01 Có những người sinh ra đã mang trong mình một thứ sở thích kỳ lạ—họ chỉ biết trân trọng khi mất đi. Ví dụ như khi tôi còn sống khỏe mạnh. Mẹ tôi chửi tôi là đồ vong ơn, cha tôi thì tát tôi, em trai tôi bảo tôi cút đi, còn vị hôn phu của tôi thì cùng thiên kim giả bày mưu hãm hại tôi. Nhưng chỉ cần tôi "chết" rồi, thái độ của họ lập tức thay đổi. Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn còn sống rất tốt, chỉ là họ tưởng tôi đã c.h.ế.t mà thôi. Quả thật nơi tôi đi trượt tuyết đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì nhát gan vào phút chót nên tôi không trượt nữa, chỉ mua một cốc cà phê, chụp ảnh check-in rồi rời đi. Tôi chẳng hề gặp chuyện gì cả, nhưng gia đình lại nghĩ tôi đã bỏ mạng. Vì trước khi rời đi, tôi đã ném cái định vị mà họ gắn trên người tôi vào núi tuyết, cùng với cốc cà phê dở tệ mà tôi còn phải trả tận 15 đô. Sau đó, tôi quay lưng rời đi một cách dứt khoát. Chỉ là khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại với sự tự do này, thì ở một nơi xa xôi, gia đình họ…
Chương 13: Hoàn
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ Cường01 Có những người sinh ra đã mang trong mình một thứ sở thích kỳ lạ—họ chỉ biết trân trọng khi mất đi. Ví dụ như khi tôi còn sống khỏe mạnh. Mẹ tôi chửi tôi là đồ vong ơn, cha tôi thì tát tôi, em trai tôi bảo tôi cút đi, còn vị hôn phu của tôi thì cùng thiên kim giả bày mưu hãm hại tôi. Nhưng chỉ cần tôi "chết" rồi, thái độ của họ lập tức thay đổi. Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn còn sống rất tốt, chỉ là họ tưởng tôi đã c.h.ế.t mà thôi. Quả thật nơi tôi đi trượt tuyết đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì nhát gan vào phút chót nên tôi không trượt nữa, chỉ mua một cốc cà phê, chụp ảnh check-in rồi rời đi. Tôi chẳng hề gặp chuyện gì cả, nhưng gia đình lại nghĩ tôi đã bỏ mạng. Vì trước khi rời đi, tôi đã ném cái định vị mà họ gắn trên người tôi vào núi tuyết, cùng với cốc cà phê dở tệ mà tôi còn phải trả tận 15 đô. Sau đó, tôi quay lưng rời đi một cách dứt khoát. Chỉ là khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại với sự tự do này, thì ở một nơi xa xôi, gia đình họ… Trên máy bay, tôi không kìm được mà nhớ lại chuyện cũ. Không ai biết rằng, Tôi và Tống Tri Hằng từng thật sự có một đoạn tình cảm. Nhưng khi Chu Minh Nguyệt chen vào, Mọi thứ nhanh chóng kết thúc. Hồi đó, tôi từng đến căn hộ riêng của Tống Tri Hằng, Muốn hỏi cho ra lẽ. Nhưng tôi lại bất ngờ nhìn thấy anh ta trong bộ dạng say xỉn. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh ta để lộ sơ hở trước mặt người khác. Anh ta nhìn tôi, Mắt đỏ bừng vì tức giận. Anh ta nói: "Dù cô có là con gái ruột của nhà họ Chu thì sao chứ?" "Minh Nguyệt vẫn tốt hơn cô." "Chúng tôi sẽ không bao giờ cúi đầu." Khoảnh khắc đó, Cơn giận dữ vì bị phản bội trong tôi bỗng chốc nguội lạnh. Tôi chậm rãi nghiền ngẫm cái chữ chúng tôi ấy. Rồi lặng lẽ xóa hết dấu vết về sự có mặt của mình, xoay người rời đi. Dĩ nhiên, chỉ một chữ chúng tôi chưa đủ chứng minh điều gì. Nhưng may mắn thay, Đêm