"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?…

Chương 26-2

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ MìnhTác giả: Ai Ăn Trước Xong Người Nào ĐiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?… Đồ đạc trong phòng được trang trí theo phong cách biên giới, nói chính xác thì đây không phải là một căn phòng, mà là một cái lều lớn, theo cách nói của người hiện đại thì nên gọi là lều nỉ.Trên tường treo đầy thảm len và các đồ trang trí mang phong cách dị vực, giữa lều có một lò sưởi lớn, bên trong lều vô cùng ấm áp.Lòng Diệp Hiểu Bạch lạnh đi, không ổn!! Xong rồi xong rồi, mình lại đến nơi nào nữa đây? Chẳng lẽ đã đến dị vực? Bắc Thần quốc?? Trong tay tên Vũ Văn Nhược Long g.i.ế.c người như ngóe kia??Diệp Hiểu Bạch cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra mình bị tên Thạch Nam Tử kia dùng bình hoa đánh vào đầu, sau đó mình ngất đi, chuyện sau đó thì không rõ nữa…Hiểu rồi, tên Thạch Nam Tử c.h.ế.t tiệt kia đã bán mình đến Bắc Thần quốc này, mình rơi vào tay Vũ Văn Nhược Long rồi!Mấy người hầu thấy con thỏ tuyết mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, đều cảm thấy kỳ lạ, tranh nhau tiến lên vuốt ve bộ lông của nó, tấm tắc khen ngợi,“Thần vật thật ngoan ngoãn a!”“Đúng vậy đúng vậy, thật không dám tin, con thỏ tuyết to lớn như vậy lại rơi vào tay Thái tử chúng ta!”“…Đúng vậy đúng vậy.”“Khụ khụ khụ…”Ngoài cửa truyền đến vài tiếng ho khan, đám người hầu đồng loạt thu tay lại, cúi đầu nói,“Thái tử điện hạ vạn an.”Diệp Hiểu Bạch lúc này cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa, bên ngoài lều lúc này đúng lúc hoàng hôn, một người đàn ông v dáng người cao ráo, nước da màu lúa mì đang ngược sáng từ từ bước vào.Anh ta đội mũ rộng vành cao, trên vai khoác áo choàng lông dày, cằm cứng rắn còn để râu đen dày.Người còn chưa vào lều, Diệp Hiểu Bạch đã nghe thấy sự sợ hãi trong lòng đám người hầu,Không ổn, Thái tử đến rồi, phải chạy nhanh…Không biết vừa nãy hắn có nghe thấy chúng ta buôn chuyện không, nghe nói Thái tử ghét nhất người hầu buôn chuyện…Người đến không có ý tốt! Bốn chữ này xuất hiện trong lòng Diệp Hiểu Bạch, vì vậy cô cố gắng di chuyển cơ thể, muốn co rúm lại thành một cục, nhắm chặt hai mắt.Vũ Văn Nhược Long vừa ngồi xuống, liền có người hầu lập tức đến nhận mũ và áo choàng của anh ta cất đi.“Nó thế nào rồi?” Anh ta thản nhiên lên tiếng.Một người lớn tuổi trong số đó vội vàng mở miệng,“Bẩm điện hạ, ngự y đã đến xem, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là do suy dinh dưỡng trong thời gian dài, ngất xỉu.”“Biết rồi, lui xuống đi!”Vũ Văn Nhược Long phẩy tay, đám người hầu như được đại xá, trong vài giây đã biến mất không còn tăm hơi.

