc là bị dã thú cắn, đang hoảng sợ bất an nhìn họ chằm chằm."Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại em đâu." Giọng Từ Ca rất khẽ, sợ hù dọa bé.Gần đó không có thú nhân nào khác, nếu cứ bỏ mặc, thú nhân nhỏ chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.Lời nói của Từ Ca không khiến thú nhân nhỏ này yên tâm, cho dù đối phương là giống cái, thú nhân nhỏ cũng cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất để tránh xa họ.Xà Khí ngoan ngoãn đứng sau lưng Từ Ca, đối với việc đi hay ở của thú nhân nhỏ đều tùy ý cô quyết định.Mỗi lần Từ Ca cố gắng đến gần, thú nhân nhỏ đều giãy giụa, m.á.u chảy càng nhiều, dần dần cũng mất đi sức sống.Từ Ca đành phải từ bỏ, cô và Xà Khí ở gần đó canh chừng, giúp thú nhân nhỏ xua đuổi dã thú ngửi thấy mùi m.á.u mò tới.Họ có rất nhiều thời gian, những ngày tháng hiện tại giống như đi dã ngoại vậy.Lúc Từ Ca đang chơi với Vượng Tài, Xà Khí đã chặt cây, xẻ thành ván gỗ, mất cả buổi sáng dựng một túp lều nhỏ tạm thời.Túp lều có thể che nắng chắn gió, cho dù là chỗ ngủ tạm thời, Xà Khí cũng làm rất tỉ mỉ.Từ Ca nhặt lá cây, trải một lớp dày dưới lều, lại ngồi lên thử giường tối nay, rất tốt rất mềm.Đến lúc dùng bữa trưa, bởi vì xung quanh có rất nhiều động vật bị m.á.u tươi hấp dẫn tới, Xà Khí cũng đỡ phải đi tìm, dễ dàng bắt được một con xử lý.Từ Ca không rõ ngựa ở đây ăn gì, theo ấn tượng của cô về ngựa, không gì khác ngoài cỏ khô, rơm rạ.Cô lục lọi trong bọc đồ một hồi, lấy ra mấy quả xanh có vị giống táo, đi đến gần thú nhân nhỏ.Từ Ca ngồi xổm trên mặt đất, giữ một khoảng cách an toàn, lăn quả trong tay qua.Thú nhân nhỏ không ăn, rũ đầu xuống dường như sắp không xong rồi.Từ Ca lăn tất cả quả đến gần thú nhân nhỏ rồi mới đứng dậy quay về bên cạnh Xà Khí. Trước khi thú nhân nhỏ mất cảnh giác, cô chỉ có thể làm được những điều này.Thịt rất nhanh đã nướng xong, Vượng Tài ăn khúc xương còn to hơn cả nó, bốn chân đều dùng hết sức lực b.ú sữa mẹ, khiến Từ Ca bật cười.Gần đó không có nguồn nước, Xà Khí biết Từ Ca vẫn quan tâm đến con non mã tộc kia, sợ cô bẩn tay, giống như trước đây đút cho Từ Ca ăn.Thời gian từng chút trôi qua, ngựa con cũng không chịu nổi đói, cuối cùng cũng ăn quả bên cạnh, Từ Ca liếc thấy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Ban đêm, Từ Ca ôm đuôi rắn ngủ say, Xà Khí vuốt ve cô không ngủ, ánh trăng sáng tỏ này hết lần này đến lần khác cảnh cáo bầy sói, hổ, báo muốn đến gần.Sáng sớm hôm sau, thú nhân nhỏ dường như ý thức được họ không muốn làm hại mình, Từ Ca đến gần nó cũng không giãy giụa, chỉ là khi nhìn thấy Xà Khí vẫn sẽ run rẩy."Em tên là gì? Biết bộ lạc của mình ở đâu không?"Từ Ca cong mắt, sắc mặt hiền lành, câu này không biết hôm nay đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thú nhân nhỏ vẫn không trả lời cô, nhưng cô không hề mất kiên nhẫn.Thú nhân ngựa, Từ Ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, thật