đó, sau khi bị Tống Tri Hằng vứt bỏ, Chu Minh Nguyệt đã mắng nhiếc điên cuồng, vô tình để lộ rất nhiều bí mật. Có vẻ như Tống Tri Hằng từng thật lòng yêu cô ta. Đến mức ngay cả một chuyện như vậy mà cũng dám nói với cô ta. Bây giờ thì hay rồi. Cái đầu cao ngạo của anh ta, được trang trí bằng quyền lực và tiền bạc của nhà họ Tống, Cuối cùng cũng phải cúi xuống rồi. Trước mười tuổi, tôi vật lộn để sinh tồn trong cô nhi viện, Dùng vẻ ngoài rụt rè để che giấu bản thân, Nhưng bên trong tôi lại ghi hận hơn bất cứ ai. Tôi có một ưu điểm nữa— Là sự thận trọng. Trước khi mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, tôi sẽ không bao giờ ra tay. Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Mười tám năm đã qua, tôi chưa từng nghĩ bản thân là một kẻ lương thiện. May thay, đời người còn rất dài. Tôi có thể tiếp tục học tập, tìm một công việc mà mình yêu thích, Tự đối xử tốt với chính mình. Máy bay xuyên qua tầng mây. Bầu trời phía trước trong xanh, rực rỡ. Tương lai của tôi, cũng vậy. Thật tốt. Từ nay về sau, cuộc đời này... Hoàn toàn là của tôi. -Hết-
Trên máy bay, tôi không kìm được mà nhớ lại chuyện cũ.
Không ai biết rằng,
Tôi và Tống Tri Hằng từng thật sự có một đoạn tình cảm.
Nhưng khi Chu Minh Nguyệt chen vào,
Mọi thứ nhanh chóng kết thúc.
Hồi đó, tôi từng đến căn hộ riêng của Tống Tri Hằng,
Muốn hỏi cho ra lẽ.
Nhưng tôi lại bất ngờ nhìn thấy anh ta trong bộ dạng say xỉn.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh ta để lộ sơ hở trước mặt người khác.
Anh ta nhìn tôi,
Mắt đỏ bừng vì tức giận.
Anh ta nói:
"Dù cô có là con gái ruột của nhà họ Chu thì sao chứ?"
"Minh Nguyệt vẫn tốt hơn cô."
"Chúng tôi sẽ không bao giờ cúi đầu."
Khoảnh khắc đó,
Cơn giận dữ vì bị phản bội trong tôi bỗng chốc nguội lạnh.
Tôi chậm rãi nghiền ngẫm cái chữ chúng tôi ấy.
Rồi lặng lẽ xóa hết dấu vết về sự có mặt của mình, xoay người rời đi.
Dĩ nhiên, chỉ một chữ chúng tôi chưa đủ chứng minh điều gì.
Nhưng may mắn thay,
Đêm đó, sau khi bị Tống Tri Hằng vứt bỏ,
Chu Minh Nguyệt đã mắng nhiếc điên cuồng, vô tình để lộ rất nhiều bí mật.
Có vẻ như Tống Tri Hằng từng thật lòng yêu cô ta.
Đến mức ngay cả một chuyện như vậy mà cũng dám nói với cô ta.
Bây giờ thì hay rồi.
Cái đầu cao ngạo của anh ta, được trang trí bằng quyền lực và tiền bạc của nhà họ Tống,
Cuối cùng cũng phải cúi xuống rồi.
Trước mười tuổi, tôi vật lộn để sinh tồn trong cô nhi viện,
Dùng vẻ ngoài rụt rè để che giấu bản thân,
Nhưng bên trong tôi lại ghi hận hơn bất cứ ai.
Tôi có một ưu điểm nữa—
Là sự thận trọng.
Trước khi mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, tôi sẽ không bao giờ ra tay.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Mười tám năm đã qua, tôi chưa từng nghĩ bản thân là một kẻ lương thiện.
May thay, đời người còn rất dài.
Tôi có thể tiếp tục học tập, tìm một công việc mà mình yêu thích,
Tự đối xử tốt với chính mình.
Máy bay xuyên qua tầng mây.
Bầu trời phía trước trong xanh, rực rỡ.
Tương lai của tôi, cũng vậy.
Thật tốt.
Từ nay về sau, cuộc đời này...
Hoàn toàn là của tôi.
