*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,…

Chương 8

Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng TứcTác giả: Mẹ Kế Của Bạch TuyếtTruyện Cổ Đại*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,… 20.Ta nói với tổ mẫu: “Tổ mẫu, mấy người trong nhà của chúng ta hiện nay, không ai biết trồng trọt cả, Hổ Nựu thì có sức lao động tốt hơn một chút, nhưng cữu cữu và cữu mẫu của nàng ấy thỉnh thoảng lại đến gây rối, nói năng khó nghe, còn bảo rằng nhà ta là thông gia, thường xuyên đến ăn không uống không, loại người vô lại này, chúng ta không thể làm gì, không bằng đi vào thị trấn.”Trên mặt của tổ mẫu cũng sầu lo.Người trong thôn đi ra đầm lầy, không tìm được gì để bán, đều hậm hực trở về. Có mấy thúc bá thường xuyên đến nhà ta, ý tứ trong lời nói là muốn mượn tiền mượn gạo.Đối với những người đã giúp đỡ nhà ta, ta thường cho mượn nửa bát gạo, còn lại thì từ chối hết.Nhưng sự từ chối này làm trong lòng bọn họ không vui, khiến cả thôn đều biết, sắc mặt cũng không tốt.Cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu thường xuyên đến tìm chuyện, nhà này của bọn ta, già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ, hoàn toàn không phải đối thủ, nếu không có Trương Sơn đôi khi giúp đỡ gọi phụ thân của hắn ta đến, chắc chắn cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu đã có thể ở lại nhà ta luôn.Ta tiếp tục nói: “Gia gia của cháu, phụ mẫu của cháu cả đời trồng trọt mà nhà của chúng ta vẫn không sống tốt mấy, không bằng rời khỏi đây, xem có thể tìm cách nào khác để sinh sống hay không.”“Nhưng chúng ta không có nghề nghiệp, có thể làm gì được? Ta không muốn các cháu bị bán vào nhà giàu, tránh tình trạng tính mạng khó giữ.”“Cháu chuẩn bị gửi đệ đệ đi học, nếu đệ ấy có thể thi đậu tú tài hoặc cử nhân, thì sẽ có đường ra riêng, dù không thi đậu, tương lai làm một tiên sinh dạy học cũng tốt hơn làm ruộng.”Hóa ra ở thôn bên cạnh có một người đọc sách, đến bốn mươi tuổi mới thi đậu cử nhân, vui mừng đến mức suýt phát điên, từ đó cuộc sống của ông ta bắt đầu tốt lên, không lâu sau đã chuyển đến thị trấn, toàn bộ phú hào thân hào ở Cô Tô đều muốn kết giao với ông ta.Cuối cùng tổ mẫu thở dài: “Ta già rồi, không còn sức lực, cháu là trưởng tỷ của bọn nó, tương lai cuộc sống của bọn nó đều sẽ dựa vào cháu, nếu đã vậy, thì cháu quyết định đi.”21.Việc bán đất bán nhà diễn ra rất nhanh, vừa vặn trong thôn có một gia đình mới thành thân không lâu, nhưng tức phụ và bà bà ở chung không hòa hợp, bọn họ muốn chia nhà, đôi phu thê mới cưới đã mua nhà của bọn ta, vài mẫu đất cũng bán cho họ, tổng cộng thu được mười lăm lượng bạc.Ta thuê một chiếc xe bò, chở tổ mẫu, đệ muội muội muội và Hổ Nựu vào trong thành.Không có đồ gì quý giá, sính lễ mà Chu gia đã cho ta cũng đã sớm được chuyển đến nhà mới.Khi đến được nhà mới, đã là buổi chiều, cả nhà đều đói bụng, ta sắp xếp cho tổ mẫu và đệ muội muội muội, chuẩn bị lên phố mua thức ăn, thì quản gia của Chu gia vui vẻ gõ cửa.“Hứa cô nương, lão phu nhân biết hôm nay gia đình cô nương chuyển nhà, đặc biệt sai tiểu nhân mang quà đến chúc mừng các người chuyển đến nơi ở tốt.”Ta nói lời tạ ơn.Quản gia rời đi.Chu gia gửi đến rất nhiều gạo và bột, còn có vài miếng thịt khô cá khô.Ân tình của Chu gia thật lớn.Cả nhà ăn cơm, ta và Hổ Nựu đến một thư viện ở thị trấn, đã thỏa thuận xong chuyện nhập học cho đệ đệ, rồi đến thư trai mua bút mực giấy nghiên cho đệ đệ.Học phí một tháng năm lượng bạc, thật sự rất đắt, bút mực giấy nghiên hết hai lượng bạc.Nếu đệ đệ mỗi tháng tiêu hết bảy lượng bạc, sính lễ Chu gia còn lại sáu trăm lượng, tiền bán nhà và đất có thể tạm thời dùng cho chi tiêu hàng ngày, còn lại sáu trăm lượng, có thể cho đệ ấy đọc sách tám năm, đến lúc đó đệ ấy cũng mười bốn tuổi rồi.Còn lại số bạc ban đầu mà Chu gia cho, còn hơn ba mươi lượng.Nhà không có thu nhập cũng không được.Tổ mẫu... nếu không may không còn, cũng phải tốn một khoản.Khi ta đang tính toán, Hổ Nựu đi vào.Tổ mẫu ngủ ở căn phòng nhỏ phía bắc, ta và Hổ Nựu ngủ chung một phòng, đệ muội muội muội ngủ một phòng, đều ở phía đông.“A Âm, hay ta cũng bán mình đi làm, mỗi tháng có thể kiếm chút bạc, nếu không bây giờ chúng ta chính là miệng ăn núi lở.”Ta nắm tay nàng ấy, cười nói: “Ta còn muốn nói với ngươi, chờ khi ta vào Chu gia, mong ngươi giúp ta chăm sóc tổ mẫu và đệ muội muội muội. Bây giờ tiền của chúng ta vẫn đủ dùng.”

