01 Hôm ấy, Bệ hạ ngự giá thân chinh trở về. Trên người còn khoác chiến giáp, dưới chân vẫn là giày quân, bên hông đeo trường kiếm rét lạnh thấu xương, uy thế bức người. Ta sợ hãi vô cùng, rụt mình trong góc, thân thể run rẩy không thôi. Khi lời đồn đại trong cung nổi lên bốn phía, ta đã nghĩ đến vô số cảnh tượng mẫu tử ta c.h.ế.t đi thế nào. Nhưng khi ngày này thật sự đến, đôi chân ta vẫn run rẩy không cách nào kiềm chế được. Từng bước, từng bước chân của Hoàng đế như giẫm thẳng lên lồng n.g.ự.c ta. Từng bước, từng bước chân của mẫu thân lại vẫn nhẹ nhàng như bước sen. Nàng mỉm cười chạy tới, dang rộng đôi tay trắng nõn như ngó sen, gương mặt tựa như ngọc hiện lên vẻ vui mừng cùng kinh ngạc: "Tiêu lang, cuối cùng chàng cũng chiến thắng trở về!" Nhưng mũi kiếm sắc lạnh của Hoàng đế đã chặn lại bước chân nàng. Gương mặt mẫu thân thoáng hiện lên vẻ khó hiểu cùng ấm ức, chiếc cổ trắng nõn yêu kiều từng tấc từng tấc tiến lên, kề sát mũi kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt: "Sao vậy? Tiêu…
Chương 22
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa LyTác giả: Hoa LyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường01 Hôm ấy, Bệ hạ ngự giá thân chinh trở về. Trên người còn khoác chiến giáp, dưới chân vẫn là giày quân, bên hông đeo trường kiếm rét lạnh thấu xương, uy thế bức người. Ta sợ hãi vô cùng, rụt mình trong góc, thân thể run rẩy không thôi. Khi lời đồn đại trong cung nổi lên bốn phía, ta đã nghĩ đến vô số cảnh tượng mẫu tử ta c.h.ế.t đi thế nào. Nhưng khi ngày này thật sự đến, đôi chân ta vẫn run rẩy không cách nào kiềm chế được. Từng bước, từng bước chân của Hoàng đế như giẫm thẳng lên lồng n.g.ự.c ta. Từng bước, từng bước chân của mẫu thân lại vẫn nhẹ nhàng như bước sen. Nàng mỉm cười chạy tới, dang rộng đôi tay trắng nõn như ngó sen, gương mặt tựa như ngọc hiện lên vẻ vui mừng cùng kinh ngạc: "Tiêu lang, cuối cùng chàng cũng chiến thắng trở về!" Nhưng mũi kiếm sắc lạnh của Hoàng đế đã chặn lại bước chân nàng. Gương mặt mẫu thân thoáng hiện lên vẻ khó hiểu cùng ấm ức, chiếc cổ trắng nõn yêu kiều từng tấc từng tấc tiến lên, kề sát mũi kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt: "Sao vậy? Tiêu… Tiêu Hoài Cẩn nheo mắt lại. Hắn đã chặn được hoạn quan ta phái đi báo tin, nhưng La Nhị và ta còn có cách liên lạc khác. Mấy năm nay, người thực sự hiểu ta chỉ có La Nhị. Chính hắn mới là người có thể không chút do dự đứng về phía ta.Khoảnh khắc ấy, ta sâu sắc nhận ra rằng giữa ta và Tiêu Hoài Cẩn, dù có duyên nhưng không có phận. Đêm qua còn quấn quýt trong trướng, đến hôm nay đã phân ra hai bờ chiến tuyến.Tất cả chỉ là hư tình giả ý, chẳng qua là ham mê hoan lạc nhất thời mà thôi. Giữa lúc gươm đao kề cận, ta không nhịn được bật cười, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.Ta nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thở dài một hơi, nụ cười trên mặt từng chút một thu lại, lạnh lùng nói: "Ai gia đã nói từ trước, Tướng quân trông giống hệt vị con rể đoản mệnh kia, không ngờ lại đúng thật. Thuần Vương, sao ngươi không sớm tỏ rõ thân phận, để ai gia có thể chuẩn bị chu đáo mà nghênh đón