sự rất đáng yêu.Từ Ca nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu hỏi Xà Khí: "Anh nói xem, đợi em làm thân với nó, sau này có phải có thể cưỡi ngựa rồi không?"Cô đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt của mình khi cưỡi ngựa, tin rằng không ai có thể từ chối niềm vui cưỡi ngựa.Xà Khí khó hiểu nhíu mày: "Tại sao phải cưỡi ngựa? Cưỡi ta còn chưa đủ sao?"Từ Ca vừa định nói không đủ, nhưng Xà Khí đang dùng ánh mắt 'đáng thương' tấn công cô, cô lại thực sự không nỡ bỏ qua cơ hội này, chỉ có thể nhắm mắt đổi giọng: "Không phải em muốn, là bảo bảo muốn cưỡi ngựa.""Thật sao?" Xà Khí khô khan hỏi.Từ Ca mặt không đổi sắc: "Thật, không tin anh nghe thử xem."Nói xong, cô ưỡn cái bụng hơi nhô lên của mình.Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3Xà Khí ghé tai lắng nghe, lông tóc mềm mại lướt qua bụng có chút ngứa.Cái miệng luyên thuyên không ngừng của Từ Ca cũng ngậm lại, xung quanh không tính là yên tĩnh, nhưng trong lúc nhất thời hắn dường như thật sự nghe thấy tiếng tim đập của con non."Anh xem, em đã nói rồi mà, có phải không.""Phải." Xà Khí vẫy đuôi, vui mừng sờ bụng Từ Ca, vậy mà lại tin lời nói dối này.Trời đã không còn sớm, thú nhân nhỏ lo lắng vẫy đuôi, móng trước cào đất phát ra tiếng hí. Nó đã rời xa mẹ của mình rất lâu rồi, vết thương trên chân cũng vì lâu ngày không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, khiến nó còn nhỏ đã sốt nhẹ.Sau đó nó trơ mắt nhìn con rắn đáng sợ trong miệng tộc trưởng há cái miệng đầy m.á.u về phía nó, sợ đến mức nó tối sầm mắt.Từ Ca ngồi trên người Xà Khí, cô phát hiện con non buổi tối dường như rất không ổn, nửa đêm sau còn biến về hình dạng ngựa. Xem ra là vết thương bị viêm, vội vàng gọi Xà Khí mang theo con non đi tìm nguồn nước.Cô cũng muốn đưa con non đi tìm vu y, đáng tiếc vừa bước vào lãnh địa bộ lạc đã bị thú nhân ở đó không nói hai lời xua đuổi.Xà Khí đối với người ngoài Từ Ca không hề dịu dàng, đơn giản dùng dòng nước xối rửa vết thương, đắp cỏ cầm m.á.u lên vết thương, động tác có thể nói là thô lỗ.Từ Ca canh chừng cả đêm, may mắn là ngày hôm sau con non đã mở mắt, vượt qua cửa tử.Từ Ca xoa đầu con non: "Bây giờ có thể nói cho ta biết bộ lạc của em ở đâu không? Ta đưa em đến cửa bộ lạc, sẽ không làm hại các em."Con non biến thành người, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, vừa mềm vừa non: "Con muốn mẹ của con."Từ Ca ôm con non và Vượng Tài ngồi trên đầu rắn chỉ đường cho Xà Khí, xuyên qua từng bụi cây.Cây cối xung quanh ngày càng ít đi, cho đến khi nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, xa xa nếu có một bộ lạc, cô còn có thể nhìn thấy mã nhân đang đi lại chạy nhảy.Nhưng mà…Phía trước là vách núi! Cao như vậy! Cách đó rất xa!"Bảo bảo, em nói cho ta biết, em làm thế nào đến được đây?"Cho dù nó là mã nhân trưởng thành cô cũng có thể hiểu được.Con non nước mắt lưng tròng, cọ cọ Từ Ca hy vọng có thể nhận được cảm giác an toàn: "Đại bàng thả con vào rừng.""Đại bàng?" Từ Ca tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn vỗ về an ủi con non, chỉ là rất bất lực với tình cảnh hiện tại, "Đại Xà, có cách nào xuống dưới không?"Xà Khí vươn dài thân mình quan sát, một lát sau do dự trườn xuống một chút.Đá sỏi dưới thân rắn lác đác lăn xuống, rất nhanh liền không nghe thấy tiếng động…

Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi DưỡngTác giả: Nguyệt Lượng Một Hữu Tinh TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng ban mai xuyên qua từng lớp lá cây chiếu rọi lên người, cùng với tiếng hót vui vẻ của chim chóc, tất cả đều cho thấy hôm nay là một ngày đẹp trời. Từ Ca vươn vai, thuận tay sờ về phía gối đầu. "Hửm?" Tay phải sờ qua sờ lại mấy lần, Từ Ca mở mắt, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Ai có thể nói cho cô biết, trần nhà của cô đi đâu rồi không? ? Cô chống người ngồi dậy, đưa bàn tay run rẩy lên trước mắt, trong lòng bàn tay còn sót lại vài cọng cỏ dại. Cô ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh, là kích thước mà cô chưa từng thấy trước đây, cô đang ở ngoài hoang dã. Nhìn xung quanh một mảng xanh một mảng đen, sắc mặt cô tái nhợt, là do cô nhỏ lại hay là cây cao lên? Từ Ca năm nay hai mươi hai tuổi, tính tình hòa nhã, thành tích trung bình, gia đình trung bình, thi đậu một trường đại học bình thường. Năm nay cũng tốt nghiệp một cách bình thường, phỏng vấn vào một công ty bình thường, qua hết kỳ nghỉ hè là có thể đi thực tập. Điều duy nhất nổi bật ở cô có lẽ là cô rất xinh đẹp. Nhưng nhìn thế nào… Từ Ca bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ sờ Vượng Tài: "Đi chơi đi Vượng Tài."Vượng Tài dán sát chân Từ Ca xoay vòng, sốt ruột chạy đi đuổi bươm bướm.Từ Ca nhìn Vượng Tài vừa cười nhẹ vừa đứng dậy, dắt tay Xà Khí tiến về phía trước, giọng nói lanh lảnh tràn đầy sức sống: "Đi thôi Đại Xà, đừng để Vượng Tài đợi lâu."Hàng mi dài che khuất ý cười trong mắt Xà Khí, đưa tay xua đuổi những con bươm bướm muốn đến gần: "Được." Trên đường đi, họ gặp rất nhiều bộ lạc.Những bộ lạc đó lãnh địa đều không lớn, trong tộc chỉ có mấy chục người, Từ Ca đến bây giờ mới biết bộ lạc A Nhĩ Sơn là một bộ lạc lớn.Tuy nhiên, thú nhân của những bộ lạc nhỏ này không chào đón họ, họ đến không lâu, đều chỉ có thể vội vàng rời đi.Hôm nay, Từ Ca đi qua bụi cây, phát hiện một thú nhân mã khoa bị thương. Đối phương vẫn là một con non, móng sau chảy máu, chắc là bị dã thú cắn, đang hoảng sợ bất an nhìn họ chằm chằm."Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại em đâu." Giọng Từ Ca rất khẽ, sợ hù dọa bé.Gần đó không có thú nhân nào khác, nếu cứ bỏ mặc, thú nhân nhỏ chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.Lời nói của Từ Ca không khiến thú nhân nhỏ này yên tâm, cho dù đối phương là giống cái, thú nhân nhỏ cũng cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất để tránh xa họ.Xà Khí ngoan ngoãn đứng sau lưng Từ Ca, đối với việc đi hay ở của thú nhân nhỏ đều tùy ý cô quyết định.Mỗi lần Từ Ca cố gắng đến gần, thú nhân nhỏ đều giãy giụa, m.