20.

Ta nói với tổ mẫu: “Tổ mẫu, mấy người trong nhà của chúng ta hiện nay, không ai biết trồng trọt cả, Hổ Nựu thì có sức lao động tốt hơn một chút, nhưng cữu cữu và cữu mẫu của nàng ấy thỉnh thoảng lại đến gây rối, nói năng khó nghe, còn bảo rằng nhà ta là thông gia, thường xuyên đến ăn không uống không, loại người vô lại này, chúng ta không thể làm gì, không bằng đi vào thị trấn.”

Trên mặt của tổ mẫu cũng sầu lo.

Người trong thôn đi ra đầm lầy, không tìm được gì để bán, đều hậm hực trở về. Có mấy thúc bá thường xuyên đến nhà ta, ý tứ trong lời nói là muốn mượn tiền mượn gạo.

Đối với những người đã giúp đỡ nhà ta, ta thường cho mượn nửa bát gạo, còn lại thì từ chối hết.

Nhưng sự từ chối này làm trong lòng bọn họ không vui, khiến cả thôn đều biết, sắc mặt cũng không tốt.

Cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu thường xuyên đến tìm chuyện, nhà này của bọn ta, già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ, hoàn toàn không phải đối thủ, nếu không có Trương Sơn đôi khi giúp đỡ gọi phụ thân của hắn ta đến, chắc chắn cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu đã có thể ở lại nhà ta luôn.

Ta tiếp tục nói: “Gia gia của cháu, phụ mẫu của cháu cả đời trồng trọt mà nhà của chúng ta vẫn không sống tốt mấy, không bằng rời khỏi đây, xem có thể tìm cách nào khác để sinh sống hay không.”

