Tác giả:

Trăng lên đến đỉnh ngọn cây, canh ba. Thế tử gia thức dậy. Ta cố gắng gượng cơn buồn ngủ hầu hạ hắn mặc y phục.   Gió tây lùa qua khung cửa sổ, ánh nến trong phòng lay động, lúc tỏ lúc mờ in trên mặt hắn, lông mày rậm, mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm. Lúc chỉnh cổ áo, đầu ngón tay ta vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cường tráng của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ta e lệ nhìn hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, như trêu đùa thú nhỏ, bóp nhẹ gáy ta - "Ngoan, lát nữa, ta sẽ quay lại." Thế tử rời đi, nha hoàn A Thái canh giữ bên ngoài đi vào, hỏi ta có muốn để đèn cho công tử hay không. Ta lắc đầu, nàng ta bèn bước tới cắt bớt tim đèn, rồi lui ra. Trong phòng tối hơn một chút, bóng cây lay động ngoài cửa sổ. Ta biết, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hắn sẽ chết. Ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mái tóc dài của ta buông xõa, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng màu hoa phù dung. Thế tử thường nói màu này kiều diễm, rất hợp với ta, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Hắn yêu thích…

Chương 3

Ngọc Tư - Mễ HoaTác giả: Mễ HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrăng lên đến đỉnh ngọn cây, canh ba. Thế tử gia thức dậy. Ta cố gắng gượng cơn buồn ngủ hầu hạ hắn mặc y phục.   Gió tây lùa qua khung cửa sổ, ánh nến trong phòng lay động, lúc tỏ lúc mờ in trên mặt hắn, lông mày rậm, mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm. Lúc chỉnh cổ áo, đầu ngón tay ta vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cường tráng của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ta e lệ nhìn hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, như trêu đùa thú nhỏ, bóp nhẹ gáy ta - "Ngoan, lát nữa, ta sẽ quay lại." Thế tử rời đi, nha hoàn A Thái canh giữ bên ngoài đi vào, hỏi ta có muốn để đèn cho công tử hay không. Ta lắc đầu, nàng ta bèn bước tới cắt bớt tim đèn, rồi lui ra. Trong phòng tối hơn một chút, bóng cây lay động ngoài cửa sổ. Ta biết, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hắn sẽ chết. Ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mái tóc dài của ta buông xõa, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng màu hoa phù dung. Thế tử thường nói màu này kiều diễm, rất hợp với ta, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Hắn yêu thích… Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn trầm xuống, ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta, quan sát đầy thích thú, như thể nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ bé kia.Nam nhân luôn mồm mép tép nhảy, quân tử cũng không ngoại lệ.Ba tháng sau, hắn kéo ta vào thùng tắm, dưới ánh mắt e thẹn của ta, ôm lấy eo ta. Từ đó ta trở thành nữ nhân của hắn. Vị thế tử gia kiêu ngạo, tự chủ bên ngoài, trong xương cốt cũng phóng đãng, bất kham, những trò lầu xanh đó, hắn lại rất thích.Hạ Trạm đối xử với ta rất tốt, làm nữ nhân của hắn, mặc quần áo mới, hưởng thụ sơn hào hải vị.Lúc rảnh rỗi, hắn còn nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết chữ, nét chữ phóng khoáng, như rồng bay phượng múa.Viết nhiều nhất là -"Băng tiêu động viễn liên thanh vận, tuyết viễn hàn phong tưởng ngọc tư." (Băng tan động xa thương tiếc thanh vận, tuyết phủ núi cao nhớ dáng ngọc.)Thân hình hắn cao lớn, phong độ tuấn