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ MìnhTác giả: Ai Ăn Trước Xong Người Nào ĐiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?… Đồ đạc trong phòng được trang trí theo phong cách biên giới, nói chính xác thì đây không phải là một căn phòng, mà là một cái lều lớn, theo cách nói của người hiện đại thì nên gọi là lều nỉ.Trên tường treo đầy thảm len và các đồ trang trí mang phong cách dị vực, giữa lều có một lò sưởi lớn, bên trong lều vô cùng ấm áp.Lòng Diệp Hiểu Bạch lạnh đi, không ổn!! Xong rồi xong rồi, mình lại đến nơi nào nữa đây? Chẳng lẽ đã đến dị vực? Bắc Thần quốc?? Trong tay tên Vũ Văn Nhược Long g.i.ế.c người như ngóe kia??Diệp Hiểu Bạch cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra mình bị tên Thạch Nam Tử kia dùng bình hoa đánh vào đầu, sau đó mình ngất đi, chuyện sau đó thì không rõ nữa…Hiểu rồi, tên Thạch Nam Tử c.h.ế.t tiệt kia đã bán mình đến Bắc Thần quốc này, mình rơi vào tay Vũ Văn Nhược Long rồi!Mấy người hầu thấy con thỏ tuyết mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, đều cảm thấy kỳ lạ, tranh nhau tiến lên vuốt ve bộ lông của nó, tấm tắc khen ngợi,“Thần vật thật ngoan ngoãn a!”“Đúng vậy đúng vậy, thật không dám tin, con thỏ tuyết to lớn như vậy lại rơi vào tay Thái tử chúng ta!”“…Đúng vậy đúng vậy.”“Khụ khụ khụ…”Ngoài cửa truyền đến vài tiếng ho khan, đám người hầu đồng loạt thu tay lại, cúi đầu nói,“Thái tử điện hạ vạn an.”Diệp Hiểu Bạch lúc này cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa, bên ngoài lều lúc này đúng lúc hoàng hôn, một người đàn ông v dáng người cao ráo, nước da màu lúa mì đang ngược sáng từ từ bước vào.Anh ta đội mũ rộng vành cao, trên vai khoác áo choàng lông dày, cằm cứng rắn còn để râu đen dày.Người còn chưa vào lều, Diệp Hiểu Bạch đã nghe thấy sự sợ hãi trong lòng đám người hầu,Không ổn, Thái tử đến rồi, phải chạy nhanh…Không biết vừa nãy hắn có nghe thấy chúng ta buôn chuyện không, nghe nói Thái tử ghét nhất người hầu buôn chuyện…Người đến không có ý tốt! Bốn chữ này xuất hiện trong lòng Diệp Hiểu Bạch, vì vậy cô cố gắng di chuyển cơ thể, muốn co rúm lại thành một cục, nhắm chặt hai mắt.Vũ Văn Nhược Long vừa ngồi xuống, liền có người hầu lập tức đến nhận mũ và áo choàng của anh ta cất đi.“Nó thế nào rồi?” Anh ta thản nhiên lên tiếng.Một người lớn tuổi trong số đó vội vàng mở miệng,“Bẩm điện hạ, ngự y đã đến xem, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là do suy dinh dưỡng trong thời gian dài, ngất xỉu.”“Biết rồi, lui xuống đi!”Vũ Văn Nhược Long phẩy tay, đám người hầu như được đại xá, trong vài giây đã biến mất không còn tăm hơi.

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ MìnhTác giả: Ai Ăn Trước Xong Người Nào ĐiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?… Đồ đạc trong phòng được trang trí theo phong cách biên giới, nói chính xác thì đây không phải là một căn phòng, mà là một cái lều lớn, theo cách nói của người hiện đại thì nên gọi là lều nỉ.Trên tường treo đầy thảm len và các đồ trang trí mang phong cách dị vực, giữa lều có một lò sưởi lớn, bên trong lều vô cùng ấm áp.Lòng Diệp Hiểu Bạch lạnh đi, không ổn!! Xong rồi xong rồi, mình lại đến nơi nào nữa đây? Chẳng lẽ đã đến dị vực? Bắc Thần quốc?? Trong tay tên Vũ Văn Nhược Long g.i.ế.c người như ngóe kia??Diệp Hiểu Bạch cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra mình bị tên Thạch Nam Tử kia dùng bình hoa đánh vào đầu, sau đó mình ngất đi, chuyện sau đó thì không rõ nữa…Hiểu rồi, tên Thạch Nam Tử c.h.ế.t tiệt kia đã bán mình đến Bắc Thần quốc này, mình rơi vào tay Vũ Văn Nhược Long rồi!Mấy người hầu thấy con thỏ tuyết mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh, đều cảm thấy kỳ lạ, tranh nhau tiến lên vuốt ve bộ lông của nó, tấm tắc khen ngợi,“Thần vật thật ngoan ngoãn a!”“Đúng vậy đúng vậy, thật không dám tin, con thỏ tuyết to lớn như vậy lại rơi vào tay Thái tử chúng ta!”“…Đúng vậy đúng vậy.”“Khụ khụ khụ…”Ngoài cửa truyền đến vài tiếng ho khan, đám người hầu đồng loạt thu tay lại, cúi đầu nói,“Thái tử điện hạ vạn an.”Diệp Hiểu Bạch lúc này cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa, bên ngoài lều lúc này đúng lúc hoàng hôn, một người đàn ông v dáng người cao ráo, nước da màu lúa mì đang ngược sáng từ từ bước vào.Anh ta đội mũ rộng vành cao, trên vai khoác áo choàng lông dày, cằm cứng rắn còn để râu đen dày.Người còn chưa vào lều, Diệp Hiểu Bạch đã nghe thấy sự sợ hãi trong lòng đám người hầu,Không ổn, Thái tử đến rồi, phải chạy nhanh…Không biết vừa nãy hắn có nghe thấy chúng ta buôn chuyện không, nghe nói Thái tử ghét nhất người hầu buôn chuyện…Người đến không có ý tốt! Bốn chữ này xuất hiện trong lòng Diệp Hiểu Bạch, vì vậy cô cố gắng di chuyển cơ thể, muốn co rúm lại thành một cục, nhắm chặt hai mắt.Vũ Văn Nhược Long vừa ngồi xuống, liền có người hầu lập tức đến nhận mũ và áo choàng của anh ta cất đi.“Nó thế nào rồi?” Anh ta thản nhiên lên tiếng.Một người lớn tuổi trong số đó vội vàng mở miệng,“Bẩm điện hạ, ngự y đã đến xem, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là do suy dinh dưỡng trong thời gian dài, ngất xỉu.”“Biết rồi, lui xuống đi!”Vũ Văn Nhược Long phẩy tay, đám người hầu như được đại xá, trong vài giây đã biến mất không còn tăm hơi.

Chương 26-2