“Nhưng chúng ta không có nghề nghiệp, có thể làm gì được? Ta không muốn các cháu bị bán vào nhà giàu, tránh tình trạng tính mạng khó giữ.”

“Cháu chuẩn bị gửi đệ đệ đi học, nếu đệ ấy có thể thi đậu tú tài hoặc cử nhân, thì sẽ có đường ra riêng, dù không thi đậu, tương lai làm một tiên sinh dạy học cũng tốt hơn làm ruộng.”

Hóa ra ở thôn bên cạnh có một người đọc sách, đến bốn mươi tuổi mới thi đậu cử nhân, vui mừng đến mức suýt phát điên, từ đó cuộc sống của ông ta bắt đầu tốt lên, không lâu sau đã chuyển đến thị trấn, toàn bộ phú hào thân hào ở Cô Tô đều muốn kết giao với ông ta.

Cuối cùng tổ mẫu thở dài: “Ta già rồi, không còn sức lực, cháu là trưởng tỷ của bọn nó, tương lai cuộc sống của bọn nó đều sẽ dựa vào cháu, nếu đã vậy, thì cháu quyết định đi.”

21.

Việc bán đất bán nhà diễn ra rất nhanh, vừa vặn trong thôn có một gia đình mới thành thân không lâu, nhưng tức phụ và bà bà ở chung không hòa hợp, bọn họ muốn chia nhà, đôi phu thê mới cưới đã mua nhà của bọn ta, vài mẫu đất cũng bán cho họ, tổng cộng thu được mười lăm lượng bạc.

Ta thuê một chiếc xe bò, chở tổ mẫu, đệ muội muội muội và Hổ Nựu vào trong thành.

Không có đồ gì quý giá, sính lễ mà Chu gia đã cho ta cũng đã sớm được chuyển đến nhà mới.

Khi đến được nhà mới, đã là buổi chiều, cả nhà đều đói bụng, ta sắp xếp cho tổ mẫu và đệ muội muội muội, chuẩn bị lên phố mua thức ăn, thì quản gia của Chu gia vui vẻ gõ cửa.

“Hứa cô nương, lão phu nhân biết hôm nay gia đình cô nương chuyển nhà, đặc biệt sai tiểu nhân mang quà đến chúc mừng các người chuyển đến nơi ở tốt.”

Ta nói lời tạ ơn.

Quản gia rời đi.

Chu gia gửi đến rất nhiều gạo và bột, còn có vài miếng thịt khô cá khô.

Ân tình của Chu gia thật lớn.

Cả nhà ăn cơm, ta và Hổ Nựu đến một thư viện ở thị trấn, đã thỏa thuận xong chuyện nhập học cho đệ đệ, rồi đến thư trai mua bút mực giấy nghiên cho đệ đệ.

Học phí một tháng năm lượng bạc, thật sự rất đắt, bút mực giấy nghiên hết hai lượng bạc.

Nếu đệ đệ mỗi tháng tiêu hết bảy lượng bạc, sính lễ Chu gia còn lại sáu trăm lượng, tiền bán nhà và đất có thể tạm thời dùng cho chi tiêu hàng ngày, còn lại sáu trăm lượng, có thể cho đệ ấy đọc sách tám năm, đến lúc đó đệ ấy cũng mười bốn tuổi rồi.

Còn lại số bạc ban đầu mà Chu gia cho, còn hơn ba mươi lượng.

Nhà không có thu nhập cũng không được.

Tổ mẫu... nếu không may không còn, cũng phải tốn một khoản.

Khi ta đang tính toán, Hổ Nựu đi vào.

Tổ mẫu ngủ ở căn phòng nhỏ phía bắc, ta và Hổ Nựu ngủ chung một phòng, đệ muội muội muội ngủ một phòng, đều ở phía đông.

“A Âm, hay ta cũng bán mình đi làm, mỗi tháng có thể kiếm chút bạc, nếu không bây giờ chúng ta chính là miệng ăn núi lở.”