á.u chảy càng nhiều, dần dần cũng mất đi sức sống.Từ Ca đành phải từ bỏ, cô và Xà Khí ở gần đó canh chừng, giúp thú nhân nhỏ xua đuổi dã thú ngửi thấy mùi m.á.u mò tới.Họ có rất nhiều thời gian, những ngày tháng hiện tại giống như đi dã ngoại vậy.Lúc Từ Ca đang chơi với Vượng Tài, Xà Khí đã chặt cây, xẻ thành ván gỗ, mất cả buổi sáng dựng một túp lều nhỏ tạm thời.Túp lều có thể che nắng chắn gió, cho dù là chỗ ngủ tạm thời, Xà Khí cũng làm rất tỉ mỉ.Từ Ca nhặt lá cây, trải một lớp dày dưới lều, lại ngồi lên thử giường tối nay, rất tốt rất mềm.Đến lúc dùng bữa trưa, bởi vì xung quanh có rất nhiều động vật bị m.á.u tươi hấp dẫn tới, Xà Khí cũng đỡ phải đi tìm, dễ dàng bắt được một con xử lý.Từ Ca không rõ ngựa ở đây ăn gì, theo ấn tượng của cô về ngựa, không gì khác ngoài cỏ khô, rơm rạ.Cô lục lọi trong bọc đồ một hồi, lấy ra mấy quả xanh có vị giống táo, đi đến gần thú nhân nhỏ.Từ Ca ngồi xổm trên mặt đất, giữ một khoảng cách an toàn, lăn quả trong tay qua.Thú nhân nhỏ không ăn, rũ đầu xuống dường như sắp không xong rồi.Từ Ca lăn tất cả quả đến gần thú nhân nhỏ rồi mới đứng dậy quay về bên cạnh Xà Khí. Trước khi thú nhân nhỏ mất cảnh giác, cô chỉ có thể làm được những điều này.Thịt rất nhanh đã nướng xong, Vượng Tài ăn khúc xương còn to hơn cả nó, bốn chân đều dùng hết sức lực b.ú sữa mẹ, khiến Từ Ca bật cười.Gần đó không có nguồn nước, Xà Khí biết Từ Ca vẫn quan tâm đến con non mã tộc kia, sợ cô bẩn tay, giống như trước đây đút cho Từ Ca ăn.Thời gian từng chút trôi qua, ngựa con cũng không chịu nổi đói, cuối cùng cũng ăn quả bên cạnh, Từ Ca liếc thấy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Ban đêm, Từ Ca ôm đuôi rắn ngủ say, Xà Khí vuốt ve cô không ngủ, ánh trăng sáng tỏ này hết lần này đến lần khác cảnh cáo bầy sói, hổ, báo muốn đến gần.Sáng sớm hôm sau, thú nhân nhỏ dường như ý thức được họ không muốn làm hại mình, Từ Ca đến gần nó cũng không giãy giụa, chỉ là khi nhìn thấy Xà Khí vẫn sẽ run rẩy."Em tên là gì? Biết bộ lạc của mình ở đâu không?"Từ Ca cong mắt, sắc mặt hiền lành, câu này không biết hôm nay đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thú nhân nhỏ vẫn không trả lời cô, nhưng cô không hề mất kiên nhẫn.Thú nhân ngựa, Từ Ca vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy, thật sự rất đáng yêu.Từ Ca nở nụ cười ngọt ngào, quay đầu hỏi Xà Khí: "Anh nói xem, đợi em làm thân với nó, sau này có phải có thể cưỡi ngựa rồi không?"Cô đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt của mình khi cưỡi ngựa, tin rằng không ai có thể từ chối niềm vui cưỡi ngựa.Xà Khí khó hiểu nhíu mày: "Tại sao phải cưỡi ngựa? Cưỡi ta còn chưa đủ sao?"Từ Ca vừa định nói không đủ, nhưng Xà Khí đang dùng ánh mắt 'đáng thương' tấn công cô, cô lại thực sự không nỡ bỏ qua cơ hội này, chỉ có thể nhắm mắt đổi giọng: "Không phải em muốn, là bảo bảo muốn cưỡi ngựa.""Thật sao?" Xà Khí khô khan hỏi.Từ Ca mặt không đổi sắc: "Thật, không tin anh nghe thử xem."Nói xong, cô ưỡn cái bụng hơi nhô lên của mình.Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3Xà Khí ghé tai lắng nghe, lông tóc mềm mại lướt qua bụng có chút ngứa.Cái miệng luyên thuyên không ngừng của Từ Ca cũng ngậm lại, xung quanh không tính là yên tĩnh, nhưng trong lúc nhất thời hắn dường như thật sự nghe thấy tiếng tim đập của con non."Anh xem, em đã nói rồi mà, có phải không.""Phải." Xà Khí vẫy đuôi, vui mừng sờ bụng Từ Ca, vậy mà lại tin lời nói dối này.Trời đã không còn sớm, thú nhân nhỏ lo lắng vẫy đuôi, móng trước cào đất phát ra tiếng hí. Nó đã rời xa mẹ của mình rất lâu rồi, vết thương trên chân cũng vì lâu ngày không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, khiến nó còn nhỏ đã sốt nhẹ.Sau đó nó trơ mắt nhìn con rắn đáng sợ trong miệng tộc trưởng há cái miệng đầy m.á.u về phía nó, sợ đến mức nó tối sầm mắt.Từ Ca ngồi trên người Xà Khí, cô phát hiện con non buổi tối dường như rất không ổn, nửa đêm sau còn biến về hình dạng ngựa. Xem ra là vết thương bị viêm, vội vàng gọi Xà Khí mang theo con non đi tìm nguồn nước.Cô cũng muốn đưa con non đi tìm vu y, đáng tiếc vừa bước vào lãnh địa bộ lạc đã bị thú nhân ở đó không nói hai lời xua đuổi.Xà Khí đối với người ngoài Từ Ca không hề dịu dàng, đơn giản dùng dòng nước xối rửa vết thương, đắp cỏ cầm m.á.u lên vết thương, động tác có thể nói là thô lỗ.Từ Ca canh chừng cả đêm, may mắn là ngày hôm sau con non đã mở mắt, vượt qua cửa tử.Từ Ca xoa đầu con non: "Bây giờ có thể nói cho ta biết bộ lạc của em ở đâu không? Ta đưa em đến cửa bộ lạc, sẽ không làm hại các em."Con non biến thành người, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, vừa mềm vừa non: "Con muốn mẹ của con."Từ Ca ôm con non và Vượng Tài ngồi trên đầu rắn chỉ đường cho Xà Khí, xuyên qua từng bụi cây.Cây cối xung quanh ngày càng ít đi, cho đến khi nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, xa xa nếu có một bộ lạc, cô còn có thể nhìn thấy mã nhân đang đi lại chạy nhảy.Nhưng mà…Phía trước là vách núi! Cao như vậy! Cách đó rất xa!"Bảo bảo, em nói cho ta biết, em làm thế nào đến được đây?"Cho dù nó là mã nhân trưởng thành cô cũng có thể hiểu được.Con non nước mắt lưng tròng, cọ cọ Từ Ca hy vọng có thể nhận được cảm giác an toàn: "Đại bàng thả con vào rừng.""Đại bàng?" Từ Ca tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn vỗ về an ủi con non, chỉ là rất bất lực với tình cảnh hiện tại, "Đại Xà, có cách nào xuống dưới không?"Xà Khí vươn dài thân mình quan sát, một lát sau do dự trườn xuống một chút.Đá sỏi dưới thân rắn lác đác lăn xuống, rất nhanh liền không nghe thấy tiếng động…

Chương 57: TẠI SAO PHẢI CƯỠI NGỰA? CƯỠI TA CÒN CHƯA ĐỦ SAO?