Còn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu. Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người. "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ." Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy. Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách — "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ." Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong. "Cậu đang xem gì vậy?" Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện. Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi. "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?" Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!" Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..." Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch. Cuốn sách…
Chương 22
Khi Mạch Tử Chín - Sơn QuỷTác giả: Sơn QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCòn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu. Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người. "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ." Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy. Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách — "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ." Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong. "Cậu đang xem gì vậy?" Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện. Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi. "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?" Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!" Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..." Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch. Cuốn sách… "Tuệ Tuệ, anh lại thấy em ho ra máu. Thu Vũ Miên MiênCố Giác nói, vì chúng ta đã chống lại cốt truyện, nên đây là hình phạt dành cho chúng ta. Thì ra em cũng đang nỗ lực chạy về phía anh. Lẽ ra anh nên vui mừng, nhưng cứ nghĩ đến việc em đang chịu khổ, anh lại chẳng thể nào vui nổi. Mẹ hoàn toàn không phân biệt được anh và Cố Giác nữa, như vậy cũng tốt. Nhưng đôi lúc anh lại tự hỏi, liệu em có nhận ra người đó không phải là anh không? Anh vừa mong em nhận ra, lại vừa mong em không nhận ra. Năm năm rồi, anh thật sự rất muốn gặp lại em, nhưng hình như không còn kịp nữa, em đã phải vào phòng cấp cứu. Cốt truyện sắp đi đến hồi kết, ý chí thế giới muốn anh đưa ra lựa chọn. Đúng là nói nhảm, chẳng lẽ nó còn không biết, từ đầu đến cuối lựa chọn duy nhất của anh chỉ có mình em thôi sao. Chỉ là, tha thứ cho anh, Tuệ Tuệ, có lẽ anh phải bỏ lại em một mình rồi. Tha thứ cho anh. Anh không thể tham dự hôn lễ của chúng ta nữa." ... Những dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký, từng đoạn, từng đoạn lộn xộn, chẳng thành câu chữ. Giống như một người bệnh nặng sắp lìa đời đang nắm chặt cây bút không nghe lời, giãy giụa níu kéo những điều không thể níu kéo. Giữa những nét chữ nguệch ngoạc, tôi cố gắng ghép lại dòng chữ cuối cùng mà Bùi Sầm để lại, là: "Gặp chữ như gặp người, mong Tuệ Tuệ của anh, Sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng bình an." ... Tôi ôm cuốn nhật ký, cuộn tròn bên cạnh thùng rác, cuối cùng cũng bật khóc nức nở. Bùi Sầm ơi là Bùi Sầm. Nếu có cơ hội cướp anh đi, dù anh có bị thần kinh, có thay đổi tính tình, có mất trí nhớ, có thay lòng đổi dạ... Dù anh có ra sao, em cũng chấp nhận. Chỉ cần có một chút cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất, em cũng nhất định sẽ làm nữ phụ phản diện đó. Nhưng mà, Bùi Sầm. Anh đã không nói cho em biết, đối thủ của em là số phận. Anh cũng đã không nói cho em biết. Khi em hoàn toàn mất anh, em phải làm sao để giữ lại một người vốn dĩ đã không còn tồn tại. Em thật vô dụng. Chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng cầu xin hết lần này đến lần khác: Ông trời ơi, xin hãy rủ lòng thương. Hãy trả lại Bùi Sầm cho con.
Khi Mạch Tử Chín - Sơn QuỷTác giả: Sơn QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCòn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu. Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người. "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ." Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy. Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách — "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ." Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong. "Cậu đang xem gì vậy?" Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện. Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi. "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?" Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!" Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..." Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch. Cuốn sách… "Tuệ Tuệ, anh lại thấy em ho ra máu. Thu Vũ Miên MiênCố Giác nói, vì chúng ta đã chống lại cốt truyện, nên đây là hình phạt dành cho chúng ta. Thì ra em cũng đang nỗ lực chạy về phía anh. Lẽ ra anh nên vui mừng, nhưng cứ nghĩ đến việc em đang chịu khổ, anh lại chẳng thể nào vui nổi. Mẹ hoàn toàn không phân biệt được anh và Cố Giác nữa, như vậy cũng tốt. Nhưng đôi lúc anh lại tự hỏi, liệu em có nhận ra người đó không phải là anh không? Anh vừa mong em nhận ra, lại vừa mong em không nhận ra. Năm năm rồi, anh thật sự rất muốn gặp lại em, nhưng hình như không còn kịp nữa, em đã phải vào phòng cấp cứu. Cốt truyện sắp đi đến hồi kết, ý chí thế giới muốn anh đưa ra lựa chọn. Đúng là nói nhảm, chẳng lẽ nó còn không biết, từ đầu đến cuối lựa chọn duy nhất của anh chỉ có mình em thôi sao. Chỉ là, tha thứ cho anh, Tuệ Tuệ, có lẽ anh phải bỏ lại em một mình rồi. Tha thứ cho anh. Anh không thể tham dự hôn lễ của chúng ta nữa." ... Những dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký, từng đoạn, từng đoạn lộn xộn, chẳng thành câu chữ. Giống như một người bệnh nặng sắp lìa đời đang nắm chặt cây bút không nghe lời, giãy giụa níu kéo những điều không thể níu kéo. Giữa những nét chữ nguệch ngoạc, tôi cố gắng ghép lại dòng chữ cuối cùng mà Bùi Sầm để lại, là: "Gặp chữ như gặp người, mong Tuệ Tuệ của anh, Sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng bình an." ... Tôi ôm cuốn nhật ký, cuộn tròn bên cạnh thùng rác, cuối cùng cũng bật khóc nức nở. Bùi Sầm ơi là Bùi Sầm. Nếu có cơ hội cướp anh đi, dù anh có bị thần kinh, có thay đổi tính tình, có mất trí nhớ, có thay lòng đổi dạ... Dù anh có ra sao, em cũng chấp nhận. Chỉ cần có một chút cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất, em cũng nhất định sẽ làm nữ phụ phản diện đó. Nhưng mà, Bùi Sầm. Anh đã không nói cho em biết, đối thủ của em là số phận. Anh cũng đã không nói cho em biết. Khi em hoàn toàn mất anh, em phải làm sao để giữ lại một người vốn dĩ đã không còn tồn tại. Em thật vô dụng. Chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng cầu xin hết lần này đến lần khác: Ông trời ơi, xin hãy rủ lòng thương. Hãy trả lại Bùi Sầm cho con.
Khi Mạch Tử Chín - Sơn QuỷTác giả: Sơn QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCòn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu. Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người. "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ." Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy. Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách — "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ." Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong. "Cậu đang xem gì vậy?" Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện. Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi. "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?" Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!" Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..." Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch. Cuốn sách… "Tuệ Tuệ, anh lại thấy em ho ra máu. Thu Vũ Miên MiênCố Giác nói, vì chúng ta đã chống lại cốt truyện, nên đây là hình phạt dành cho chúng ta. Thì ra em cũng đang nỗ lực chạy về phía anh. Lẽ ra anh nên vui mừng, nhưng cứ nghĩ đến việc em đang chịu khổ, anh lại chẳng thể nào vui nổi. Mẹ hoàn toàn không phân biệt được anh và Cố Giác nữa, như vậy cũng tốt. Nhưng đôi lúc anh lại tự hỏi, liệu em có nhận ra người đó không phải là anh không? Anh vừa mong em nhận ra, lại vừa mong em không nhận ra. Năm năm rồi, anh thật sự rất muốn gặp lại em, nhưng hình như không còn kịp nữa, em đã phải vào phòng cấp cứu. Cốt truyện sắp đi đến hồi kết, ý chí thế giới muốn anh đưa ra lựa chọn. Đúng là nói nhảm, chẳng lẽ nó còn không biết, từ đầu đến cuối lựa chọn duy nhất của anh chỉ có mình em thôi sao. Chỉ là, tha thứ cho anh, Tuệ Tuệ, có lẽ anh phải bỏ lại em một mình rồi. Tha thứ cho anh. Anh không thể tham dự hôn lễ của chúng ta nữa." ... Những dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký, từng đoạn, từng đoạn lộn xộn, chẳng thành câu chữ. Giống như một người bệnh nặng sắp lìa đời đang nắm chặt cây bút không nghe lời, giãy giụa níu kéo những điều không thể níu kéo. Giữa những nét chữ nguệch ngoạc, tôi cố gắng ghép lại dòng chữ cuối cùng mà Bùi Sầm để lại, là: "Gặp chữ như gặp người, mong Tuệ Tuệ của anh, Sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng bình an." ... Tôi ôm cuốn nhật ký, cuộn tròn bên cạnh thùng rác, cuối cùng cũng bật khóc nức nở. Bùi Sầm ơi là Bùi Sầm. Nếu có cơ hội cướp anh đi, dù anh có bị thần kinh, có thay đổi tính tình, có mất trí nhớ, có thay lòng đổi dạ... Dù anh có ra sao, em cũng chấp nhận. Chỉ cần có một chút cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất, em cũng nhất định sẽ làm nữ phụ phản diện đó. Nhưng mà, Bùi Sầm. Anh đã không nói cho em biết, đối thủ của em là số phận. Anh cũng đã không nói cho em biết. Khi em hoàn toàn mất anh, em phải làm sao để giữ lại một người vốn dĩ đã không còn tồn tại. Em thật vô dụng. Chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng cầu xin hết lần này đến lần khác: Ông trời ơi, xin hãy rủ lòng thương. Hãy trả lại Bùi Sầm cho con.