Ta nắm tay nàng ấy, cười nói: “Ta còn muốn nói với ngươi, chờ khi ta vào Chu gia, mong ngươi giúp ta chăm sóc tổ mẫu và đệ muội muội muội. Bây giờ tiền của chúng ta vẫn đủ dùng.”

Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng TứcTác giả: Mẹ Kế Của Bạch TuyếtTruyện Cổ Đại*Dưỡng Đồng Tức: con dâu nuôi từ bé Năm thiên tai, phụ mẫu của ta đều đã chết. Để nuôi sống đệ đệ muội muội, ta đã bán mình vào một gia đình giàu có. Sau đó, cả gia đình bọn ta đều sống rất tốt. 1. "Tỷ tỷ, đệ/muội không đói." Đệ đệ muội muội sinh đôi trước mặt khóc đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Tỷ đừng đi, hu hu, đệ/muội không ăn cơm nữa, tỷ đừng đi." Phụ mẫu của ta đã chết, vào ngày lũ lụt xảy ra, bọn họ đã về nhà vì để lấy chút khoai lang cuối cùng, kết quả không kịp chạy lũ, đã bị cuốn đi. Chờ khi nước lũ rút, thi thể của phụ mẫu vẫn còn gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai người đã bị ngâm nước đến sưng tấy, mặt mũi mơ hồ, bên hông của cha còn túi khoai lang được thắt chặt. Đó là túi khoai lang mà cha đã sửa nhà cho trưởng thôn mất mười ngày để đổi lấy được. Trong nhà chỉ còn lại tổ mẫu, ta, đệ muội muội muội. Tổ mẫu mắt không còn nhìn rõ, lại còn ho mỗi ngày. Ruộng vườn đều bị ngập, không có gì để ăn, ta và tổ mẫu chỉ có thể lên núi đào rễ dương xỉ, nếu may mắn đào được nhiều,… 20.Ta nói với tổ mẫu: “Tổ mẫu, mấy người trong nhà của chúng ta hiện nay, không ai biết trồng trọt cả, Hổ Nựu thì có sức lao động tốt hơn một chút, nhưng cữu cữu và cữu mẫu của nàng ấy thỉnh thoảng lại đến gây rối, nói năng khó nghe, còn bảo rằng nhà ta là thông gia, thường xuyên đến ăn không uống không, loại người vô lại này, chúng ta không thể làm gì, không bằng đi vào thị trấn.”Trên mặt của tổ mẫu cũng sầu lo.Người trong thôn đi ra đầm lầy, không tìm được gì để bán, đều hậm hực trở về. Có mấy thúc bá thường xuyên đến nhà ta, ý tứ trong lời nói là muốn mượn tiền mượn gạo.Đối với những người đã giúp đỡ nhà ta, ta thường cho mượn nửa bát gạo, còn lại thì từ chối hết.Nhưng sự từ chối này làm trong lòng bọn họ không vui, khiến cả thôn đều biết, sắc mặt cũng không tốt.Cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu thường xuyên đến tìm chuyện, nhà này của bọn ta, già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ, hoàn toàn không phải đối thủ, nếu không có Trương Sơn đôi khi giúp đỡ gọi phụ thân của hắn ta đến, chắc chắn cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu đã có thể ở lại nhà ta luôn.Ta tiếp tục nói: “Gia gia của cháu, phụ mẫu của cháu cả đời trồng trọt mà nhà của chúng ta vẫn không sống tốt mấy, không bằng rời khỏi đây, xem có thể tìm cách nào khác để sinh sống hay không.”