Tác giả:

Vừa ngồi xuống phòng ký túc. Tôi đã thấy Tần Khoát, bạn cùng phòng của mình, tiến đến gần với vẻ mặt đầy tò mò: "Tiểu Ngư, thế nào rồi? Có chuyện gì hot không?" Lục Dung Xuyên đã theo đuổi tôi ba tháng, hôm nay là ngày lễ tình nhân, cậu ta gọi tôi ra ngoài. Mục đích thì không cần nói cũng rõ. "Cậu ta tỏ tình với tôi, tôi đồng ý." Dù tôi nói vậy, nhưng mặt lại chẳng chút vui vẻ. Vì không lâu trước đó, tôi mới nhận ra một sự thật c/ay đ/ắng. Bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ vô dụng trong câu chuyện của kẻ ph/ản diện Lục Dung Xuyên. Tôi cũng chỉ là một trong số những người yêu cũ mà cậu ta chơi đùa cho qua ngày. Chơi chán rồi, cậu ta sẽ cho tôi một khoản tiền chia tay rồi không thương tiếc đ/á ra ngoài. Tôi chống cằm, suy nghĩ mông lung. Nếu tôi không nhận thức được điều này, chắc tối nay tôi sẽ vui đến mức không ngủ được. Lục Dung Xuyên vừa cao vừa đẹp trai, thành tích tốt lại nhiều tiền. Cậu ta lại thích tôi. Bạn bè tôi bảo chắc cậu ta chỉ thích vẻ ngoài trông vô hại của tôi —— "…

Chương 5

Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?Tác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngVừa ngồi xuống phòng ký túc. Tôi đã thấy Tần Khoát, bạn cùng phòng của mình, tiến đến gần với vẻ mặt đầy tò mò: "Tiểu Ngư, thế nào rồi? Có chuyện gì hot không?" Lục Dung Xuyên đã theo đuổi tôi ba tháng, hôm nay là ngày lễ tình nhân, cậu ta gọi tôi ra ngoài. Mục đích thì không cần nói cũng rõ. "Cậu ta tỏ tình với tôi, tôi đồng ý." Dù tôi nói vậy, nhưng mặt lại chẳng chút vui vẻ. Vì không lâu trước đó, tôi mới nhận ra một sự thật c/ay đ/ắng. Bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ vô dụng trong câu chuyện của kẻ ph/ản diện Lục Dung Xuyên. Tôi cũng chỉ là một trong số những người yêu cũ mà cậu ta chơi đùa cho qua ngày. Chơi chán rồi, cậu ta sẽ cho tôi một khoản tiền chia tay rồi không thương tiếc đ/á ra ngoài. Tôi chống cằm, suy nghĩ mông lung. Nếu tôi không nhận thức được điều này, chắc tối nay tôi sẽ vui đến mức không ngủ được. Lục Dung Xuyên vừa cao vừa đẹp trai, thành tích tốt lại nhiều tiền. Cậu ta lại thích tôi. Bạn bè tôi bảo chắc cậu ta chỉ thích vẻ ngoài trông vô hại của tôi —— "… Tính toán thời gian, chắc bài thí nghiệm bên phía Lục Dung Xuyên cũng đã kết thúc.Tôi cũng nên quay về rồi.Không thể để Lục Dung Xuyên phát hiện tôi lén cậu ta chạy ra ngoài.Lăng Băng phất tay với tôi, ra hiệu cứ đi trước, đừng lo cho cậu ấy.Xuyên qua đám đông tấp nập.Sắp đến cửa quán bar thì một cánh tay ch/ặn ngang trước mặt tôi.“Chào cậu, có thể cho mình xin WeChat được không?”Người chặn tôi lại mặc đồng phục, trên người thoang thoảng mùi nước hoa đặc chế.Chắc là nhân viên quảng cáo của quán bar.Có lẽ nhận ra sự lưỡng lự trên mặt tôi, người đàn ông khẽ mỉm cười:“Tôi không phải đến để mời r/ượ u, chỉ thấy cậu rất đáng yêu, muốn làm quen một chút…”“Mạo muội hỏi, cậu còn đang đ/ộc thân đúng không?”Cửa ra bị thân hình cao lớn của người đàn ông ch/ắn hết hơn nửa.Tôi hơi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời.Một giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo cơn gi/ận dữ k/ìm nén, vang lên như sấm giữa trời quang.“Người yêu cậu ấy đây, tránh ra!”Cánh cửa căn hộ vừa khép lại.Tôi đã bị Lục Dung Xuyên đ/ẩy mạnh áp lên cánh cửa.Cậu ta b/óp lấy sau gáy tôi, một tay khác ngang ngược đan ch/ặ t vào kẽ tay tôi.Những nụ h ôn dày đặc rơi xuống, gần như làm tôi ng/ạt th/ở.“Giang Triệu Ngư, em giỏi lắm nhỉ? Lén anh chạy đến quán b a r?”“Anh ở trong phòng thí nghiệm lo lắng đến phát đ/iê n, sợ em gặp chuyện gì lớn.”“Hóa ra là l/ừa t/iền anh để đi tán tỉnh người mẫu nam sao?”“Em nói xem, từ bao giờ mà em trở nên h ư h/ỏng như vậy?”“Anh thật sự h/ậ n ch/ế t em rồi! Giang Triệu Ngư!”Cảm giác n/óng b/ỏng, ẩm ư ớ t dần lan xuống.Tôi thở h/ổn h/ển, dùng tay đẩy ng/ực Lục Dung Xuyên:“Lục Dung Xuyên, chờ đã, nghe em giải thích trước…”Tôi mặc dù muốn Lục Dung Xuyên sớm chia tay với tôi, nhưng chắc chắn không phải vì lý do này.Tôi thật sự không ng/oại t/ình!Lục Dung Xuyên rõ ràng không nghe lọt, càng dán sát lại, h ôn sâu hơn.Không khí trong phổi tôi sắp bị rút sạch.Tôi c/ắn răng, trực tiếp c/ắn môi cậu ta đến r/ách.Mùi m/áu t/anh tràn ngập.Lục Dung Xuyên lúc này mới hơi lùi lại, l/iế m môi đầy m/áu.“Sao có thể chịu nổi cái cuộc sống này nữa chứ? Anh thua kém gì những thằng đàn ông ngoài kia?”Giọng cậu ta đầy c/ăm ph/ẫn, ngh/iến răng ngh iến lợi.Cổ tôi bị cậu ta s/iết ch/ặt, tư thế này thật sự rất khó chịu:“Không phải, anh buông em ra trước đã…”Cậu ta lập tức nổi đóa, đột nhiên lớn tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ ấm ức khó tin:“Giờ đến chạm vào em, em cũng không muốn nữa à?!”Tôi ngơ ngác: “Hả?”Lục Dung Xuyên thấy tôi ngớ người, há miệng không nói, tưởng là b/ắn trúng t/im đen.Cậu ta tức đến bật cười: “Anh thật sự không thể chịu nổi em nữa.”Không chịu nổi tôi?Ý là, muốn chia tay sao?Hai mắt tôi hơi sáng lên.Ngay cả cảm giác đ/au nh/ức trên môi cũng bị quên đi.Tôi nhìn rõ ràng trong túi quần của Lục Dung Xuyên lộ ra một góc ví tiền.Bên trong có vài chiếc thẻ ngân hàng, chỉ cần cậu ta rút một cái n/ém cho tôi, tôi sẽ có thể sống nửa đời không lo cơm áo.Chỉ cần cậu ta lấy ví ra…Tôi chăm chú dõi theo bàn tay Lục Dung Xuyên.Bàn tay cậu ta hạ xuống.Đặt lên thắt lưng.Lướt qua túi quần.Sau đó…Kéo thắt lưng ra.Tôi: ???Tôi không bảo cậu ta lấy cái này mà!

Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?Tác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngVừa ngồi xuống phòng ký túc. Tôi đã thấy Tần Khoát, bạn cùng phòng của mình, tiến đến gần với vẻ mặt đầy tò mò: "Tiểu Ngư, thế nào rồi? Có chuyện gì hot không?" Lục Dung Xuyên đã theo đuổi tôi ba tháng, hôm nay là ngày lễ tình nhân, cậu ta gọi tôi ra ngoài. Mục đích thì không cần nói cũng rõ. "Cậu ta tỏ tình với tôi, tôi đồng ý." Dù tôi nói vậy, nhưng mặt lại chẳng chút vui vẻ. Vì không lâu trước đó, tôi mới nhận ra một sự thật c/ay đ/ắng. Bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ vô dụng trong câu chuyện của kẻ ph/ản diện Lục Dung Xuyên. Tôi cũng chỉ là một trong số những người yêu cũ mà cậu ta chơi đùa cho qua ngày. Chơi chán rồi, cậu ta sẽ cho tôi một khoản tiền chia tay rồi không thương tiếc đ/á ra ngoài. Tôi chống cằm, suy nghĩ mông lung. Nếu tôi không nhận thức được điều này, chắc tối nay tôi sẽ vui đến mức không ngủ được. Lục Dung Xuyên vừa cao vừa đẹp trai, thành tích tốt lại nhiều tiền. Cậu ta lại thích tôi. Bạn bè tôi bảo chắc cậu ta chỉ thích vẻ ngoài trông vô hại của tôi —— "… Tính toán thời gian, chắc bài thí nghiệm bên phía Lục Dung Xuyên cũng đã kết thúc.Tôi cũng nên quay về rồi.Không thể để Lục Dung Xuyên phát hiện tôi lén cậu ta chạy ra ngoài.Lăng Băng phất tay với tôi, ra hiệu cứ đi trước, đừng lo cho cậu ấy.Xuyên qua đám đông tấp nập.Sắp đến cửa quán bar thì một cánh tay ch/ặn ngang trước mặt tôi.“Chào cậu, có thể cho mình xin WeChat được không?”Người chặn tôi lại mặc đồng phục, trên người thoang thoảng mùi nước hoa đặc chế.Chắc là nhân viên quảng cáo của quán bar.Có lẽ nhận ra sự lưỡng lự trên mặt tôi, người đàn ông khẽ mỉm cười:“Tôi không phải đến để mời r/ượ u, chỉ thấy cậu rất đáng yêu, muốn làm quen một chút…”“Mạo muội hỏi, cậu còn đang đ/ộc thân đúng không?”Cửa ra bị thân hình cao lớn của người đàn ông ch/ắn hết hơn nửa.Tôi hơi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời.Một giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo cơn gi/ận dữ k/ìm nén, vang lên như sấm giữa trời quang.“Người yêu cậu ấy đây, tránh ra!”Cánh cửa căn hộ vừa khép lại.Tôi đã bị Lục Dung Xuyên đ/ẩy mạnh áp lên cánh cửa.Cậu ta b/óp lấy sau gáy tôi, một tay khác ngang ngược đan ch/ặ t vào kẽ tay tôi.Những nụ h ôn dày đặc rơi xuống, gần như làm tôi ng/ạt th/ở.“Giang Triệu Ngư, em giỏi lắm nhỉ? Lén anh chạy đến quán b a r?”“Anh ở trong phòng thí nghiệm lo lắng đến phát đ/iê n, sợ em gặp chuyện gì lớn.”“Hóa ra là l/ừa t/iền anh để đi tán tỉnh người mẫu nam sao?”“Em nói xem, từ bao giờ mà em trở nên h ư h/ỏng như vậy?”