*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,…
Chương 5
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng TứcTác giả: Mẹ Kế Của Bạch TuyếtTruyện Cổ Đại*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,… 13.Ta đánh bạo nói: “Lão phu nhân, gia gia ta trước đây sức khỏe không tốt, ta nấu cháo cho gia gia, gia gia cũng có thể uống được một chút, nếu không thì để ta cho đại thiếu gia thử xem?”Bà gật đầu.Ta nhìn Chu đại thiếu gia đang nằm, lúc này hắn đang yếu ớt nhìn ta.Ngoài bệnh tật, bộ dáng của hắn trông rất dễ nhìn, chỉ có điều là quá gầy.Nha hoàn dẫn ta vào phong bếp nói: “Nhà của bọn ta cái gì cũng có, sơn trân hải vị, đại thiếu gia ăn uống còn không có khẩu vị, làm sao có thể ăn cháo của ngươi?”Phòng bếp nhà bọn họ còn lớn hơn cả nhà ta, có đủ tất cả các loại thịt.Ngay cả thức ăn cho chó, cũng tốt hơn những gì bọn ta ăn.Ta bình tĩnh lại, lập tức đun nước trong nồi nhỏ, cho một ít gạo vào, thêm vài lá rau và mỡ heo, cuối cùng cho muối, nấu cho thật nhừ rồi mang qua.Nha hoàn kia nói: “Cái này chúng ta cũng đã làm rồi.”Mấy nàng ta đã làm, nhưng không phải sau khi cho đại thiếu gia uống thuốc thất tinh thảo.Chu đại thiếu gia uống thuốc xong, cháo cũng đã nguội gần như vừa đủ, ta cúi người cẩn thận đút cho hắn ăn.Hắn nhìn ta một cái, cúi mắt miễn cưỡng uống nửa bát cháo.Lão phu nhân rất vui.Ta biết, ta đã thành công.14.Ta nhận được hai mươi cân gạo, mười cân bột mì, năm mươi lượng bạc.Cuộc sống trong hai năm tiếp theo đã có nền tảng.Ta thở phào nhẹ nhõm.Quản gia nói với ta: “Ngươi về nhà trước đi, ngày mai lại đến nhà ta, lão phu nhân có chuyện muốn nói với ngươi.”Sắc trời đã gần sáng, Chu gia đã cho ta và Trương Sơn ăn sáng, bốn cái bánh bao thịt, hai bát cháo.Những hạ nhân bên cạnh ăn bánh bao hấp và cháo.Ta ăn nửa cái bánh bao thịt, uống hết bát cháo, cẩn thận gói lại phần bánh bao còn lại, cho vào trong sọt.Khi đi nhà xí, ta lại giấu bạc vào nhiều chỗ khác nhau trên người và trong sọt.Ra khỏi cổng Chu gia, ta đi đến thanh lâu.Trương Sơn kêu: “Sao không về nhà? Lão tử đang mệt c.h.ế.t rồi đây.”Ta do dự một chút, không thể để hắn ta đi, nếu hắn ta đi rồi, lỡ đâu có ai cướp bạc và lương thực của ta, ta hoàn toàn không có khả năng chống cự.“Ta muốn đi chuộc thân cho Hổ Nựu.”Hắn ta há to miệng nhìn ta, một lúc sau mắng: “Ngươi không sao chứ? Chính gia đình của ngươi ngươi đã chăm sóc tốt chưa? Còn muốn chăm sóc người khác?”Hổ Nựu là bạn tốt nhất của ta, ta không thể nhìn nàng ấy chịu khổ ở thanh lâu, trước đây ta không có tiền, bây giờ có tiền rồi, mặc dù không đủ nhiều, nhưng có thể giúp được một tay thì cũng được.Nếu ta rơi vào bước đường đó, Hổ Nựu chắc chắn cũng sẽ cứu ta.