Vương gia hồi kinh?"Tiêu Hoài Cẩn cũng cười lạnh: "Không biết Thái hậu nương nương định nghênh đón bằng gì? Bằng rượu độc? Bằng dải lụa trắng? Hay bằng những cây kim châm?"Ta nở ra nụ cười nhưng không lan tới đáy mắt: "Vương gia nói đùa rồi, ai gia đương nhiên phải dùng gương mặt tươi cười mà chào đón, lấy tôn vinh tột bậc mà nghênh. Thuần Vương, ngươi là sinh phụ của đương kim thiên tử, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng đăng cơ với thân phận đích tử của Tiên đế, vì thế, ai gia chỉ có thể phong ngươi làm Hoàng phụ Nhiếp chính vương, ngươi có vừa lòng không?"Tiêu Hoài Cẩn nhếch môi cười nhạt: "Chút hư danh ấy, không cần cũng được. Thần đệ chỉ cầu được mở phủ trong Kinh thành, đón mẫu thân ra ngoài dưỡng lão. Ngoài ra, thỉnh Thái hậu làm chủ, để thần đệ tục huyền*, có thể thay thần đệ phụng dưỡng mẫu thân."Ha ha ha ha ha.Nam nhân rốt cuộc là thứ gì chứ?Bản thân không hiếu thuận, lại có thể mặt dày đòi cưới thê tử về để phụng dưỡng mẫu thân mình? Thì ra sinh con trai chẳng có tác dụng gì, cưới được dâu hiền mới là chính đạo. Nếu cưới phải một người như ta, không thể bóp nắn, mắng vài câu còn dám phản kháng thì đúng là muốn mất nửa cái mạng."Không biết vương gia để mắt đến khuê tú nhà nào? Ai gia nhất định sẽ lo liệu cho vương gia một hôn sự thật vẻ vang."Tiêu Hoài Cẩn cúi mình hành lễ: "Mọi sự xin theo sự sắp đặt của Thái hậu nương nương."Tốt lắm.Rất tốt.Ta nén cơn tức trong lòng, gượng cười gật đầu, xoay mặt đi không muốn nhìn hắn nữa. Không ngờ lại đụng phải ánh mắt nửa mờ mịt, nửa bi thương của Kính Du.Tim ta như bị ai đó siết chặt, vừa chua xót vừa nhức nhối.Một canh giờ trước, đứa trẻ tám tuổi này vừa nhận phụ thân, cả nhà ba người còn vui vẻ ngồi chung một xe. Một canh giờ sau, cha mẹ đã gươm đao đối lập, kế mẫu sắp vào cửa, còn phụ thân ruột thịt thì đã thành người ngoài.Ta ra hiệu cho La Nhị cùng thủ hạ hạ vũ khí.Tiêu Hoài Cẩn cũng ra hiệu cho thân binh buông đao.Ta từng bước đi tới trước mặt hắn, ghé sát tai, khẽ nói: "Tiêu Hoài Cẩn, ngươi không phải là người."Hắn chưa kịp phản ứng, ta đã xoay người bỏ đi, ôm Kính Du vào lòng, vùi mặt đứa trẻ vào n.g.ự.c mình, không nói thêm lời nào nữa.Tiêu Hoài Cẩn mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì cả. Đối với Tiêu Kính Du mà nói, phụ thân ruột thịt chỉ yêu thương hắn trong chốc lát. Rồi quay lưng rời đi. Hắn không có dã tâm tranh ngôi Thái thượng hoàng đã là tận lực kiềm chế. Nhưng cũng chẳng khác nào lấy lùi làm tiến.Ta tìm đến Ngự y, hỏi xem có phương thuốc tránh thai cho nam nhân hay không.Hắn có thể lấy thê tử khác, nhưng tuyệt đối không thể có thêm con. Nếu có con nối dòng, sợ rằng khó tránh khỏi nảy sinh dị tâm.Thuốc thì có, nhưng ngự y ấp úng nói rằng, uống vào chẳng những không có con, mà ít nhiều còn… bất lực. Trước khi tân Vương phi vào cửa, ta đã tìm mọi cách hạ dược vào thức ăn của hắn, nhưng đều thất bại.Giữa lúc lo lắng, ta không hề ngờ rằng, người mang thai trước lại chính là ta.Thuốc tránh thai quả thực đã mất đi tác dụng.Khi hay tin, giữa đêm khuya, Tiêu Hoài Cẩn vội vã xông vào cung, nhưng lúc ấy ta đã uống thuốc sảy thai, đứa trẻ… đã không