Hương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát…

Chương 5

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Ta càng nghe càng thấy sai sai, đợi đích mẫu nói xong, mới dè dặt hỏi: “Xin hỏi mẫu thân, vị thế tử nhà họ Tống đó tên họ là gì ạ?” “Xem ta này.” Đích mẫu vỗ trán, mỉm cười, “Vị kia tên là Tống Minh An.” Các vị tỷ muội khác đều ghen tị nhìn ta, còn ta thì chùng lòng, nhớ lại tình hình ở chùa, trên mặt lộ vẻ do dự. “Sao thế, con không thích à?” Đích mẫu hỏi. Với thân phận thứ nữ của ta, có thể gả cho Tống Minh An, quả thực là một mối nhân duyên tốt. Lão phu nhân và đích mẫu không hề khắc nghiệt với ta.  Nhưng mà… “Tổ mẫu, mẫu thân không biết rõ sự tình rồi.” Ta cười khổ, “Hôm trước ở chùa, Diệc Đồng đã gặp Tống thế tử, hắn ta nói nữ nhi là thứ nữ, không xứng với hắn, kiếp này sẽ không cưới con…” Ta không muốn gả cho Tống Minh An, một là bởi vì thái độ của Tống Minh An đối với ta rất tệ, hai là hắn ta có thể dễ dàng bị Tống Vũ Nhu gọi đi như vậy, lại còn nhận lỗi thay nàng ta trước cổng chùa, chứng tỏ hắn ta có tình ý với nàng ta.  Ta mà gả qua đó, chắc chắn sẽ không có ngày nào sung sướng.  “Hắn ta thật sự nói như vậy sao?” Lão phu nhân cau mày. Ta gật đầu. “Hừ, dám xem thường nữ nhi nhà họ Thẩm chúng ta!” Đích mẫu tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, “Chê nữ nhi nhà họ Thẩm là thứ nữ, hắn - Tống Minh An chẳng phải cũng là con thứ sao? Lấy đâu ra mặt mũi mà chê bai người khác?” Ta kinh ngạc, Tống Minh An vậy mà cũng là con thứ sao? “Đừng nói nữa.” Lão phu nhân nhắc nhở.   Đích mẫu như chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề.    Ngày hôm sau, ta nhân lúc chải đầu cho đích mẫu, liền dò hỏi thêm về chuyện này.  Tống Minh An từ nhỏ đã mất mẹ, đích mẫu nhà họ Tống mãi không sinh được con trai, liền nhận nuôi hắn, đối xử như con ruột, sau này phong hắn làm thế tử.  Thời gian trôi qua đã lâu, hầu hết mọi người ở kinh thành đều không biết hắn ta thực chất là con thứ.  Tống Minh An cũng chưa từng nhắc đến người mẹ ruột của mình.  “... Nói là di nương bệnh chết, nhưng kỳ thực, chỉ là mất mẹ giữ con mà thôi.” Đích mẫu chế giễu, “Nếu không phải Tống phu nhân kia sảy thai vài lần, không thể mang thai nữa, thì làm sao bà ta chịu giữ lại một đứa con thứ để làm thế tử? Tống phu nhân đó xuất thân là con nhà nông, tâm địa độc ác, không có giáo dục, con gả qua đó phải cẩn thận mà sống.”  Tay ta đang chải tóc khựng lại: “Mẫu thân, con nhất định phải gả qua đó sao?” Đích mẫu đáp: “Là ý của phụ thân con.” Ta không cầu xin nữa.  Quyết định của phụ thân, nhất định có liên quan đến triều đình. Hôn sự của chúng ta, những nữ nhi trong phủ, đều là quân cờ trong tay ông ấy, một khi đã quyết định, sẽ không thay đổi. “Đồng Nhi, phụ thân con còn coi như là có chút yêu quý con, ta cũng đã ra sức khuyên nhủ, mới để con gả vào phủ Tử tước làm chính thất, hôn sự này coi như là không tệ rồi. Nếu không có ta khuyên nhủ, để phụ thân con tự ý quyết định… Con xem kết cục của hai vị tỷ tỷ thứ xuất trước kia là biết.” “Con biết, sau khi dì bệnh nặng qua đời, những năm qua đều là mẫu thân thay con lo lắng.” Ta nhỏ giọng nói, tiếp tục chải đầu cho đích mẫu, trong lòng thầm hy vọng Tống Minh An kia có thể từ chối.  Thế nhưng, không đến mấy ngày sau, Tống Minh An vậy mà lại đích thân mang sính lễ đến cầu hôn, giống như rất vui lòng kết hôn với ta.  

