"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?…

Chương 40: 50

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ MìnhTác giả: Ai Ăn Trước Xong Người Nào ĐiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?… Nguồn nhảy từ c39 sang 50 luôn, do đánh số sai chứ nội dung vẫn khớp Quần thần phía dưới lập tức quỳ xuống đáp, “Chúng thần nhất định tận tâm tận lực, không phụ lòng mong mỏi của bệ hạ, ở địa vị nào làm việc nấy, trung thành bảo vệ đất nước đến c.h.ế.t mới thôi!” Thương Thừa hài lòng phẩy tay, “Được rồi được rồi, cũng đừng nói lời sáo rỗng nữa, lui đi lui đi, về làm tốt việc của mình!” … Thẩm Côn còn chưa về phủ, cửa phủ tướng quân đã náo nhiệt. A Kim và Đại Đông đang đứng hai bên chỉnh sửa vị trí tấm biển đen chữ đỏ, mấy chữ “Hộ quốc công phủ” màu đỏ trên tấm biển đặc biệt nổi bật. A Kim cười tươi không ngớt, “Đại Đông ngươi xem, tướng quân còn chưa về mà, tấm biểnđược ban tặng đã được đưa đến nhà rồi, có thể thấy tướng quân trong lòng bệ hạ có địa vị như thế nào…” “Đúng vậy A Kim ca, hì hì, tướng quân thật lợi hại, nếu ta cũng lợi hại như tướng quân thì tốt rồi!” Đại Đông nhìn trái nhìn phải, cuối cùng sau vài lần điều chỉnh đã treo tấm biển được ban tặng lên xong. Nhảy xuống khỏi ghế, A Kim phủi bụi tay, “Tốt quá tốt quá, giờ thì Vũ Văn Nhược Long của Bắc Thần quốc và nội gián trong triều cũng đã bị bắt, Bắc Thần quốc cũng đã quy phục triều ta, có thể sống những ngày tháng thái bình rồi…” Hai người đang nói chuyện vui vẻ, không biết từ lúc nào Thỏ Tuyết đã nhảy đến bên chân bọn họ, phía sau còn vang lên tiếng gọi gấp gáp của Lâm ma ma, “Thỏ béo, đừng chạy đừng chạy!” Ta không có muốn chạy, ta vất vả lắm mới tìm được đường về, ta chạy làm gì chứ! Diệp Hiểu Bạch thầm oán trong lòng, tuy đã về phủ Thẩm, nhưng Thẩm Côn mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được một lần, ngày nào cũng đi sớm về khuya muốn gặp hắn một lần cũng khó… Hơn nữa, tuy phủ đệ cẩm y ngọc thực, có người chăm sóc, nhưng cũng không chịu nổi ngày nào cũng chỉ loanh quanh trong cái sân trước sau ba gian này, có mấy cây đại thụ, dưới gốc cây có mấy cái ghế đá đều đếm rõ ràng rồi. “Hiểu Bạch, Hiểu Bạch đừng chạy!” Giọng Lâm ma ma càng lúc càng gần, cho đến khi bà thở hổn hển chạy đến bên cạnh Diệp Hiểu Bạch. “Cuối cùng cũng bắt được con rồi, thỏ trắng à thỏ trắng, ma ma biết con buồn chán, đợi tướng quân về, ta sẽ nói với ngài ấy, hoặc là ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa con ra ngoài dạo chơi, sắp sang năm rồi, ngoài đường náo nhiệt lắm!” Diệp Hiểu Bạch gật đầu lia lịa, đúng đúng, ta chính là nghĩ vậy đó, ngươi xem đường phố bên ngoài đã treo đèn kết hoa rồi, náo nhiệt như vậy không nên đi hóng hớt sao?