còn nữa.Hai người chúng ta đối diện nhau qua một chậu nước nhuốm đỏ, ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể cũng rỗng tuếch, chỉ biết đờ đẫn nhìn hắn. Nhìn đến khi hắn "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, nhìn đến khi hắn muốn lao về phía ta, lại bị La Nhị cùng những thị vệ khác ghìm chặt, không cách nào tiến thêm nửa bước.Ta nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói: "Vương gia chê cười rồi."Rồi sau đó, trước mắt ta tối sầm lại.Lúc tỉnh lại, chỉ thấy Kính Du nằm sấp bên giường ta, vừa khóc vừa gọi "Mẫu hậu."Không thấy bóng dáng Tiêu Hoài Cẩn đâu cả.Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng.Tựa như sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời ta, cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua.47.Gạt bỏ tình nghĩa sang một bên.Tiêu Hoài Cẩn là một phiên vương không tồi.Hắn nắm giữ binh quyền lớn, khiến người ta e dè, nhưng chung quy vẫn chưa vươn tay quá xa. Khi biên cương cấp báo, hắn luôn chủ động xin xuất chinh, mà đã ra trận là tất thắng.Không ai ngờ được, ngoại loạn bị hắn trấn áp, lại chẳng thể ngăn được nội loạn nảy sinh.Chu vương, kẻ nặng ba trăm cân* ấy, phản rồi.(*) Bằng ½ cân tiêu chuẩn.Ồ, không đúng.Hắn ẩn nhẫn suốt mười mấy năm, mỗi ngày ăn ít đi một chút, lại một chút, cuối cùng gầy còn hai trăm cân.Hai trăm cân, đã có thể đứng dậy, tự do đi lại.Vậy là hắn khởi sự.Ngô Khởi Niên của Bắc đại doanh ở ngoại thành kinh đô đầu nhập vào hắn, tinh binh vốn để bảo vệ hoàng thành lại phản bội, thẳng tiến công phá Hoàng cung.Lúc ấy Tiêu Hoài Cẩn còn đang ở biên quan, bên cạnh ta chỉ có cấm quân và Vũ Lâm quân, binh tốt của doanh tuần phòng chẳng được bao nhiêu, kinh thành người người bất an.Ta khoác giáp cho Kính Du, phát áo giáp cho học sinh Quốc Tử Giám, dẫn theo nội ngoại mệnh phụ đi đun dầu sôi, chuẩn bị kim thủy, quyết tử chiến với phản quân, đợi Tiêu Hoài Cẩn về cứu viện Kinh thành.Nhóm Thái phi trong cung yếu ớt, ngoại mệnh phụ không dám trái ý ta, nhưng các nàng thì dám.
Tiêu Hoài Cẩn nheo mắt lại. Hắn đã chặn được hoạn quan ta phái đi báo tin, nhưng La Nhị và ta còn có cách liên lạc khác. Mấy năm nay, người thực sự hiểu ta chỉ có La Nhị. Chính hắn mới là người có thể không chút do dự đứng về phía ta.
Khoảnh khắc ấy, ta sâu sắc nhận ra rằng giữa ta và Tiêu Hoài Cẩn, dù có duyên nhưng không có phận. Đêm qua còn quấn quýt trong trướng, đến hôm nay đã phân ra hai bờ chiến tuyến.
Tất cả chỉ là hư tình giả ý, chẳng qua là ham mê hoan lạc nhất thời mà thôi. Giữa lúc gươm đao kề cận, ta không nhịn được bật cười, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Ta nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thở dài một hơi, nụ cười trên mặt từng chút một thu lại, lạnh lùng nói:
"Ai gia đã nói từ trước, Tướng quân trông giống hệt vị con rể đoản mệnh kia, không ngờ lại đúng thật. Thuần Vương, sao ngươi không sớm tỏ rõ thân phận, để ai gia có thể chuẩn bị chu đáo mà nghênh đón Vương gia hồi kinh?"
Tiêu Hoài Cẩn cũng cười lạnh: "Không biết Thái hậu nương nương định nghênh đón bằng gì? Bằng rượu độc? Bằng dải lụa trắng? Hay bằng những cây kim châm?"