Ta càng nghe càng thấy sai sai, đợi đích mẫu nói xong, mới dè dặt hỏi: “Xin hỏi mẫu thân, vị thế tử nhà họ Tống đó tên họ là gì ạ?”

“Xem ta này.” Đích mẫu vỗ trán, mỉm cười, “Vị kia tên là Tống Minh An.”

Các vị tỷ muội khác đều ghen tị nhìn ta, còn ta thì chùng lòng, nhớ lại tình hình ở chùa, trên mặt lộ vẻ do dự.

“Sao thế, con không thích à?” Đích mẫu hỏi.

Với thân phận thứ nữ của ta, có thể gả cho Tống Minh An, quả thực là một mối nhân duyên tốt.

Lão phu nhân và đích mẫu không hề khắc nghiệt với ta. 

Nhưng mà…

“Tổ mẫu, mẫu thân không biết rõ sự tình rồi.” Ta cười khổ, “Hôm trước ở chùa, Diệc Đồng đã gặp Tống thế tử, hắn ta nói nữ nhi là thứ nữ, không xứng với hắn, kiếp này sẽ không cưới con…”

Ta không muốn gả cho Tống Minh An, một là bởi vì thái độ của Tống Minh An đối với ta rất tệ, hai là hắn ta có thể dễ dàng bị Tống Vũ Nhu gọi đi như vậy, lại còn nhận lỗi thay nàng ta trước cổng chùa, chứng tỏ hắn ta có tình ý với nàng ta. 

Ta mà gả qua đó, chắc chắn sẽ không có ngày nào sung sướng. 

“Hắn ta thật sự nói như vậy sao?” Lão phu nhân cau mày.

Ta gật đầu.

“Hừ, dám xem thường nữ nhi nhà họ Thẩm chúng ta!” Đích mẫu tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, “Chê nữ nhi nhà họ Thẩm là thứ nữ, hắn - Tống Minh An chẳng phải cũng là con thứ sao? Lấy đâu ra mặt mũi mà chê bai người khác?”

Ta kinh ngạc, Tống Minh An vậy mà cũng là con thứ sao?

“Đừng nói nữa.” Lão phu nhân nhắc nhở. 

Đích mẫu như chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề. 

Ngày hôm sau, ta nhân lúc chải đầu cho đích mẫu, liền dò hỏi thêm về chuyện này. 

Tống Minh An từ nhỏ đã mất mẹ, đích mẫu nhà họ Tống mãi không sinh được con trai, liền nhận nuôi hắn, đối xử như con ruột, sau này phong hắn làm thế tử. 

Thời gian trôi qua đã lâu, hầu hết mọi người ở kinh thành đều không biết hắn ta thực chất là con thứ. 

Tống Minh An cũng chưa từng nhắc đến người mẹ ruột của mình. 

“... Nói là di nương bệnh chết, nhưng kỳ thực, chỉ là mất mẹ giữ con mà thôi.” Đích mẫu chế giễu, “Nếu không phải Tống phu nhân kia sảy thai vài lần, không thể mang thai nữa, thì làm sao bà ta chịu giữ lại một đứa con thứ để làm thế tử? Tống phu nhân đó xuất thân là con nhà nông, tâm địa độc ác, không có giáo dục, con gả qua đó phải cẩn thận mà sống.”

Tay ta đang chải tóc khựng lại: “Mẫu thân, con nhất định phải gả qua đó sao?”

Đích mẫu đáp: “Là ý của phụ thân con.”

Ta không cầu xin nữa. 

Quyết định của phụ thân, nhất định có liên quan đến triều đình.

Hôn sự của chúng ta, những nữ nhi trong phủ, đều là quân cờ trong tay ông ấy, một khi đã quyết định, sẽ không thay đổi.

“Đồng Nhi, phụ thân con còn coi như là có chút yêu quý con, ta cũng đã ra sức khuyên nhủ, mới để con gả vào phủ Tử tước làm chính thất, hôn sự này coi như là không tệ rồi. Nếu không có ta khuyên nhủ, để phụ thân con tự ý quyết định… Con xem kết cục của hai vị tỷ tỷ thứ xuất trước kia là biết.”

“Con biết, sau khi dì bệnh nặng qua đời, những năm qua đều là mẫu thân thay con lo lắng.”

Ta nhỏ giọng nói, tiếp tục chải đầu cho đích mẫu, trong lòng thầm hy vọng Tống Minh An kia có thể từ chối. 

Thế nhưng, không đến mấy ngày sau, Tống Minh An vậy mà lại đích thân mang sính lễ đến cầu hôn, giống như rất vui lòng kết hôn với ta. 

