Hương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát…

Chương 12

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Trương cô nương? Trương cô nương nào? Ta thắc mắc. Hương Liên nói: “Hồi đó ở chùa, nếu không phải người cho Trương Ngọc Kiều - Trương cô nương ở nhờ một đêm, thì không biết nàng ấy sẽ bị dọa thành dạng gì… Nàng ấy vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, đặc biệt đem quà đến cảm ơn, đúng là người biết ơn đấy!” Ta vô cùng kinh ngạc. Trương cô nương nào chứ, đó là Ninh Vương đấy! Vốn dĩ ta không muốn ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, ta lại bôi thêm một lớp phấn trắng lên mặt, để Hương Liên dìu ta ra ngoài gặp khách. Trong phòng khách đang đứng một bà v.ú ăn mặc sang trọng, nhìn thấy ta, bà ta liền cúi người hành lễ: “Thẩm tiểu thư.” Tống Minh An và mẹ chồng đứng bên cạnh, sắc mặt không vui. Gần đây nhà họ Tống đang là tâm điểm của dư luận, nhiều người đều tránh xa, không ai đến thăm hỏi. Hôm nay có khách đến thăm, bọn họ cứ tưởng là khách của nhà họ Tống, liền vội vàng ra tiếp đón, không ngờ lại là khách của ta, bị vả cho nát mặt. “Bái kiến ma ma.” Ta nói, “Trương cô nương khỏe chứ?”  “Rất khỏe.” Bà v.ú mỉm cười, “Nghe nói Thẩm tiểu thư thân thể bất tiện, mãi không khỏi, chắc là người nhà không quan tâm, Trương cô nương đặc biệt đem một chút thực phẩm bổ dưỡng đến thăm, mong cô nương đừng chê.” “Nhà họ Tống chúng ta sao lại không quan tâm chứ?” Mẹ chồng nghe thấy vậy liền nổi giận, “Hàng ngày đều cho nó ăn uống đầy đủ, còn muốn quan tâm kiểu gì nữa?” Tống Minh An sắc mặt khó coi: “Thẩm Diệc Đồng đã gả vào nhà họ Tống, phải gọi là Tống thiếu phu nhân.” Bà v.ú như không nghe thấy, vẫn một mực gọi ta là Thẩm tiểu thư: “Nếu nhà họ Tống các người đã quan tâm, vậy sao thân thể Thẩm tiểu thư lại không khỏi? Nói xem, các người đã cho Thẩm tiểu thư ăn gì bổ dưỡng?” “Nhân sâm cũng đã cho ăn rồi, còn muốn gì nữa?” Mẹ chồng tức giận nói. Bà v.ú vỗ tay, người hầu đi cùng liền mở chiếc rương trong phòng ra, bên trong là những thứ được đựng trong rương.  Nhân sâm trăm năm, nấm linh chi, đông trùng hạ thảo… Đủ cả. Còn có một viên trân châu to bằng nắm tay. Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn. Bà v.ú lại hỏi: “Nhà họ Tống đã từng lấy những thứ này cho Thẩm tiểu thư bồi bổ chưa?” Mẹ chồng: “…” Bà v.ú thở dài: “Có chữa khỏi được hay không, phải ăn những thứ này mới biết được.” Ta lúc này mới lên tiếng: “Cảm ơn Trương cô nương, cảm ơn ma ma.” “Không cần khách sáo.” Bà v.ú mỉm cười, “Thẩm tiểu thư nếu có việc, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm lão nô.” Sau khi bà v.ú rời đi, mẹ chồng bắt đầu nổi giận: “Trương cô nương nào chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ, người làm vô lễ như vậy, bản thân chắc cũng không ra gì, sau này bớt qua lại đi!” Ta ngoan ngoãn đáp: “Vâng.” Mẹ chồng lại trơ trẽn nói: “Những thứ đó con dùng không hết, đem vào kho đi!” Ta cười lạnh trong lòng, lúc trước, trước khi ta gả đi, đích mẫu nhận xét Tống phu nhân xuất thân không tốt, tâm hắc thủ lạt, mắt nhìn người non kém, bây giờ lại ứng nghiệm một lần nữa. Ngay cả thực phẩm bổ dưỡng mà bạn của con dâu tặng cũng muốn cướp, thật vô liêm sỉ! “Không được.” Ta từ chối, “Đây đều là thực phẩm bổ dưỡng của con, con còn muốn sống, mẹ ngay cả thuốc cứu mạng của con dâu cũng muốn giữ lại, truyền ra ngoài không hay cho lắm đâu?” Nói xong, ta bảo Hương Liên dẫn người đem rương vào kho nhỏ của Khúc U viện. “Con!” Mẹ chồng trừng mắt. 