Ta nở ra nụ cười nhưng không lan tới đáy mắt: "Vương gia nói đùa rồi, ai gia đương nhiên phải dùng gương mặt tươi cười mà chào đón, lấy tôn vinh tột bậc mà nghênh. Thuần Vương, ngươi là sinh phụ của đương kim thiên tử, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng đăng cơ với thân phận đích tử của Tiên đế, vì thế, ai gia chỉ có thể phong ngươi làm Hoàng phụ Nhiếp chính vương, ngươi có vừa lòng không?"
Tiêu Hoài Cẩn nhếch môi cười nhạt: "Chút hư danh ấy, không cần cũng được. Thần đệ chỉ cầu được mở phủ trong Kinh thành, đón mẫu thân ra ngoài dưỡng lão. Ngoài ra, thỉnh Thái hậu làm chủ, để thần đệ tục huyền*, có thể thay thần đệ phụng dưỡng mẫu thân."
Ha ha ha ha ha.
Nam nhân rốt cuộc là thứ gì chứ?
Bản thân không hiếu thuận, lại có thể mặt dày đòi cưới thê tử về để phụng dưỡng mẫu thân mình? Thì ra sinh con trai chẳng có tác dụng gì, cưới được dâu hiền mới là chính đạo. Nếu cưới phải một người như ta, không thể bóp nắn, mắng vài câu còn dám phản kháng thì đúng là muốn mất nửa cái mạng.
"Không biết vương gia để mắt đến khuê tú nhà nào? Ai gia nhất định sẽ lo liệu cho vương gia một hôn sự thật vẻ vang."
Tiêu Hoài Cẩn cúi mình hành lễ: "Mọi sự xin theo sự sắp đặt của Thái hậu nương nương."
Tốt lắm.
Rất tốt.
Ta nén cơn tức trong lòng, gượng cười gật đầu, xoay mặt đi không muốn nhìn hắn nữa. Không ngờ lại đụng phải ánh mắt nửa mờ mịt, nửa bi thương của Kính Du.
Tim ta như bị ai đó siết chặt, vừa chua xót vừa nhức nhối.
Một canh giờ trước, đứa trẻ tám tuổi này vừa nhận phụ thân, cả nhà ba người còn vui vẻ ngồi chung một xe. Một canh giờ sau, cha mẹ đã gươm đao đối lập, kế mẫu sắp vào cửa, còn phụ thân ruột thịt thì đã thành người ngoài.
Ta ra hiệu cho La Nhị cùng thủ hạ hạ vũ khí.
Tiêu Hoài Cẩn cũng ra hiệu cho thân binh buông đao.
Ta từng bước đi tới trước mặt hắn, ghé sát tai, khẽ nói: "Tiêu Hoài Cẩn, ngươi không phải là người."
Hắn chưa kịp phản ứng, ta đã xoay người bỏ đi, ôm Kính Du vào lòng, vùi mặt đứa trẻ vào n.g.ự.c mình, không nói thêm lời nào nữa.
Tiêu Hoài Cẩn mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì cả. Đối với Tiêu Kính Du mà nói, phụ thân ruột thịt chỉ yêu thương hắn trong chốc lát. Rồi quay lưng rời đi. Hắn không có dã tâm tranh ngôi Thái thượng hoàng đã là tận lực kiềm chế. Nhưng cũng chẳng khác nào lấy lùi làm tiến.
Ta tìm đến Ngự y, hỏi xem có phương thuốc tránh thai cho nam nhân hay không.
Hắn có thể lấy thê tử khác, nhưng tuyệt đối không thể có thêm con. Nếu có con nối dòng, sợ rằng khó tránh khỏi nảy sinh dị tâm.
Thuốc thì có, nhưng ngự y ấp úng nói rằng, uống vào chẳng những không có con, mà ít nhiều còn… bất lực. Trước khi tân Vương phi vào cửa, ta đã tìm mọi cách hạ dược vào thức ăn của hắn, nhưng đều thất bại.
Giữa lúc lo lắng, ta không hề ngờ rằng, người mang thai trước lại chính là ta.
Thuốc tránh thai quả thực đã mất đi tác dụng.