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Ta càng nghe càng thấy sai sai, đợi đích mẫu nói xong, mới dè dặt hỏi: “Xin hỏi mẫu thân, vị thế tử nhà họ Tống đó tên họ là gì ạ?” “Xem ta này.” Đích mẫu vỗ trán, mỉm cười, “Vị kia tên là Tống Minh An.” Các vị tỷ muội khác đều ghen tị nhìn ta, còn ta thì chùng lòng, nhớ lại tình hình ở chùa, trên mặt lộ vẻ do dự. “Sao thế, con không thích à?” Đích mẫu hỏi. Với thân phận thứ nữ của ta, có thể gả cho Tống Minh An, quả thực là một mối nhân duyên tốt. Lão phu nhân và đích mẫu không hề khắc nghiệt với ta.  Nhưng mà… “Tổ mẫu, mẫu thân không biết rõ sự tình rồi.” Ta cười khổ, “Hôm trước ở chùa, Diệc Đồng đã gặp Tống thế tử, hắn ta nói nữ nhi là thứ nữ, không xứng với hắn, kiếp này sẽ không cưới con…” Ta không muốn gả cho Tống Minh An, một là bởi vì thái độ của Tống Minh An đối với ta rất tệ, hai là hắn ta có thể dễ dàng bị Tống Vũ Nhu gọi đi như vậy, lại còn nhận lỗi thay nàng ta trước cổng chùa, chứng tỏ hắn ta có tình ý với nàng ta.  Ta mà gả qua đó, chắc chắn sẽ không có ngày nào sung sướng.  “Hắn ta thật sự nói như vậy sao?” Lão phu nhân cau mày. Ta gật đầu. “Hừ, dám xem thường nữ nhi nhà họ Thẩm chúng ta!” Đích mẫu tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, “Chê nữ nhi nhà họ Thẩm là thứ nữ, hắn - Tống Minh An chẳng phải cũng là con thứ sao? Lấy đâu ra mặt mũi mà chê bai người khác?” Ta kinh ngạc, Tống Minh An vậy mà cũng là con thứ sao? “Đừng nói nữa.” Lão phu nhân nhắc nhở.   Đích mẫu như chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề.    Ngày hôm sau, ta nhân lúc chải đầu cho đích mẫu, liền dò hỏi thêm về chuyện này.  Tống Minh An từ nhỏ đã mất mẹ, đích mẫu nhà họ Tống mãi không sinh được con trai, liền nhận nuôi hắn, đối xử như con ruột, sau này phong hắn làm thế tử.  Thời gian trôi qua đã lâu, hầu hết mọi người ở kinh thành đều không biết hắn ta thực chất là con thứ.  Tống Minh An cũng chưa từng nhắc đến người mẹ ruột của mình.  “... Nói là di nương bệnh chết, nhưng kỳ thực, chỉ là mất mẹ giữ con mà thôi.” Đích mẫu chế giễu, “Nếu không phải Tống phu nhân kia sảy thai vài lần, không thể mang thai nữa, thì làm sao bà ta chịu giữ lại một đứa con thứ để làm thế tử? Tống phu nhân đó xuất thân là con nhà nông, tâm địa độc ác, không có giáo dục, con gả qua đó phải cẩn thận mà sống.”  Tay ta đang chải tóc khựng lại: “Mẫu thân, con nhất định phải gả qua đó sao?” Đích mẫu đáp: “Là ý của phụ thân con.” Ta không cầu xin nữa.  Quyết định của phụ thân, nhất định có liên quan đến triều đình. Hôn sự của chúng ta, những nữ nhi trong phủ, đều là quân cờ trong tay ông ấy, một khi đã quyết định, sẽ không thay đổi. “Đồng Nhi, phụ thân con còn coi như là có chút yêu quý con, ta cũng đã ra sức khuyên nhủ, mới để con gả vào phủ Tử tước làm chính thất, hôn sự này coi như là không tệ rồi. Nếu không có ta khuyên nhủ, để phụ thân con tự ý quyết định… Con xem kết cục của hai vị tỷ tỷ thứ xuất trước kia là biết.” “Con biết, sau khi dì bệnh nặng qua đời, những năm qua đều là mẫu thân thay con lo lắng.” Ta nhỏ giọng nói, tiếp tục chải đầu cho đích mẫu, trong lòng thầm hy vọng Tống Minh An kia có thể từ chối.  Thế nhưng, không đến mấy ngày sau, Tống Minh An vậy mà lại đích thân mang sính lễ đến cầu hôn, giống như rất vui lòng kết hôn với ta.  

Chương 5