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Trương cô nương? Trương cô nương nào? Ta thắc mắc. Hương Liên nói: “Hồi đó ở chùa, nếu không phải người cho Trương Ngọc Kiều - Trương cô nương ở nhờ một đêm, thì không biết nàng ấy sẽ bị dọa thành dạng gì… Nàng ấy vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, đặc biệt đem quà đến cảm ơn, đúng là người biết ơn đấy!” Ta vô cùng kinh ngạc. Trương cô nương nào chứ, đó là Ninh Vương đấy! Vốn dĩ ta không muốn ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, ta lại bôi thêm một lớp phấn trắng lên mặt, để Hương Liên dìu ta ra ngoài gặp khách. Trong phòng khách đang đứng một bà v.ú ăn mặc sang trọng, nhìn thấy ta, bà ta liền cúi người hành lễ: “Thẩm tiểu thư.” Tống Minh An và mẹ chồng đứng bên cạnh, sắc mặt không vui. Gần đây nhà họ Tống đang là tâm điểm của dư luận, nhiều người đều tránh xa, không ai đến thăm hỏi. Hôm nay có khách đến thăm, bọn họ cứ tưởng là khách của nhà họ Tống, liền vội vàng ra tiếp đón, không ngờ lại là khách của ta, bị vả cho nát mặt. “Bái kiến ma ma.” Ta nói, “Trương cô nương khỏe chứ?”  “Rất khỏe.” Bà v.ú mỉm cười, “Nghe nói Thẩm tiểu thư thân thể bất tiện, mãi không khỏi, chắc là người nhà không quan tâm, Trương cô nương đặc biệt đem một chút thực phẩm bổ dưỡng đến thăm, mong cô nương đừng chê.” “Nhà họ Tống chúng ta sao lại không quan tâm chứ?” Mẹ chồng nghe thấy vậy liền nổi giận, “Hàng ngày đều cho nó ăn uống đầy đủ, còn muốn quan tâm kiểu gì nữa?” Tống Minh An sắc mặt khó coi: “Thẩm Diệc Đồng đã gả vào nhà họ Tống, phải gọi là Tống thiếu phu nhân.” Bà v.ú như không nghe thấy, vẫn một mực gọi ta là Thẩm tiểu thư: “Nếu nhà họ Tống các người đã quan tâm, vậy sao thân thể Thẩm tiểu thư lại không khỏi? Nói xem, các người đã cho Thẩm tiểu thư ăn gì bổ dưỡng?” “Nhân sâm cũng đã cho ăn rồi, còn muốn gì nữa?” Mẹ chồng tức giận nói. Bà v.ú vỗ tay, người hầu đi cùng liền mở chiếc rương trong phòng ra, bên trong là những thứ được đựng trong rương.  Nhân sâm trăm năm, nấm linh chi, đông trùng hạ thảo… Đủ cả. Còn có một viên trân châu to bằng nắm tay. Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn. Bà v.ú lại hỏi: “Nhà họ Tống đã từng lấy những thứ này cho Thẩm tiểu thư bồi bổ chưa?” Mẹ chồng: “…” Bà v.ú thở dài: “Có chữa khỏi được hay không, phải ăn những thứ này mới biết được.” Ta lúc này mới lên tiếng: “Cảm ơn Trương cô nương, cảm ơn ma ma.” “Không cần khách sáo.” Bà v.ú mỉm cười, “Thẩm tiểu thư nếu có việc, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm lão nô.” Sau khi bà v.ú rời đi, mẹ chồng bắt đầu nổi giận: “Trương cô nương nào chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ, người làm vô lễ như vậy, bản thân chắc cũng không ra gì, sau này bớt qua lại đi!” Ta ngoan ngoãn đáp: “Vâng.” Mẹ chồng lại trơ trẽn nói: “Những thứ đó con dùng không hết, đem vào kho đi!” Ta cười lạnh trong lòng, lúc trước, trước khi ta gả đi, đích mẫu nhận xét Tống phu nhân xuất thân không tốt, tâm hắc thủ lạt, mắt nhìn người non kém, bây giờ lại ứng nghiệm một lần nữa. Ngay cả thực phẩm bổ dưỡng mà bạn của con dâu tặng cũng muốn cướp, thật vô liêm sỉ! “Không được.” Ta từ chối, “Đây đều là thực phẩm bổ dưỡng của con, con còn muốn sống, mẹ ngay cả thuốc cứu mạng của con dâu cũng muốn giữ lại, truyền ra ngoài không hay cho lắm đâu?” Nói xong, ta bảo Hương Liên dẫn người đem rương vào kho nhỏ của Khúc U viện. “Con!” Mẹ chồng trừng mắt. 