Khi hay tin, giữa đêm khuya, Tiêu Hoài Cẩn vội vã xông vào cung, nhưng lúc ấy ta đã uống thuốc sảy thai, đứa trẻ… đã không còn nữa.
Hai người chúng ta đối diện nhau qua một chậu nước nhuốm đỏ, ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể cũng rỗng tuếch, chỉ biết đờ đẫn nhìn hắn. Nhìn đến khi hắn "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, nhìn đến khi hắn muốn lao về phía ta, lại bị La Nhị cùng những thị vệ khác ghìm chặt, không cách nào tiến thêm nửa bước.
Ta nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói: "Vương gia chê cười rồi."
Rồi sau đó, trước mắt ta tối sầm lại.
Lúc tỉnh lại, chỉ thấy Kính Du nằm sấp bên giường ta, vừa khóc vừa gọi "Mẫu hậu."
Không thấy bóng dáng Tiêu Hoài Cẩn đâu cả.
Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng.
Tựa như sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời ta, cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua.
47.
Gạt bỏ tình nghĩa sang một bên.
Tiêu Hoài Cẩn là một phiên vương không tồi.
Hắn nắm giữ binh quyền lớn, khiến người ta e dè, nhưng chung quy vẫn chưa vươn tay quá xa. Khi biên cương cấp báo, hắn luôn chủ động xin xuất chinh, mà đã ra trận là tất thắng.
Không ai ngờ được, ngoại loạn bị hắn trấn áp, lại chẳng thể ngăn được nội loạn nảy sinh.
Chu vương, kẻ nặng ba trăm cân* ấy, phản rồi.
(*) Bằng ½ cân tiêu chuẩn.
Ồ, không đúng.
Hắn ẩn nhẫn suốt mười mấy năm, mỗi ngày ăn ít đi một chút, lại một chút, cuối cùng gầy còn hai trăm cân.
Hai trăm cân, đã có thể đứng dậy, tự do đi lại.
Vậy là hắn khởi sự.
Ngô Khởi Niên của Bắc đại doanh ở ngoại thành kinh đô đầu nhập vào hắn, tinh binh vốn để bảo vệ hoàng thành lại phản bội, thẳng tiến công phá Hoàng cung.
Lúc ấy Tiêu Hoài Cẩn còn đang ở biên quan, bên cạnh ta chỉ có cấm quân và Vũ Lâm quân, binh tốt của doanh tuần phòng chẳng được bao nhiêu, kinh thành người người bất an.
Ta khoác giáp cho Kính Du, phát áo giáp cho học sinh Quốc Tử Giám, dẫn theo nội ngoại mệnh phụ đi đun dầu sôi, chuẩn bị kim thủy, quyết tử chiến với phản quân, đợi Tiêu Hoài Cẩn về cứu viện Kinh thành.
Nhóm Thái phi trong cung yếu ớt, ngoại mệnh phụ không dám trái ý ta, nhưng các nàng thì dám.
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa LyTác giả: Hoa LyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường01 Hôm ấy, Bệ hạ ngự giá thân chinh trở về. Trên người còn khoác chiến giáp, dưới chân vẫn là giày quân, bên hông đeo trường kiếm rét lạnh thấu xương, uy thế bức người. Ta sợ hãi vô cùng, rụt mình trong góc, thân thể run rẩy không thôi. Khi lời đồn đại trong cung nổi lên bốn phía, ta đã nghĩ đến vô số cảnh tượng mẫu tử ta c.h.ế.t đi thế nào. Nhưng khi ngày này thật sự đến, đôi chân ta vẫn run rẩy không cách nào kiềm chế được. Từng bước, từng bước chân của Hoàng đế như giẫm thẳng lên lồng n.g.