“Ta hỏi ngươi, ngươi chuộc thân cho nàng ta rồi thì sao? Ngươi có nuôi nổi nàng ta hay không?”Ta nghĩ đến ngôi nhà lớn của Chu gia, bên trong có đồ nội thất tinh xảo, trang trí hoa mỹ lộng lẫy, ngay cả hạ nhân cũng sống rất tốt.15.Cuối cùng ta vẫn đến thanh lâu để chuộc thân cho Hổ Nựu.Chi tiêu năm lượng bạc, nàng ấy ôm chặt ta khóc sướt mướt.Tú bà và ta đến quan phủ ký công văn, khế ước bán thân của Hổ Nựu được đưa cho ta.Ta định trả lại khế ước bán thân cho Hổ Nựu, nhưng nàng ấy không nhận: “Ngươi giữ lấy đi, nếu ta trở thành người tự do, cữu cữu của ta chắc chắn sẽ lại bán ta.”Ta đưa nửa cái bánh bao còn lại cho nàng ấy ăn, nhìn nàng ấy với vẻ mặt hớn hở, trong lòng ta rất vui mừng.Khi về đến trong thôn, đến lúc phải chia ra với Trương Sơn, ta nói với hắn ta: “Cho ngươi năm lượng bạc, cảm ơn ngươi.”Thực ra vẫn rất đau lòng, tốt nhất chỉ nên cho một lượng.Nhưng ta sợ cho ít, Trương Sơn sẽ trực tiếp cướp của ta.Hắn ta lập tức đưa tay ra.Ta lấy ra năm lượng đưa cho hắn ta, hắn ta vui vẻ ra mặt mà rời đi.Khi ta và Hổ Nựu về nhà, đệ muội muội muội đang bưng nước uống, tổ mẫu ở bên cạnh nói: “Uống nước cũng có thể no, không biết tỷ tỷ của mấy cháu khi nào mới về.”Ta gọi: “A nãi, cháu về rồi đây.”Bọn họ ngạc nhiên nhìn ta mang gạo về.Ta chỉ lấy ra năm lượng bạc, nói là của người Chu gia cho.Ta kể lại chuyện đi Chu gia và chuyện của Hổ Nựu, tổ mẫu không mấy tán thành nói: “Dù sao chuộc thân cho nàng ta về, cữu cữu và cữu mẫu của nàng ta cũng rất hung dữ, tương lai cuộc sống cũng không yên bình.”Đi từng bước xem từng bước vậy.Hổ Nựu có vẻ nơm nớp lo sợ, vội vã vào bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Ta múc hai bát gạo ra để đó, nhìn những hạt gạo trắng tinh, thơm phức, lòng ta rất có cảm giấc thành tựu.Đây là sau khi phụ mẫu chết, ta cuối cùng có thể cho tổ mẫu và đệ muội muội muội có được chút cuộc sống tốt hơn.Đổ phần gạo còn lại vào bình, giấu kỹ, ta vào bếp cùng Hổ Nựu nấu cơm.Gạo cho vào nồi, nấu cháo, hơi nước bốc lên thơm ngào ngạt tràn ngập cả ngôi nhà.Ta đi lấy dưa muối ra.Còn một cái bánh bao, tổ mẫu nhất quyết không nhận, ta chia làm hai, cho đệ muội muội muội.Nhìn bọn họ ăn uống thỏa mãn, trong lòng ta thề rằng, nhất định phải để bọn họ sống trong cảnh không lo cơm áo.
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng TứcTác giả: Mẹ Kế Của Bạch TuyếtTruyện Cổ Đại*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,… 13.Ta đánh bạo nói: “Lão phu nhân, gia gia ta trước đây sức khỏe không tốt, ta nấu cháo cho gia gia, gia gia cũng có thể uống được một chút, nếu không thì để ta cho đại thiếu gia thử xem?”Bà gật đầu.Ta nhìn Chu đại thiếu gia đang nằm, lúc này hắn đang yếu ớt nhìn ta.Ngoài bệnh tật, bộ dáng của hắn trông rất dễ nhìn, chỉ có điều là quá gầy.Nha hoàn dẫn ta vào phong bếp nói: “Nhà của bọn ta cái gì cũng có, sơn trân hải vị, đại thiếu gia ăn uống còn không có khẩu vị, làm sao có thể ăn cháo của ngươi?”Phòng bếp nhà bọn họ còn lớn hơn cả nhà ta, có đủ tất cả các loại thịt.Ngay cả thức ăn cho chó, cũng tốt hơn những gì bọn ta ăn.Ta bình tĩnh lại, lập tức đun nước trong nồi nhỏ, cho một ít gạo vào, thêm vài lá rau và mỡ heo, cuối cùng cho muối, nấu cho thật nhừ rồi mang qua.Nha hoàn kia nói: “Cái này chúng ta cũng đã làm rồi.”Mấy nàng ta đã làm, nhưng không phải sau khi cho đại thiếu gia uống thuốc thất tinh thảo.Chu đại thiếu gia uống thuốc xong, cháo cũng đã nguội gần như vừa đủ, ta cúi người cẩn thận đút cho hắn ăn.Hắn nhìn ta một cái, cúi mắt miễn cưỡng uống nửa bát cháo.Lão phu nhân rất vui.Ta biết, ta đã thành công.14.Ta nhận được hai mươi cân gạo, mười cân bột mì, năm mươi lượng bạc.Cuộc sống trong hai năm tiếp theo đã có nền tảng.Ta thở phào nhẹ nhõm.Quản gia nói với ta: “Ngươi về nhà trước đi, ngày mai lại đến nhà ta, lão phu nhân có chuyện muốn nói với ngươi.”Sắc trời đã gần sáng, Chu gia đã cho ta và Trương Sơn ăn sáng, bốn cái bánh bao thịt, hai bát cháo.Những hạ nhân bên cạnh ăn bánh bao hấp và cháo.Ta ăn nửa cái bánh bao thịt, uống hết bát cháo, cẩn thận gói lại phần bánh bao còn lại, cho vào trong sọt.Khi đi nhà xí, ta lại giấu bạc vào nhiều chỗ khác nhau trên người và trong sọt.Ra khỏi cổng Chu gia, ta đi đến thanh lâu.Trương Sơn kêu: “Sao không về nhà? Lão tử đang mệt c.h.ế.t rồi đây.”Ta do dự một chút, không thể để hắn ta đi, nếu hắn ta đi rồi, lỡ đâu có ai cướp bạc và lương thực của ta, ta hoàn toàn không có khả năng chống cự.“Ta muốn đi chuộc thân cho Hổ Nựu.”Hắn ta há to miệng nhìn ta, một lúc sau mắng: “Ngươi không sao chứ? Chính gia đình của ngươi ngươi đã chăm sóc tốt chưa? Còn muốn chăm sóc người khác?”Hổ Nựu là bạn tốt nhất của ta, ta không thể nhìn nàng ấy chịu khổ ở thanh lâu, trước đây ta không có tiền, bây giờ có tiền rồi, mặc dù không đủ nhiều, nhưng có thể giúp được một tay thì cũng được.Nếu ta rơi vào bước đường đó, Hổ Nựu chắc chắn cũng sẽ cứu ta.“Ta hỏi ngươi, ngươi chuộc thân cho nàng ta rồi thì sao? Ngươi có nuôi nổi nàng ta hay không?”Ta nghĩ đến ngôi nhà lớn của Chu gia, bên trong có đồ nội thất tinh xảo, trang trí hoa mỹ lộng lẫy, ngay cả hạ nhân cũng sống rất tốt.15.Cuối cùng ta vẫn đến thanh lâu để chuộc thân cho Hổ Nựu.Chi tiêu năm lượng bạc, nàng ấy ôm chặt ta khóc sướt mướt.Tú bà và ta đến quan phủ ký công văn, khế ước bán thân của Hổ Nựu được đưa cho ta.Ta định trả lại khế ước bán thân cho Hổ Nựu, nhưng nàng ấy không nhận: “Ngươi giữ lấy đi, nếu ta trở thành người tự do, cữu cữu của ta chắc chắn sẽ lại bán ta.”Ta đưa nửa cái bánh bao còn lại cho nàng ấy ăn, nhìn nàng ấy với vẻ mặt hớn hở, trong lòng ta rất vui mừng.Khi về đến trong thôn, đến lúc phải chia ra với Trương Sơn, ta nói với hắn ta: “Cho ngươi năm lượng bạc, cảm ơn ngươi.”Thực ra vẫn rất đau lòng, tốt nhất chỉ nên cho một lượng.Nhưng ta sợ cho ít, Trương Sơn sẽ trực tiếp cướp của ta.Hắn ta lập tức đưa tay ra.Ta lấy ra năm lượng đưa cho hắn ta, hắn ta vui vẻ ra mặt mà rời đi.Khi ta và Hổ Nựu về nhà, đệ muội muội muội đang bưng nước uống, tổ mẫu ở bên cạnh nói: “Uống nước cũng có thể no, không biết tỷ tỷ của mấy cháu khi nào mới về.”Ta gọi: “A nãi, cháu về rồi đây.”Bọn họ ngạc nhiên nhìn ta mang gạo về.Ta chỉ lấy ra năm lượng bạc, nói là của người Chu gia cho.Ta kể lại chuyện đi Chu gia và chuyện của Hổ Nựu, tổ mẫu không mấy tán thành nói: “Dù sao chuộc thân cho nàng ta về, cữu cữu và cữu mẫu của nàng ta cũng rất hung dữ, tương lai cuộc sống cũng không yên bình.”