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ MìnhTác giả: Ai Ăn Trước Xong Người Nào ĐiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?… Nguồn nhảy từ c39 sang 50 luôn, do đánh số sai chứ nội dung vẫn khớp Quần thần phía dưới lập tức quỳ xuống đáp, “Chúng thần nhất định tận tâm tận lực, không phụ lòng mong mỏi của bệ hạ, ở địa vị nào làm việc nấy, trung thành bảo vệ đất nước đến c.h.ế.t mới thôi!” Thương Thừa hài lòng phẩy tay, “Được rồi được rồi, cũng đừng nói lời sáo rỗng nữa, lui đi lui đi, về làm tốt việc của mình!” … Thẩm Côn còn chưa về phủ, cửa phủ tướng quân đã náo nhiệt. A Kim và Đại Đông đang đứng hai bên chỉnh sửa vị trí tấm biển đen chữ đỏ, mấy chữ “Hộ quốc công phủ” màu đỏ trên tấm biển đặc biệt nổi bật. A Kim cười tươi không ngớt, “Đại Đông ngươi xem, tướng quân còn chưa về mà, tấm biểnđược ban tặng đã được đưa đến nhà rồi, có thể thấy tướng quân trong lòng bệ hạ có địa vị như thế nào…” “Đúng vậy A Kim ca, hì hì, tướng quân thật lợi hại, nếu ta cũng lợi hại như tướng quân thì tốt rồi!” Đại Đông nhìn trái nhìn phải, cuối cùng sau vài lần điều chỉnh đã treo tấm biển được ban tặng lên xong. Nhảy xuống khỏi ghế, A Kim phủi bụi tay, “Tốt quá tốt quá, giờ thì Vũ Văn Nhược Long của Bắc Thần quốc và nội gián trong triều cũng đã bị bắt, Bắc Thần quốc cũng đã quy phục triều ta, có thể sống những ngày tháng thái bình rồi…” Hai người đang nói chuyện vui vẻ, không biết từ lúc nào Thỏ Tuyết đã nhảy đến bên chân bọn họ, phía sau còn vang lên tiếng gọi gấp gáp của Lâm ma ma, “Thỏ béo, đừng chạy đừng chạy!” Ta không có muốn chạy, ta vất vả lắm mới tìm được đường về, ta chạy làm gì chứ! Diệp Hiểu Bạch thầm oán trong lòng, tuy đã về phủ Thẩm, nhưng Thẩm Côn mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được một lần, ngày nào cũng đi sớm về khuya muốn gặp hắn một lần cũng khó… Hơn nữa, tuy phủ đệ cẩm y ngọc thực, có người chăm sóc, nhưng cũng không chịu nổi ngày nào cũng chỉ loanh quanh trong cái sân trước sau ba gian này, có mấy cây đại thụ, dưới gốc cây có mấy cái ghế đá đều đếm rõ ràng rồi. “Hiểu Bạch, Hiểu Bạch đừng chạy!” Giọng Lâm ma ma càng lúc càng gần, cho đến khi bà thở hổn hển chạy đến bên cạnh Diệp Hiểu Bạch. “Cuối cùng cũng bắt được con rồi, thỏ trắng à thỏ trắng, ma ma biết con buồn chán, đợi tướng quân về, ta sẽ nói với ngài ấy, hoặc là ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa con ra ngoài dạo chơi, sắp sang năm rồi, ngoài đường náo nhiệt lắm!” Diệp Hiểu Bạch gật đầu lia lịa, đúng đúng, ta chính là nghĩ vậy đó, ngươi xem đường phố bên ngoài đã treo đèn kết hoa rồi, náo nhiệt như vậy không nên đi hóng hớt sao?