“Nhưng chúng ta không có nghề nghiệp, có thể làm gì được? Ta không muốn các cháu bị bán vào nhà giàu, tránh tình trạng tính mạng khó giữ.”“Cháu chuẩn bị gửi đệ đệ đi học, nếu đệ ấy có thể thi đậu tú tài hoặc cử nhân, thì sẽ có đường ra riêng, dù không thi đậu, tương lai làm một tiên sinh dạy học cũng tốt hơn làm ruộng.”Hóa ra ở thôn bên cạnh có một người đọc sách, đến bốn mươi tuổi mới thi đậu cử nhân, vui mừng đến mức suýt phát điên, từ đó cuộc sống của ông ta bắt đầu tốt lên, không lâu sau đã chuyển đến thị trấn, toàn bộ phú hào thân hào ở Cô Tô đều muốn kết giao với ông ta.Cuối cùng tổ mẫu thở dài: “Ta già rồi, không còn sức lực, cháu là trưởng tỷ của bọn nó, tương lai cuộc sống của bọn nó đều sẽ dựa vào cháu, nếu đã vậy, thì cháu quyết định đi.”21.Việc bán đất bán nhà diễn ra rất nhanh, vừa vặn trong thôn có một gia đình mới thành thân không lâu, nhưng tức phụ và bà bà ở chung không hòa hợp, bọn họ muốn chia nhà, đôi phu thê mới cưới đã mua nhà của bọn ta, vài mẫu đất cũng bán cho họ, tổng cộng thu được mười lăm lượng bạc.Ta thuê một chiếc xe bò, chở tổ mẫu, đệ muội muội muội và Hổ Nựu vào trong thành.Không có đồ gì quý giá, sính lễ mà Chu gia đã cho ta cũng đã sớm được chuyển đến nhà mới.Khi đến được nhà mới, đã là buổi chiều, cả nhà đều đói bụng, ta sắp xếp cho tổ mẫu và đệ muội muội muội, chuẩn bị lên phố mua thức ăn, thì quản gia của Chu gia vui vẻ gõ cửa.“Hứa cô nương, lão phu nhân biết hôm nay gia đình cô nương chuyển nhà, đặc biệt sai tiểu nhân mang quà đến chúc mừng các người chuyển đến nơi ở tốt.”Ta nói lời tạ ơn.Quản gia rời đi.Chu gia gửi đến rất nhiều gạo và bột, còn có vài miếng thịt khô cá khô.Ân tình của Chu gia thật lớn.Cả nhà ăn cơm, ta và Hổ Nựu đến một thư viện ở thị trấn, đã thỏa thuận xong chuyện nhập học cho đệ đệ, rồi đến thư trai mua bút mực giấy nghiên cho đệ đệ.Học phí một tháng năm lượng bạc, thật sự rất đắt, bút mực giấy nghiên hết hai lượng bạc.Nếu đệ đệ mỗi tháng tiêu hết bảy lượng bạc, sính lễ Chu gia còn lại sáu trăm lượng, tiền bán nhà và đất có thể tạm thời dùng cho chi tiêu hàng ngày, còn lại sáu trăm lượng, có thể cho đệ ấy đọc sách tám năm, đến lúc đó đệ ấy cũng mười bốn tuổi rồi.Còn lại số bạc ban đầu mà Chu gia cho, còn hơn ba mươi lượng.Nhà không có thu nhập cũng không được.Tổ mẫu... nếu không may không còn, cũng phải tốn một khoản.Khi ta đang tính toán, Hổ Nựu đi vào.Tổ mẫu ngủ ở căn phòng nhỏ phía bắc, ta và Hổ Nựu ngủ chung một phòng, đệ muội muội muội ngủ một phòng, đều ở phía đông.“A Âm, hay ta cũng bán mình đi làm, mỗi tháng có thể kiếm chút bạc, nếu không bây giờ chúng ta chính là miệng ăn núi lở.”Ta nắm tay nàng ấy, cười nói: “Ta còn muốn nói với ngươi, chờ khi ta vào Chu gia, mong ngươi giúp ta chăm sóc tổ mẫu và đệ muội muội muội. Bây giờ tiền của chúng ta vẫn đủ dùng.”

Chương 8