“Anh thật sự h/ậ n ch/ế t em rồi! Giang Triệu Ngư!”Cảm giác n/óng b/ỏng, ẩm ư ớ t dần lan xuống.Tôi thở h/ổn h/ển, dùng tay đẩy ng/ực Lục Dung Xuyên:“Lục Dung Xuyên, chờ đã, nghe em giải thích trước…”Tôi mặc dù muốn Lục Dung Xuyên sớm chia tay với tôi, nhưng chắc chắn không phải vì lý do này.Tôi thật sự không ng/oại t/ình!Lục Dung Xuyên rõ ràng không nghe lọt, càng dán sát lại, h ôn sâu hơn.Không khí trong phổi tôi sắp bị rút sạch.Tôi c/ắn răng, trực tiếp c/ắn môi cậu ta đến r/ách.Mùi m/áu t/anh tràn ngập.Lục Dung Xuyên lúc này mới hơi lùi lại, l/iế m môi đầy m/áu.“Sao có thể chịu nổi cái cuộc sống này nữa chứ? Anh thua kém gì những thằng đàn ông ngoài kia?”Giọng cậu ta đầy c/ăm ph/ẫn, ngh/iến răng ngh iến lợi.Cổ tôi bị cậu ta s/iết ch/ặt, tư thế này thật sự rất khó chịu:“Không phải, anh buông em ra trước đã…”Cậu ta lập tức nổi đóa, đột nhiên lớn tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ ấm ức khó tin:“Giờ đến chạm vào em, em cũng không muốn nữa à?!”Tôi ngơ ngác: “Hả?”Lục Dung Xuyên thấy tôi ngớ người, há miệng không nói, tưởng là b/ắn trúng t/im đen.Cậu ta tức đến bật cười: “Anh thật sự không thể chịu nổi em nữa.”Không chịu nổi tôi?Ý là, muốn chia tay sao?Hai mắt tôi hơi sáng lên.Ngay cả cảm giác đ/au nh/ức trên môi cũng bị quên đi.Tôi nhìn rõ ràng trong túi quần của Lục Dung Xuyên lộ ra một góc ví tiền.Bên trong có vài chiếc thẻ ngân hàng, chỉ cần cậu ta rút một cái n/ém cho tôi, tôi sẽ có thể sống nửa đời không lo cơm áo.Chỉ cần cậu ta lấy ví ra…Tôi chăm chú dõi theo bàn tay Lục Dung Xuyên.Bàn tay cậu ta hạ xuống.Đặt lên thắt lưng.Lướt qua túi quần.Sau đó…Kéo thắt lưng ra.Tôi: ???Tôi không bảo cậu ta lấy cái này mà!

Cái Tên Tra Công Đó Sao Vẫn Chưa Chia Tay Tôi?Tác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngVừa ngồi xuống phòng ký túc. Tôi đã thấy Tần Khoát, bạn cùng phòng của mình, tiến đến gần với vẻ mặt đầy tò mò: "Tiểu Ngư, thế nào rồi? Có chuyện gì hot không?" Lục Dung Xuyên đã theo đuổi tôi ba tháng, hôm nay là ngày lễ tình nhân, cậu ta gọi tôi ra ngoài. Mục đích thì không cần nói cũng rõ. "Cậu ta tỏ tình với tôi, tôi đồng ý." Dù tôi nói vậy, nhưng mặt lại chẳng chút vui vẻ. Vì không lâu trước đó, tôi mới nhận ra một sự thật c/ay đ/ắng. Bản thân mình chỉ là một nhân vật phụ vô dụng trong câu chuyện của kẻ ph/ản diện Lục Dung Xuyên. Tôi cũng chỉ là một trong số những người yêu cũ mà cậu ta chơi đùa cho qua ngày. Chơi chán rồi, cậu ta sẽ cho tôi một khoản tiền chia tay rồi không thương tiếc đ/á ra ngoài. Tôi chống cằm, suy nghĩ mông lung. Nếu tôi không nhận thức được điều này, chắc tối nay tôi sẽ vui đến mức không ngủ được. Lục Dung Xuyên vừa cao vừa đẹp trai, thành tích tốt lại nhiều tiền. Cậu ta lại thích tôi. Bạn bè tôi bảo chắc cậu ta chỉ thích vẻ ngoài trông vô hại của tôi —— "… Tính toán thời gian, chắc bài thí nghiệm bên phía Lục Dung Xuyên cũng đã kết thúc.Tôi cũng nên quay về rồi.Không thể để Lục Dung Xuyên phát hiện tôi lén cậu ta chạy ra ngoài.Lăng Băng phất tay với tôi, ra hiệu cứ đi trước, đừng lo cho cậu ấy.Xuyên qua đám đông tấp nập.Sắp đến cửa quán bar thì một cánh tay ch/ặn ngang trước mặt tôi.