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ MìnhTác giả: Ai Ăn Trước Xong Người Nào ĐiTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Đông Phương, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Nhanh lên, bắt lấy nó, đừng để nó chạy thoát!" Theo một tiếng nói the thé vang lên, hàng chục mũi tên nỏ như những mũi kim bay vun vút về phía chấm đỏ lẩn khuất trong rừng Bạch Sơn. Tiếng vó ngựa dừng lại, một con thỏ khổng lồ toàn thân lông trắng muốt, chỉ có tai và mắt màu đỏ tươi bị xách lên. Bỗng nhiên, tai Diệp Hiểu Bạch đau nhói, chân cũng truyền đến cơn đau dữ dội không thể cử động, bên tai lại nghe thấy tiếng nói the thé ban nãy, "Mau bắt lấy, đừng để nó chạy, đây là giống Tuyết Thỏ quý hiếm, lần này nếu các ngươi dâng lên, Phúc Vương nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" "Ngỗ nghịch! Sở thích của Phúc Vương há là các ngươi có thể tùy tiện đoán mò?! Tát miệng!" Một giọng nói trầm dày vang lên bên tai còn lại của Diệp Hiểu Bạch. Đầu Diệp Hiểu Bạch ong ong bởi hai giọng nói, trong đầu như một mớ hỗn độn, chỉ có vài từ ngữ hiện lên... "Là... thuộc hạ vượt quá giới hạn! Thuộc hạ đáng chết!" Chát chát chát chát~~ Tiếng tát vang lên trong gió rét mùa đông. Giống quý? Thỏ? Phúc Vương?… Nguồn nhảy từ c39 sang 50 luôn, do đánh số sai chứ nội dung vẫn khớp Quần thần phía dưới lập tức quỳ xuống đáp, “Chúng thần nhất định tận tâm tận lực, không phụ lòng mong mỏi của bệ hạ, ở địa vị nào làm việc nấy, trung thành bảo vệ đất nước đến c.h.ế.t mới thôi!” Thương Thừa hài lòng phẩy tay, “Được rồi được rồi, cũng đừng nói lời sáo rỗng nữa, lui đi lui đi, về làm tốt việc của mình!” … Thẩm Côn còn chưa về phủ, cửa phủ tướng quân đã náo nhiệt. A Kim và Đại Đông đang đứng hai bên chỉnh sửa vị trí tấm biển đen chữ đỏ, mấy chữ “Hộ quốc công phủ” màu đỏ trên tấm biển đặc biệt nổi bật. A Kim cười tươi không ngớt, “Đại Đông ngươi xem, tướng quân còn chưa về mà, tấm biểnđược ban tặng đã được đưa đến nhà rồi, có thể thấy tướng quân trong lòng bệ hạ có địa vị như thế nào…” “Đúng vậy A Kim ca, hì hì, tướng quân thật lợi hại, nếu ta cũng lợi hại như tướng quân thì tốt rồi!” Đại Đông nhìn trái nhìn phải, cuối cùng sau vài lần điều chỉnh đã treo tấm biển được ban tặng lên xong. Nhảy xuống khỏi ghế, A Kim phủi bụi tay, “Tốt quá tốt quá, giờ thì Vũ Văn Nhược Long của Bắc Thần quốc và nội gián trong triều cũng đã bị bắt, Bắc Thần quốc cũng đã quy phục triều ta, có thể sống những ngày tháng thái bình rồi…” Hai người đang nói chuyện vui vẻ, không biết từ lúc nào Thỏ Tuyết đã nhảy đến bên chân bọn họ, phía sau còn vang lên tiếng gọi gấp gáp của Lâm ma ma, “Thỏ béo, đừng chạy đừng chạy!” Ta không có muốn chạy, ta vất vả lắm mới tìm được đường về, ta chạy làm gì chứ! Diệp Hiểu Bạch thầm oán trong lòng, tuy đã về phủ Thẩm, nhưng Thẩm Côn mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được một lần, ngày nào cũng đi sớm về khuya muốn gặp hắn một lần cũng khó… Hơn nữa, tuy phủ đệ cẩm y ngọc thực, có người chăm sóc, nhưng cũng không chịu nổi ngày nào cũng chỉ loanh quanh trong cái sân trước sau ba gian này, có mấy cây đại thụ, dưới gốc cây có mấy cái ghế đá đều đếm rõ ràng rồi. “Hiểu Bạch, Hiểu Bạch đừng chạy!” Giọng Lâm ma ma càng lúc càng gần, cho đến khi bà thở hổn hển chạy đến bên cạnh Diệp Hiểu Bạch. “Cuối cùng cũng bắt được con rồi, thỏ trắng à thỏ trắng, ma ma biết con buồn chán, đợi tướng quân về, ta sẽ nói với ngài ấy, hoặc là ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa con ra ngoài dạo chơi, sắp sang năm rồi, ngoài đường náo nhiệt lắm!” Diệp Hiểu Bạch gật đầu lia lịa, đúng đúng, ta chính là nghĩ vậy đó, ngươi xem đường phố bên ngoài đã treo đèn kết hoa rồi, náo nhiệt như vậy không nên đi hóng hớt sao?

Chương 40: 50