-Hết-
Tham Dự Lễ Truy Điệu Của Chính Mình - Mộng Nam SươngTác giả: Mộng Nam SươngTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Nữ Cường01 Có những người sinh ra đã mang trong mình một thứ sở thích kỳ lạ—họ chỉ biết trân trọng khi mất đi. Ví dụ như khi tôi còn sống khỏe mạnh. Mẹ tôi chửi tôi là đồ vong ơn, cha tôi thì tát tôi, em trai tôi bảo tôi cút đi, còn vị hôn phu của tôi thì cùng thiên kim giả bày mưu hãm hại tôi. Nhưng chỉ cần tôi "chết" rồi, thái độ của họ lập tức thay đổi. Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn còn sống rất tốt, chỉ là họ tưởng tôi đã c.h.ế.t mà thôi. Quả thật nơi tôi đi trượt tuyết đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì nhát gan vào phút chót nên tôi không trượt nữa, chỉ mua một cốc cà phê, chụp ảnh check-in rồi rời đi. Tôi chẳng hề gặp chuyện gì cả, nhưng gia đình lại nghĩ tôi đã bỏ mạng. Vì trước khi rời đi, tôi đã ném cái định vị mà họ gắn trên người tôi vào núi tuyết, cùng với cốc cà phê dở tệ mà tôi còn phải trả tận 15 đô. Sau đó, tôi quay lưng rời đi một cách dứt khoát. Chỉ là khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại với sự tự do này, thì ở một nơi xa xôi, gia đình họ… Trên máy bay, tôi không kìm được mà nhớ lại chuyện cũ. Không ai biết rằng, Tôi và Tống Tri Hằng từng thật sự có một đoạn tình cảm. Nhưng khi Chu Minh Nguyệt chen vào, Mọi thứ nhanh chóng kết thúc. Hồi đó, tôi từng đến căn hộ riêng của Tống Tri Hằng, Muốn hỏi cho ra lẽ. Nhưng tôi lại bất ngờ nhìn thấy anh ta trong bộ dạng say xỉn. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh ta để lộ sơ hở trước mặt người khác. Anh ta nhìn tôi, Mắt đỏ bừng vì tức giận. Anh ta nói: "Dù cô có là con gái ruột của nhà họ Chu thì sao chứ?" "Minh Nguyệt vẫn tốt hơn cô." "Chúng tôi sẽ không bao giờ cúi đầu." Khoảnh khắc đó, Cơn giận dữ vì bị phản bội trong tôi bỗng chốc nguội lạnh. Tôi chậm rãi nghiền ngẫm cái chữ chúng tôi ấy. Rồi lặng lẽ xóa hết dấu vết về sự có mặt của mình, xoay người rời đi. Dĩ nhiên, chỉ một chữ chúng tôi chưa đủ chứng minh điều gì. Nhưng may mắn thay, Đêm đó, sau khi bị Tống Tri Hằng vứt bỏ, Chu Minh Nguyệt đã mắng nhiếc điên cuồng, vô tình để lộ rất nhiều bí mật. Có vẻ như Tống Tri Hằng từng thật lòng yêu cô ta. Đến mức ngay cả một chuyện như vậy mà cũng dám nói với cô ta. Bây giờ thì hay rồi. Cái đầu cao ngạo của anh ta, được trang trí bằng quyền lực và tiền bạc của nhà họ Tống, Cuối cùng cũng phải cúi xuống rồi. Trước mười tuổi, tôi vật lộn để sinh tồn trong cô nhi viện, Dùng vẻ ngoài rụt rè để che giấu bản thân, Nhưng bên trong tôi lại ghi hận hơn bất cứ ai. Tôi có một ưu điểm nữa— Là sự thận trọng. Trước khi mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, tôi sẽ không bao giờ ra tay. Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 Mười tám năm đã qua, tôi chưa từng nghĩ bản thân là một kẻ lương thiện. May thay, đời người còn rất dài. Tôi có thể tiếp tục học tập, tìm một công việc mà mình yêu thích, Tự đối xử tốt với chính mình. Máy bay xuyên qua tầng mây. Bầu trời phía trước trong xanh, rực rỡ. Tương lai của tôi, cũng vậy. Thật tốt. Từ nay về sau, cuộc đời này... Hoàn toàn là của tôi. -Hết-