tú, lúc viết chữ thường dựa sát vào ta, cũng rất nghiêm túc, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo quẩn quanh chóp mũi.Nếu hơi nghiêng đầu sang, sẽ nhìn thấy sống mũi cao của hắn, và đôi môi mỏng manh gần trong gang tấc.Viết xong, tay hắn sẽ không yên phận mà đo eo ta, từng tấc từng tấc một, má ấp môi kề, môi mỏng khẽ mở: "Eo như liễu xanh, xương cốt như băng, mới xứng là Ngọc Tư."Lúc cửa phòng sách đóng kín, hắn cũng sẽ vẽ tranh.Màu sắc được pha trộn rực rỡ, vẽ hoa hải đường đỏ trên lưng ta.Những đóa hải đường kia, từng là thứ mà chủ nhân cũ đã bỏ ra rất nhiều vàng bạc để mời họa sĩ nổi tiếng nhất thành Dương Châu phải mất nửa tháng vẽ lên.Sau đó những người thợ thêu khéo léo đã dùng từng cây kim bạc nóng rực, đốt cháy màu sắc quý giá, thêu lên da thịt.Tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, đáng giá ngàn vàng.Giờ đây, tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, có tiền cũng chẳng mua được.Bởi vì loạn nô lệ năm đó, nơi đầu tiên khởi nghĩa là ở Dương Châu, nhà của chủ nhân ta. Thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất Dương Châu, gia tộc giàu có, nghe nói tổ tiên còn là hoàng thân quốc thích, chỉ trong một đêm, bị tàn sát gần như không còn gì.Vị họa sĩ nổi tiếng kia là khách quen của phủ, cũng bị thanh toán trực tiếp.Còn như ta, "ngựa gầy" bị nhốt trong phủ, nô dịch, trước khi chạy trốn, đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh bọn họ c h ế t.Năm đó loạn lạc nổi lên khắp nơi, một Thanh Bang nổi lên ở Giang Nam, năm gia tộc lớn bị tàn sát cả nhà.Tiếp theo, loạn nô lệ bắt đầu bùng nổ trên diện rộng ở khắp mọi nơi, Giang Âm có "Tước Tị ban", Kinh Châu xuất hiện "Lý Đồng hội"...Các gia tộc quyền quý đều lo lắng bất an, kêu trời trách đất.Hoàng quyền bị khiêu khích, triều đình rối bời, phái đại quân đi đàn áp.Thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, thống lĩnh hai mươi sáu vệ cấm quân, sau khi loạn nô lệ xảy ra, hắn được vị hoàng đế biểu ca phái đến Giang Nam.Thế tử gia có khí phách của lão Quốc công, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, vốn đã thông minh hơn người, thuộc hạ lại đều dũng mãnh, chỉ mất bảy tháng, đã tiêu diệt được một trong mười hai đường của Thanh Bang, bao gồm cả đường chủ, hơn một trăm tên cầm đầu bị treo cổ ở rừng long não ngoại ô thành Dương Châu.Sau đó thừa thắng xông lên, lần lượt c.h.é.m g i ế t thêm vài tên cầm đầu quân khởi nghĩa nô lệ khác.Từ đó, Thanh Bang bị chấn nhiếp, nghe nói nội bộ lục đục, không lâu sau thì biến mất."Tước Tị ban" ở Giang Âm và "Lý Đồng hội" ở Kinh Châu cũng không chống cự được bao lâu, dưới sự đàn áp của triều đình, rất nhanh đã bị bắt.Những kẻ cầm đầu kia đến nay vẫn bị giam giữ trong nhà lao Hình bộ.Hạ Trạm vì có công dẹp loạn, được hoàng đế phong làm Trưởng Tín Hầu, danh tiếng hiển hách như phủ Định Quốc Công, không ai sánh bằng.Người có thân phận như hắn, lại vô cùng tuấn tú, khuê nữ kinh thành nhiều như mây, ai nhìn thấy mà chẳng động lòng, ngày đêm thương nhớ.Như quận chúa Bình Dương nhà Ấp vương, tìm mọi cách muốn gả cho hắn, Ấp vương gia luôn yêu thương con gái, không tiếc vào cung cầu xin Hoàng thượng, Thái hậu ban hôn. Thậm chí còn đề nghị sẽ dâng nghìn mẫu ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành cùng toàn bộ sản nghiệp làm của hồi môn.Chỉ là Thái hậu khi nhắc đến chuyện này, Hạ Trạm chỉ cười trừ, không để tâm. 