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Trương cô nương? Trương cô nương nào? Ta thắc mắc. Hương Liên nói: “Hồi đó ở chùa, nếu không phải người cho Trương Ngọc Kiều - Trương cô nương ở nhờ một đêm, thì không biết nàng ấy sẽ bị dọa thành dạng gì… Nàng ấy vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, đặc biệt đem quà đến cảm ơn, đúng là người biết ơn đấy!” Ta vô cùng kinh ngạc. Trương cô nương nào chứ, đó là Ninh Vương đấy! Vốn dĩ ta không muốn ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, ta lại bôi thêm một lớp phấn trắng lên mặt, để Hương Liên dìu ta ra ngoài gặp khách. Trong phòng khách đang đứng một bà v.ú ăn mặc sang trọng, nhìn thấy ta, bà ta liền cúi người hành lễ: “Thẩm tiểu thư.” Tống Minh An và mẹ chồng đứng bên cạnh, sắc mặt không vui. Gần đây nhà họ Tống đang là tâm điểm của dư luận, nhiều người đều tránh xa, không ai đến thăm hỏi. Hôm nay có khách đến thăm, bọn họ cứ tưởng là khách của nhà họ Tống, liền vội vàng ra tiếp đón, không ngờ lại là khách của ta, bị vả cho nát mặt. “Bái kiến ma ma.” Ta nói, “Trương cô nương khỏe chứ?”  “Rất khỏe.” Bà v.ú mỉm cười, “Nghe nói Thẩm tiểu thư thân thể bất tiện, mãi không khỏi, chắc là người nhà không quan tâm, Trương cô nương đặc biệt đem một chút thực phẩm bổ dưỡng đến thăm, mong cô nương đừng chê.” “Nhà họ Tống chúng ta sao lại không quan tâm chứ?” Mẹ chồng nghe thấy vậy liền nổi giận, “Hàng ngày đều cho nó ăn uống đầy đủ, còn muốn quan tâm kiểu gì nữa?” Tống Minh An sắc mặt khó coi: “Thẩm Diệc Đồng đã gả vào nhà họ Tống, phải gọi là Tống thiếu phu nhân.” Bà v.ú như không nghe thấy, vẫn một mực gọi ta là Thẩm tiểu thư: “Nếu nhà họ Tống các người đã quan tâm, vậy sao thân thể Thẩm tiểu thư lại không khỏi? Nói xem, các người đã cho Thẩm tiểu thư ăn gì bổ dưỡng?” “Nhân sâm cũng đã cho ăn rồi, còn muốn gì nữa?” Mẹ chồng tức giận nói. Bà v.ú vỗ tay, người hầu đi cùng liền mở chiếc rương trong phòng ra, bên trong là những thứ được đựng trong rương.  Nhân sâm trăm năm, nấm linh chi, đông trùng hạ thảo… Đủ cả. Còn có một viên trân châu to bằng nắm tay. Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn. Bà v.ú lại hỏi: “Nhà họ Tống đã từng lấy những thứ này cho Thẩm tiểu thư bồi bổ chưa?” Mẹ chồng: “…” Bà v.ú thở dài: “Có chữa khỏi được hay không, phải ăn những thứ này mới biết được.” Ta lúc này mới lên tiếng: “Cảm ơn Trương cô nương, cảm ơn ma ma.” “Không cần khách sáo.” Bà v.ú mỉm cười, “Thẩm tiểu thư nếu có việc, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm lão nô.” Sau khi bà v.ú rời đi, mẹ chồng bắt đầu nổi giận: “Trương cô nương nào chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ, người làm vô lễ như vậy, bản thân chắc cũng không ra gì, sau này bớt qua lại đi!” Ta ngoan ngoãn đáp: “Vâng.” Mẹ chồng lại trơ trẽn nói: “Những thứ đó con dùng không hết, đem vào kho đi!” Ta cười lạnh trong lòng, lúc trước, trước khi ta gả đi, đích mẫu nhận xét Tống phu nhân xuất thân không tốt, tâm hắc thủ lạt, mắt nhìn người non kém, bây giờ lại ứng nghiệm một lần nữa. Ngay cả thực phẩm bổ dưỡng mà bạn của con dâu tặng cũng muốn cướp, thật vô liêm sỉ! “Không được.” Ta từ chối, “Đây đều là thực phẩm bổ dưỡng của con, con còn muốn sống, mẹ ngay cả thuốc cứu mạng của con dâu cũng muốn giữ lại, truyền ra ngoài không hay cho lắm đâu?” Nói xong, ta bảo Hương Liên dẫn người đem rương vào kho nhỏ của Khúc U viện. “Con!” Mẹ chồng trừng mắt. 

Chương 12