ự.c ta. Từng bước, từng bước chân của mẫu thân lại vẫn nhẹ nhàng như bước sen. Nàng mỉm cười chạy tới, dang rộng đôi tay trắng nõn như ngó sen, gương mặt tựa như ngọc hiện lên vẻ vui mừng cùng kinh ngạc: "Tiêu lang, cuối cùng chàng cũng chiến thắng trở về!" Nhưng mũi kiếm sắc lạnh của Hoàng đế đã chặn lại bước chân nàng. Gương mặt mẫu thân thoáng hiện lên vẻ khó hiểu cùng ấm ức, chiếc cổ trắng nõn yêu kiều từng tấc từng tấc tiến lên, kề sát mũi kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt: "Sao vậy? Tiêu… Tiêu Hoài Cẩn nheo mắt lại. Hắn đã chặn được hoạn quan ta phái đi báo tin, nhưng La Nhị và ta còn có cách liên lạc khác. Mấy năm nay, người thực sự hiểu ta chỉ có La Nhị. Chính hắn mới là người có thể không chút do dự đứng về phía ta.Khoảnh khắc ấy, ta sâu sắc nhận ra rằng giữa ta và Tiêu Hoài Cẩn, dù có duyên nhưng không có phận. Đêm qua còn quấn quýt trong trướng, đến hôm nay đã phân ra hai bờ chiến tuyến.Tất cả chỉ là hư tình giả ý, chẳng qua là ham mê hoan lạc nhất thời mà thôi. Giữa lúc gươm đao kề cận, ta không nhịn được bật cười, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.Ta nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thở dài một hơi, nụ cười trên mặt từng chút một thu lại, lạnh lùng nói: "Ai gia đã nói từ trước, Tướng quân trông giống hệt vị con rể đoản mệnh kia, không ngờ lại đúng thật. Thuần Vương, sao ngươi không sớm tỏ rõ thân phận, để ai gia có thể chuẩn bị chu đáo mà nghênh đón Vương gia hồi kinh?"Tiêu Hoài Cẩn cũng cười lạnh: "Không biết Thái hậu nương nương định nghênh đón bằng gì? Bằng rượu độc? Bằng dải lụa trắng? Hay bằng những cây kim châm?"Ta nở ra nụ cười nhưng không lan tới đáy mắt: "Vương gia nói đùa rồi, ai gia đương nhiên phải dùng gương mặt tươi cười mà chào đón, lấy tôn vinh tột bậc mà nghênh. Thuần Vương, ngươi là sinh phụ của đương kim thiên tử, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng đăng cơ với thân phận đích tử của Tiên đế, vì thế, ai gia chỉ có thể phong ngươi làm Hoàng phụ Nhiếp chính vương, ngươi có vừa lòng không?"Tiêu Hoài Cẩn nhếch môi cười nhạt: "Chút hư danh ấy, không cần cũng được. Thần đệ chỉ cầu được mở phủ trong Kinh thành, đón mẫu thân ra ngoài dưỡng lão. Ngoài ra, thỉnh Thái hậu làm chủ, để thần đệ tục huyền*, có thể thay thần đệ phụng dưỡng mẫu thân."Ha ha ha ha ha.Nam nhân rốt cuộc là thứ gì chứ?Bản thân không hiếu thuận, lại có thể mặt dày đòi cưới thê tử về để phụng dưỡng mẫu thân mình? Thì ra sinh con trai chẳng có tác dụng gì, cưới được dâu hiền mới là chính đạo. Nếu cưới phải một người như ta, không thể bóp nắn, mắng vài câu còn dám phản kháng thì đúng là muốn mất nửa cái mạng."Không biết vương gia để mắt đến khuê tú nhà nào? Ai gia nhất định sẽ lo liệu cho vương gia một hôn sự thật vẻ vang."Tiêu Hoài Cẩn cúi mình hành lễ: "Mọi sự xin theo sự sắp đặt của Thái hậu nương nương."Tốt lắm.Rất tốt.Ta nén cơn tức trong lòng, gượng cười gật đầu, xoay mặt đi không muốn nhìn hắn nữa. Không ngờ lại đụng phải ánh mắt nửa mờ mịt, nửa bi thương của Kính Du.Tim ta như bị ai đó siết chặt, vừa chua xót vừa nhức nhối.Một canh giờ trước, đứa trẻ tám tuổi này vừa nhận phụ thân, cả nhà ba người còn vui vẻ ngồi chung một xe. Một canh giờ sau, cha mẹ đã gươm đao đối lập, kế mẫu sắp vào cửa, còn phụ thân ruột thịt thì đã thành người ngoài.Ta ra hiệu cho La Nhị cùng thủ hạ hạ vũ khí.Tiêu Hoài Cẩn cũng ra hiệu cho thân binh buông đao.Ta từng bước đi tới trước mặt hắn, ghé sát tai, khẽ nói: "Tiêu Hoài Cẩn, ngươi không phải là người."Hắn chưa kịp phản ứng, ta đã xoay người bỏ đi, ôm Kính Du vào lòng, vùi mặt đứa trẻ vào n.g.