Ngọc Tư - Mễ HoaTác giả: Mễ HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrăng lên đến đỉnh ngọn cây, canh ba. Thế tử gia thức dậy. Ta cố gắng gượng cơn buồn ngủ hầu hạ hắn mặc y phục.   Gió tây lùa qua khung cửa sổ, ánh nến trong phòng lay động, lúc tỏ lúc mờ in trên mặt hắn, lông mày rậm, mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm. Lúc chỉnh cổ áo, đầu ngón tay ta vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cường tráng của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ta e lệ nhìn hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, như trêu đùa thú nhỏ, bóp nhẹ gáy ta - "Ngoan, lát nữa, ta sẽ quay lại." Thế tử rời đi, nha hoàn A Thái canh giữ bên ngoài đi vào, hỏi ta có muốn để đèn cho công tử hay không. Ta lắc đầu, nàng ta bèn bước tới cắt bớt tim đèn, rồi lui ra. Trong phòng tối hơn một chút, bóng cây lay động ngoài cửa sổ. Ta biết, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hắn sẽ chết. Ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mái tóc dài của ta buông xõa, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng màu hoa phù dung. Thế tử thường nói màu này kiều diễm, rất hợp với ta, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Hắn yêu thích… Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn trầm xuống, ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta, quan sát đầy thích thú, như thể nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ bé kia.Nam nhân luôn mồm mép tép nhảy, quân tử cũng không ngoại lệ.Ba tháng sau, hắn kéo ta vào thùng tắm, dưới ánh mắt e thẹn của ta, ôm lấy eo ta. Từ đó ta trở thành nữ nhân của hắn. Vị thế tử gia kiêu ngạo, tự chủ bên ngoài, trong xương cốt cũng phóng đãng, bất kham, những trò lầu xanh đó, hắn lại rất thích.Hạ Trạm đối xử với ta rất tốt, làm nữ nhân của hắn, mặc quần áo mới, hưởng thụ sơn hào hải vị.Lúc rảnh rỗi, hắn còn nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết chữ, nét chữ phóng khoáng, như rồng bay phượng múa.Viết nhiều nhất là -"Băng tiêu động viễn liên thanh vận, tuyết viễn hàn phong tưởng ngọc tư." (Băng tan động xa thương tiếc thanh vận, tuyết phủ núi cao nhớ dáng ngọc.)Thân hình hắn cao lớn, phong độ tuấn tú, lúc viết chữ thường dựa sát vào ta, cũng rất nghiêm túc, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo quẩn quanh chóp mũi.Nếu hơi nghiêng đầu sang, sẽ nhìn thấy sống mũi cao của hắn, và đôi môi mỏng manh gần trong gang tấc.Viết xong, tay hắn sẽ không yên phận mà đo eo ta, từng tấc từng tấc một, má ấp môi kề, môi mỏng khẽ mở: "Eo như liễu xanh, xương cốt như băng, mới xứng là Ngọc Tư."Lúc cửa phòng sách đóng kín, hắn cũng sẽ vẽ tranh.Màu sắc được pha trộn rực rỡ, vẽ hoa hải đường đỏ trên lưng ta.Những đóa hải đường kia, từng là thứ mà chủ nhân cũ đã bỏ ra rất nhiều vàng bạc để mời họa sĩ nổi tiếng nhất thành Dương Châu phải mất nửa tháng vẽ lên.Sau đó những người thợ thêu khéo léo đã dùng từng cây kim bạc nóng rực, đốt cháy màu sắc quý giá, thêu lên da thịt.Tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, đáng giá ngàn vàng.Giờ đây, tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, có tiền cũng chẳng mua được.Bởi vì loạn nô lệ năm đó, nơi đầu tiên khởi nghĩa là ở Dương Châu, nhà của chủ nhân ta. Thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất Dương Châu, gia tộc giàu có, nghe nói tổ tiên còn là hoàng thân quốc thích, chỉ trong một đêm, bị tàn sát gần như không còn gì.Vị họa sĩ nổi tiếng kia là khách quen của phủ, cũng bị thanh toán trực tiếp.Còn như ta, "ngựa gầy" bị nhốt trong phủ, nô dịch, trước khi chạy trốn, đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh bọn họ c h ế t.Năm đó loạn lạc nổi lên khắp nơi, một Thanh Bang nổi lên ở Giang Nam, năm