Đi từng bước xem từng bước vậy.Hổ Nựu có vẻ nơm nớp lo sợ, vội vã vào bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Ta múc hai bát gạo ra để đó, nhìn những hạt gạo trắng tinh, thơm phức, lòng ta rất có cảm giấc thành tựu.Đây là sau khi phụ mẫu chết, ta cuối cùng có thể cho tổ mẫu và đệ muội muội muội có được chút cuộc sống tốt hơn.Đổ phần gạo còn lại vào bình, giấu kỹ, ta vào bếp cùng Hổ Nựu nấu cơm.Gạo cho vào nồi, nấu cháo, hơi nước bốc lên thơm ngào ngạt tràn ngập cả ngôi nhà.Ta đi lấy dưa muối ra.Còn một cái bánh bao, tổ mẫu nhất quyết không nhận, ta chia làm hai, cho đệ muội muội muội.Nhìn bọn họ ăn uống thỏa mãn, trong lòng ta thề rằng, nhất định phải để bọn họ sống trong cảnh không lo cơm áo.
Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng TứcTác giả: Mẹ Kế Của Bạch TuyếtTruyện Cổ Đại*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,… 13.Ta đánh bạo nói: “Lão phu nhân, gia gia ta trước đây sức khỏe không tốt, ta nấu cháo cho gia gia, gia gia cũng có thể uống được một chút, nếu không thì để ta cho đại thiếu gia thử xem?”Bà gật đầu.Ta nhìn Chu đại thiếu gia đang nằm, lúc này hắn đang yếu ớt nhìn ta.Ngoài bệnh tật, bộ dáng của hắn trông rất dễ nhìn, chỉ có điều là quá gầy.Nha hoàn dẫn ta vào phong bếp nói: “Nhà của bọn ta cái gì cũng có, sơn trân hải vị, đại thiếu gia ăn uống còn không có khẩu vị, làm sao có thể ăn cháo của ngươi?”Phòng bếp nhà bọn họ còn lớn hơn cả nhà ta, có đủ tất cả các loại thịt.Ngay cả thức ăn cho chó, cũng tốt hơn những gì bọn ta ăn.Ta bình tĩnh lại, lập tức đun nước trong nồi nhỏ, cho một ít gạo vào, thêm vài lá rau và mỡ heo, cuối cùng cho muối, nấu cho thật nhừ rồi mang qua.Nha hoàn kia nói: “Cái này chúng ta cũng đã làm rồi.”Mấy nàng ta đã làm, nhưng không phải sau khi cho đại thiếu gia uống thuốc thất tinh thảo.Chu đại thiếu gia uống thuốc xong, cháo cũng đã nguội gần như vừa đủ, ta cúi người cẩn thận đút cho hắn ăn.Hắn nhìn ta một cái, cúi mắt miễn cưỡng uống nửa bát cháo.Lão phu nhân rất vui.Ta biết, ta đã thành công.14.Ta nhận được hai mươi cân gạo, mười cân bột mì, năm mươi lượng bạc.Cuộc sống trong hai năm tiếp theo đã có nền tảng.Ta thở phào nhẹ nhõm.Quản gia nói với ta: “Ngươi về nhà trước đi, ngày mai lại đến nhà ta, lão phu nhân có chuyện muốn nói với ngươi.”Sắc trời đã gần sáng, Chu gia đã cho ta và Trương Sơn ăn sáng, bốn cái bánh bao thịt, hai bát cháo.Những hạ nhân bên cạnh ăn bánh bao hấp và cháo.Ta ăn nửa cái bánh bao thịt, uống hết bát cháo, cẩn thận gói lại phần bánh bao còn lại, cho vào trong sọt.Khi đi nhà xí, ta lại giấu bạc vào nhiều chỗ khác nhau trên người và trong sọt.Ra khỏi cổng Chu gia, ta đi đến thanh lâu.Trương Sơn kêu: “Sao không về nhà? Lão tử đang mệt c.h.