“Chào cậu, có thể cho mình xin WeChat được không?”Người chặn tôi lại mặc đồng phục, trên người thoang thoảng mùi nước hoa đặc chế.Chắc là nhân viên quảng cáo của quán bar.Có lẽ nhận ra sự lưỡng lự trên mặt tôi, người đàn ông khẽ mỉm cười:“Tôi không phải đến để mời r/ượ u, chỉ thấy cậu rất đáng yêu, muốn làm quen một chút…”“Mạo muội hỏi, cậu còn đang đ/ộc thân đúng không?”Cửa ra bị thân hình cao lớn của người đàn ông ch/ắn hết hơn nửa.Tôi hơi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời.Một giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo cơn gi/ận dữ k/ìm nén, vang lên như sấm giữa trời quang.“Người yêu cậu ấy đây, tránh ra!”Cánh cửa căn hộ vừa khép lại.Tôi đã bị Lục Dung Xuyên đ/ẩy mạnh áp lên cánh cửa.Cậu ta b/óp lấy sau gáy tôi, một tay khác ngang ngược đan ch/ặ t vào kẽ tay tôi.Những nụ h ôn dày đặc rơi xuống, gần như làm tôi ng/ạt th/ở.“Giang Triệu Ngư, em giỏi lắm nhỉ? Lén anh chạy đến quán b a r?”“Anh ở trong phòng thí nghiệm lo lắng đến phát đ/iê n, sợ em gặp chuyện gì lớn.”“Hóa ra là l/ừa t/iền anh để đi tán tỉnh người mẫu nam sao?”“Em nói xem, từ bao giờ mà em trở nên h ư h/ỏng như vậy?”“Anh thật sự h/ậ n ch/ế t em rồi! Giang Triệu Ngư!”Cảm giác n/óng b/ỏng, ẩm ư ớ t dần lan xuống.Tôi thở h/ổn h/ển, dùng tay đẩy ng/ực Lục Dung Xuyên:“Lục Dung Xuyên, chờ đã, nghe em giải thích trước…”Tôi mặc dù muốn Lục Dung Xuyên sớm chia tay với tôi, nhưng chắc chắn không phải vì lý do này.Tôi thật sự không ng/oại t/ình!Lục Dung Xuyên rõ ràng không nghe lọt, càng dán sát lại, h ôn sâu hơn.Không khí trong phổi tôi sắp bị rút sạch.Tôi c/ắn răng, trực tiếp c/ắn môi cậu ta đến r/ách.Mùi m/áu t/anh tràn ngập.Lục Dung Xuyên lúc này mới hơi lùi lại, l/iế m môi đầy m/áu.“Sao có thể chịu nổi cái cuộc sống này nữa chứ? Anh thua kém gì những thằng đàn ông ngoài kia?”Giọng cậu ta đầy c/ăm ph/ẫn, ngh/iến răng ngh iến lợi.Cổ tôi bị cậu ta s/iết ch/ặt, tư thế này thật sự rất khó chịu:“Không phải, anh buông em ra trước đã…”Cậu ta lập tức nổi đóa, đột nhiên lớn tiếng, giọng điệu lộ rõ vẻ ấm ức khó tin:“Giờ đến chạm vào em, em cũng không muốn nữa à?!”Tôi ngơ ngác: “Hả?”Lục Dung Xuyên thấy tôi ngớ người, há miệng không nói, tưởng là b/ắn trúng t/im đen.Cậu ta tức đến bật cười: “Anh thật sự không thể chịu nổi em nữa.”Không chịu nổi tôi?Ý là, muốn chia tay sao?Hai mắt tôi hơi sáng lên.Ngay cả cảm giác đ/au nh/ức trên môi cũng bị quên đi.Tôi nhìn rõ ràng trong túi quần của Lục Dung Xuyên lộ ra một góc ví tiền.Bên trong có vài chiếc thẻ ngân hàng, chỉ cần cậu ta rút một cái n/ém cho tôi, tôi sẽ có thể sống nửa đời không lo cơm áo.Chỉ cần cậu ta lấy ví ra…Tôi chăm chú dõi theo bàn tay Lục Dung Xuyên.Bàn tay cậu ta hạ xuống.Đặt lên thắt lưng.Lướt qua túi quần.Sau đó…Kéo thắt lưng ra.Tôi: ???Tôi không bảo cậu ta lấy cái này mà!

Chương 5