gia tộc lớn bị tàn sát cả nhà.Tiếp theo, loạn nô lệ bắt đầu bùng nổ trên diện rộng ở khắp mọi nơi, Giang Âm có "Tước Tị ban", Kinh Châu xuất hiện "Lý Đồng hội"...Các gia tộc quyền quý đều lo lắng bất an, kêu trời trách đất.Hoàng quyền bị khiêu khích, triều đình rối bời, phái đại quân đi đàn áp.Thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, thống lĩnh hai mươi sáu vệ cấm quân, sau khi loạn nô lệ xảy ra, hắn được vị hoàng đế biểu ca phái đến Giang Nam.Thế tử gia có khí phách của lão Quốc công, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, vốn đã thông minh hơn người, thuộc hạ lại đều dũng mãnh, chỉ mất bảy tháng, đã tiêu diệt được một trong mười hai đường của Thanh Bang, bao gồm cả đường chủ, hơn một trăm tên cầm đầu bị treo cổ ở rừng long não ngoại ô thành Dương Châu.Sau đó thừa thắng xông lên, lần lượt c.h.é.m g i ế t thêm vài tên cầm đầu quân khởi nghĩa nô lệ khác.Từ đó, Thanh Bang bị chấn nhiếp, nghe nói nội bộ lục đục, không lâu sau thì biến mất."Tước Tị ban" ở Giang Âm và "Lý Đồng hội" ở Kinh Châu cũng không chống cự được bao lâu, dưới sự đàn áp của triều đình, rất nhanh đã bị bắt.Những kẻ cầm đầu kia đến nay vẫn bị giam giữ trong nhà lao Hình bộ.Hạ Trạm vì có công dẹp loạn, được hoàng đế phong làm Trưởng Tín Hầu, danh tiếng hiển hách như phủ Định Quốc Công, không ai sánh bằng.Người có thân phận như hắn, lại vô cùng tuấn tú, khuê nữ kinh thành nhiều như mây, ai nhìn thấy mà chẳng động lòng, ngày đêm thương nhớ.Như quận chúa Bình Dương nhà Ấp vương, tìm mọi cách muốn gả cho hắn, Ấp vương gia luôn yêu thương con gái, không tiếc vào cung cầu xin Hoàng thượng, Thái hậu ban hôn. Thậm chí còn đề nghị sẽ dâng nghìn mẫu ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành cùng toàn bộ sản nghiệp làm của hồi môn.Chỉ là Thái hậu khi nhắc đến chuyện này, Hạ Trạm chỉ cười trừ, không để tâm. 

Ngọc Tư - Mễ HoaTác giả: Mễ HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTrăng lên đến đỉnh ngọn cây, canh ba. Thế tử gia thức dậy. Ta cố gắng gượng cơn buồn ngủ hầu hạ hắn mặc y phục.   Gió tây lùa qua khung cửa sổ, ánh nến trong phòng lay động, lúc tỏ lúc mờ in trên mặt hắn, lông mày rậm, mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm. Lúc chỉnh cổ áo, đầu ngón tay ta vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cường tráng của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ta e lệ nhìn hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, như trêu đùa thú nhỏ, bóp nhẹ gáy ta - "Ngoan, lát nữa, ta sẽ quay lại." Thế tử rời đi, nha hoàn A Thái canh giữ bên ngoài đi vào, hỏi ta có muốn để đèn cho công tử hay không. Ta lắc đầu, nàng ta bèn bước tới cắt bớt tim đèn, rồi lui ra. Trong phòng tối hơn một chút, bóng cây lay động ngoài cửa sổ. Ta biết, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hắn sẽ chết. Ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mái tóc dài của ta buông xõa, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng màu hoa phù dung. Thế tử thường nói màu này kiều diễm, rất hợp với ta, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Hắn yêu thích… Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn trầm xuống, ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta, quan sát đầy thích thú, như thể nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ bé kia.Nam nhân luôn mồm mép tép nhảy, quân tử cũng không ngoại lệ.Ba tháng sau, hắn kéo ta vào thùng tắm, dưới ánh mắt e thẹn của ta, ôm lấy eo ta. Từ đó ta trở thành nữ nhân của hắn. Vị thế tử gia kiêu ngạo, tự chủ bên ngoài, trong xương cốt cũng phóng đãng, bất kham, những trò lầu xanh đó, hắn lại rất thích.Hạ Trạm đối xử với ta rất tốt, làm nữ nhân của hắn, mặc quần áo mới, hưởng thụ sơn hào hải vị.Lúc