ự.c mình, không nói thêm lời nào nữa.Tiêu Hoài Cẩn mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì cả. Đối với Tiêu Kính Du mà nói, phụ thân ruột thịt chỉ yêu thương hắn trong chốc lát. Rồi quay lưng rời đi. Hắn không có dã tâm tranh ngôi Thái thượng hoàng đã là tận lực kiềm chế. Nhưng cũng chẳng khác nào lấy lùi làm tiến.Ta tìm đến Ngự y, hỏi xem có phương thuốc tránh thai cho nam nhân hay không.Hắn có thể lấy thê tử khác, nhưng tuyệt đối không thể có thêm con. Nếu có con nối dòng, sợ rằng khó tránh khỏi nảy sinh dị tâm.Thuốc thì có, nhưng ngự y ấp úng nói rằng, uống vào chẳng những không có con, mà ít nhiều còn… bất lực. Trước khi tân Vương phi vào cửa, ta đã tìm mọi cách hạ dược vào thức ăn của hắn, nhưng đều thất bại.Giữa lúc lo lắng, ta không hề ngờ rằng, người mang thai trước lại chính là ta.Thuốc tránh thai quả thực đã mất đi tác dụng.Khi hay tin, giữa đêm khuya, Tiêu Hoài Cẩn vội vã xông vào cung, nhưng lúc ấy ta đã uống thuốc sảy thai, đứa trẻ… đã không còn nữa.Hai người chúng ta đối diện nhau qua một chậu nước nhuốm đỏ, ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể cũng rỗng tuếch, chỉ biết đờ đẫn nhìn hắn. Nhìn đến khi hắn "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, nhìn đến khi hắn muốn lao về phía ta, lại bị La Nhị cùng những thị vệ khác ghìm chặt, không cách nào tiến thêm nửa bước.Ta nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói: "Vương gia chê cười rồi."Rồi sau đó, trước mắt ta tối sầm lại.Lúc tỉnh lại, chỉ thấy Kính Du nằm sấp bên giường ta, vừa khóc vừa gọi "Mẫu hậu."Không thấy bóng dáng Tiêu Hoài Cẩn đâu cả.Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng.Tựa như sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời ta, cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua.47.Gạt bỏ tình nghĩa sang một bên.Tiêu Hoài Cẩn là một phiên vương không tồi.Hắn nắm giữ binh quyền lớn, khiến người ta e dè, nhưng chung quy vẫn chưa vươn tay quá xa. Khi biên cương cấp báo, hắn luôn chủ động xin xuất chinh, mà đã ra trận là tất thắng.Không ai ngờ được, ngoại loạn bị hắn trấn áp, lại chẳng thể ngăn được nội loạn nảy sinh.Chu vương, kẻ nặng ba trăm cân* ấy, phản rồi.(*) Bằng ½ cân tiêu chuẩn.Ồ, không đúng.Hắn ẩn nhẫn suốt mười mấy năm, mỗi ngày ăn ít đi một chút, lại một chút, cuối cùng gầy còn hai trăm cân.Hai trăm cân, đã có thể đứng dậy, tự do đi lại.Vậy là hắn khởi sự.Ngô Khởi Niên của Bắc đại doanh ở ngoại thành kinh đô đầu nhập vào hắn, tinh binh vốn để bảo vệ hoàng thành lại phản bội, thẳng tiến công phá Hoàng cung.Lúc ấy Tiêu Hoài Cẩn còn đang ở biên quan, bên cạnh ta chỉ có cấm quân và Vũ Lâm quân, binh tốt của doanh tuần phòng chẳng được bao nhiêu, kinh thành người người bất an.Ta khoác giáp cho Kính Du, phát áo giáp cho học sinh Quốc Tử Giám, dẫn theo nội ngoại mệnh phụ đi đun dầu sôi, chuẩn bị kim thủy, quyết tử chiến với phản quân, đợi Tiêu Hoài Cẩn về cứu viện Kinh thành.Nhóm Thái phi trong cung yếu ớt, ngoại mệnh phụ không dám trái ý ta, nhưng các nàng thì dám.