ế.t rồi đây.”Ta do dự một chút, không thể để hắn ta đi, nếu hắn ta đi rồi, lỡ đâu có ai cướp bạc và lương thực của ta, ta hoàn toàn không có khả năng chống cự.“Ta muốn đi chuộc thân cho Hổ Nựu.”Hắn ta há to miệng nhìn ta, một lúc sau mắng: “Ngươi không sao chứ? Chính gia đình của ngươi ngươi đã chăm sóc tốt chưa? Còn muốn chăm sóc người khác?”Hổ Nựu là bạn tốt nhất của ta, ta không thể nhìn nàng ấy chịu khổ ở thanh lâu, trước đây ta không có tiền, bây giờ có tiền rồi, mặc dù không đủ nhiều, nhưng có thể giúp được một tay thì cũng được.Nếu ta rơi vào bước đường đó, Hổ Nựu chắc chắn cũng sẽ cứu ta.“Ta hỏi ngươi, ngươi chuộc thân cho nàng ta rồi thì sao? Ngươi có nuôi nổi nàng ta hay không?”Ta nghĩ đến ngôi nhà lớn của Chu gia, bên trong có đồ nội thất tinh xảo, trang trí hoa mỹ lộng lẫy, ngay cả hạ nhân cũng sống rất tốt.15.Cuối cùng ta vẫn đến thanh lâu để chuộc thân cho Hổ Nựu.Chi tiêu năm lượng bạc, nàng ấy ôm chặt ta khóc sướt mướt.Tú bà và ta đến quan phủ ký công văn, khế ước bán thân của Hổ Nựu được đưa cho ta.Ta định trả lại khế ước bán thân cho Hổ Nựu, nhưng nàng ấy không nhận: “Ngươi giữ lấy đi, nếu ta trở thành người tự do, cữu cữu của ta chắc chắn sẽ lại bán ta.”Ta đưa nửa cái bánh bao còn lại cho nàng ấy ăn, nhìn nàng ấy với vẻ mặt hớn hở, trong lòng ta rất vui mừng.Khi về đến trong thôn, đến lúc phải chia ra với Trương Sơn, ta nói với hắn ta: “Cho ngươi năm lượng bạc, cảm ơn ngươi.”Thực ra vẫn rất đau lòng, tốt nhất chỉ nên cho một lượng.Nhưng ta sợ cho ít, Trương Sơn sẽ trực tiếp cướp của ta.Hắn ta lập tức đưa tay ra.Ta lấy ra năm lượng đưa cho hắn ta, hắn ta vui vẻ ra mặt mà rời đi.Khi ta và Hổ Nựu về nhà, đệ muội muội muội đang bưng nước uống, tổ mẫu ở bên cạnh nói: “Uống nước cũng có thể no, không biết tỷ tỷ của mấy cháu khi nào mới về.”Ta gọi: “A nãi, cháu về rồi đây.”Bọn họ ngạc nhiên nhìn ta mang gạo về.Ta chỉ lấy ra năm lượng bạc, nói là của người Chu gia cho.Ta kể lại chuyện đi Chu gia và chuyện của Hổ Nựu, tổ mẫu không mấy tán thành nói: “Dù sao chuộc thân cho nàng ta về, cữu cữu và cữu mẫu của nàng ta cũng rất hung dữ, tương lai cuộc sống cũng không yên bình.”Đi từng bước xem từng bước vậy.Hổ Nựu có vẻ nơm nớp lo sợ, vội vã vào bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Ta múc hai bát gạo ra để đó, nhìn những hạt gạo trắng tinh, thơm phức, lòng ta rất có cảm giấc thành tựu.Đây là sau khi phụ mẫu chết, ta cuối cùng có thể cho tổ mẫu và đệ muội muội muội có được chút cuộc sống tốt hơn.Đổ phần gạo còn lại vào bình, giấu kỹ, ta vào bếp cùng Hổ Nựu nấu cơm.Gạo cho vào nồi, nấu cháo, hơi nước bốc lên thơm ngào ngạt tràn ngập cả ngôi nhà.Ta đi lấy dưa muối ra.Còn một cái bánh bao, tổ mẫu nhất quyết không nhận, ta chia làm hai, cho đệ muội muội muội.Nhìn bọn họ ăn uống thỏa mãn, trong lòng ta thề rằng, nhất định phải để bọn họ sống trong cảnh không lo cơm áo.