rảnh rỗi, hắn còn nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết chữ, nét chữ phóng khoáng, như rồng bay phượng múa.Viết nhiều nhất là -"Băng tiêu động viễn liên thanh vận, tuyết viễn hàn phong tưởng ngọc tư." (Băng tan động xa thương tiếc thanh vận, tuyết phủ núi cao nhớ dáng ngọc.)Thân hình hắn cao lớn, phong độ tuấn tú, lúc viết chữ thường dựa sát vào ta, cũng rất nghiêm túc, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo quẩn quanh chóp mũi.Nếu hơi nghiêng đầu sang, sẽ nhìn thấy sống mũi cao của hắn, và đôi môi mỏng manh gần trong gang tấc.Viết xong, tay hắn sẽ không yên phận mà đo eo ta, từng tấc từng tấc một, má ấp môi kề, môi mỏng khẽ mở: "Eo như liễu xanh, xương cốt như băng, mới xứng là Ngọc Tư."Lúc cửa phòng sách đóng kín, hắn cũng sẽ vẽ tranh.Màu sắc được pha trộn rực rỡ, vẽ hoa hải đường đỏ trên lưng ta.Những đóa hải đường kia, từng là thứ mà chủ nhân cũ đã bỏ ra rất nhiều vàng bạc để mời họa sĩ nổi tiếng nhất thành Dương Châu phải mất nửa tháng vẽ lên.Sau đó những người thợ thêu khéo léo đã dùng từng cây kim bạc nóng rực, đốt cháy màu sắc quý giá, thêu lên da thịt.Tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, đáng giá ngàn vàng.Giờ đây, tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, có tiền cũng chẳng mua được.Bởi vì loạn nô lệ năm đó, nơi đầu tiên khởi nghĩa là ở Dương Châu, nhà của chủ nhân ta. Thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất Dương Châu, gia tộc giàu có, nghe nói tổ tiên còn là hoàng thân quốc thích, chỉ trong một đêm, bị tàn sát gần như không còn gì.Vị họa sĩ nổi tiếng kia là khách quen của phủ, cũng bị thanh toán trực tiếp.Còn như ta, "ngựa gầy" bị nhốt trong phủ, nô dịch, trước khi chạy trốn, đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh bọn họ c h ế t.Năm đó loạn lạc nổi lên khắp nơi, một Thanh Bang nổi lên ở Giang Nam, năm gia tộc lớn bị tàn sát cả nhà.Tiếp theo, loạn nô lệ bắt đầu bùng nổ trên diện rộng ở khắp mọi nơi, Giang Âm có "Tước Tị ban", Kinh Châu xuất hiện "Lý Đồng hội"...Các gia tộc quyền quý đều lo lắng bất an, kêu trời trách đất.Hoàng quyền bị khiêu khích, triều đình rối bời, phái đại quân đi đàn áp.Thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, thống lĩnh hai mươi sáu vệ cấm quân, sau khi loạn nô lệ xảy ra, hắn được vị hoàng đế biểu ca phái đến Giang Nam.Thế tử gia có khí phách của lão Quốc công, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, vốn đã thông minh hơn người, thuộc hạ lại đều dũng mãnh, chỉ mất bảy tháng, đã tiêu diệt được một trong mười hai đường của Thanh Bang, bao gồm cả đường chủ, hơn một trăm tên cầm đầu bị treo cổ ở rừng long não ngoại ô thành Dương Châu.Sau đó thừa thắng xông lên, lần lượt c.h.é.m g i ế t thêm vài tên cầm đầu quân khởi nghĩa nô lệ khác.Từ đó, Thanh Bang bị chấn nhiếp, nghe nói nội bộ lục đục, không lâu sau thì biến mất."Tước Tị ban" ở Giang Âm và "Lý Đồng hội" ở Kinh Châu cũng không chống cự được bao lâu, dưới sự đàn áp của triều đình, rất nhanh đã bị bắt.Những kẻ cầm đầu kia đến nay vẫn bị giam giữ trong nhà lao Hình bộ.Hạ Trạm vì có công dẹp loạn, được hoàng đế phong làm Trưởng Tín Hầu, danh tiếng hiển hách như phủ Định Quốc Công, không ai sánh bằng.Người có thân phận như hắn, lại vô cùng tuấn tú, khuê nữ kinh thành nhiều như mây, ai nhìn thấy mà chẳng động lòng, ngày đêm thương nhớ.Như quận chúa Bình Dương nhà Ấp vương, tìm mọi cách muốn gả cho hắn, Ấp vương gia luôn yêu thương con gái, không tiếc vào cung cầu xin Hoàng thượng, Thái hậu ban hôn. Thậm chí còn đề nghị sẽ dâng nghìn mẫu ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành cùng toàn bộ sản nghiệp làm của hồi môn.Chỉ là Thái hậu khi nhắc đến chuyện này, Hạ Trạm chỉ cười trừ, không để tâm. 

Chương 3