Hương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát…

Chương 15

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Ta vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ chồng, Tống Minh An đều ở đó, bên cạnh còn có hai đứa trẻ xa lạ. Vẻ mặt của Tống Minh An rất kỳ lạ, giống như là không muốn, nhưng lại bất lực. Sau một hồi chào hỏi. “Diệc Đồng, đến gặp mặt hai đứa trẻ này đi.” Tống lão gia mỉm cười nói. Ở nhà họ Tống, cha chồng là người ôn hòa nhất với ta, cũng là người có thành phủ sâu nhất. Ông ta không thường xuyên ở nhà, ta không tiếp xúc nhiều với ông ta. Ta thắc mắc bước đến. Hai đứa nhỏ nhìn ta, một trai một gái, khoảng ba bốn tuổi. “Đây là con của tỷ tỷ con để lại, cả nhà nó đều không còn, chỉ còn lại hai đứa trẻ này, sau này hai đứa trẻ này chính là người nhà họ Tống.” Tống lão gia ôn tồn nói. Ta nghe thấy sai sai, con của tỷ tỷ dù sao cũng không thể trở thành người nhà họ Tống được chứ! Tống lão gia lại nói: “Con và thế tử nhận nuôi bọn chúng, sau này coi như con ruột mà nuôi nấng.” Ta sững sờ. Ông ta muốn ta nhận nuôi con? Ta mới gả qua đây vài tháng, đã bị ép nhận nuôi con rồi? Lúc này, ta mới hiểu tại sao vẻ mặt của Tống Minh An lại kỳ lạ như vậy. Còn trẻ như vậy, vừa mới kết hôn, đã phải nhận nuôi con của tỷ tỷ, ai mà chịu nổi chứ? Huống chi Tống Minh An không phải con ruột của Tống phu nhân, hai đứa trẻ này là cháu ngoại ruột của Tống phu nhân. Sau này vị trí thế tử truyền cho ai, chưa biết chừng. Ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, quay sang nhìn Tống Minh An: “Phu quân?” Tống Minh An mấp máy môi một lúc, nói: “Chuyện này nghe theo phụ thân.” Ta: “…”  Tên phế vật vô dụng! Rõ ràng muốn từ chối, nhưng lại không nói ra được. Ta hừ lạnh trong lòng. Bất kỳ người vợ trẻ nào, bản thân còn chưa sinh con, đã bị ép nhận nuôi hai đứa trẻ, đều là sự xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng mà, nhà họ Tống căn bản sẽ không xem xét ý kiến của ta. Hôm nay, bọn họ chỉ thông báo cho ta, chứ không phải bàn bạc với ta. “Không chịu sao?” Tống lão gia vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng. Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Phu quân không có ý kiến, vợ chồng con đương nhiên không có ý kiến gì.” Cứ như vậy, ta và Tống Minh An nhận nuôi hai đứa trẻ. Vừa mới bước ra khỏi sân, Tống Minh An liền sải bước đi đến, mắng xối xả vào mặt ta: “Thẩm Diệc Đồng, nàng thật sự ngu như heo!” Ta cau mày: “Thế tử gia, ý chàng là gì?” Tống Minh An tức giận: “Bọn họ muốn nàng nhận nuôi con, nàng liền đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Trước kia nàng không phải rất biết cách làm ầm ĩ sao? Sao lần này lại không làm ầm ĩ?” Ta bị chọc tức: “Chẳng phải chính miệng chàng đồng ý sao?” Tống Minh An trừng mắt nhìn ta: “Trong tình huống đó làm sao ta có thể không đồng ý chứ? Nàng chỉ cần thông minh một chút, cũng phải hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại còn đồng ý một cách dễ dàng như vậy, thật sự ngu đến c.h.ế.t đi được!” Hắn ta cau mày, lẩm bẩm: “Nếu để cho Vũ Nhu biết được, không biết nàng ấy sẽ như thế nào…” Nói xong, hắn ta không thèm để ý đến ta nữa, vội vàng bỏ đi.  Nhìn bóng lưng hắn ta, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Tống. Minh. An!  Ta quay sang tìm mẹ chồng, do dự nói: “Mẫu thân, chuyện con cái, có thể hoãn lại một chút được không ạ?” Mẹ chồng biến sắc: “Tại sao?” Ta đáp: “Hình như phu quân không muốn.” 

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Ta vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ chồng, Tống Minh An đều ở đó, bên cạnh còn có hai đứa trẻ xa lạ. Vẻ mặt của Tống Minh An rất kỳ lạ, giống như là không muốn, nhưng lại bất lực. Sau một hồi chào hỏi. “Diệc Đồng, đến gặp mặt hai đứa trẻ này đi.” Tống lão gia mỉm cười nói. Ở nhà họ Tống, cha chồng là người ôn hòa nhất với ta, cũng là người có thành phủ sâu nhất. Ông ta không thường xuyên ở nhà, ta không tiếp xúc nhiều với ông ta. Ta thắc mắc bước đến. Hai đứa nhỏ nhìn ta, một trai một gái, khoảng ba bốn tuổi. “Đây là con của tỷ tỷ con để lại, cả nhà nó đều không còn, chỉ còn lại hai đứa trẻ này, sau này hai đứa trẻ này chính là người nhà họ Tống.” Tống lão gia ôn tồn nói. Ta nghe thấy sai sai, con của tỷ tỷ dù sao cũng không thể trở thành người nhà họ Tống được chứ! Tống lão gia lại nói: “Con và thế tử nhận nuôi bọn chúng, sau này coi như con ruột mà nuôi nấng.” Ta sững sờ. Ông ta muốn ta nhận nuôi con? Ta mới gả qua đây vài tháng, đã bị ép nhận nuôi con rồi? Lúc này, ta mới hiểu tại sao vẻ mặt của Tống Minh An lại kỳ lạ như vậy. Còn trẻ như vậy, vừa mới kết hôn, đã phải nhận nuôi con của tỷ tỷ, ai mà chịu nổi chứ? Huống chi Tống Minh An không phải con ruột của Tống phu nhân, hai đứa trẻ này là cháu ngoại ruột của Tống phu nhân. Sau này vị trí thế tử truyền cho ai, chưa biết chừng. Ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, quay sang nhìn Tống Minh An: “Phu quân?” Tống Minh An mấp máy môi một lúc, nói: “Chuyện này nghe theo phụ thân.” Ta: “…”  Tên phế vật vô dụng! Rõ ràng muốn từ chối, nhưng lại không nói ra được. Ta hừ lạnh trong lòng. Bất kỳ người vợ trẻ nào, bản thân còn chưa sinh con, đã bị ép nhận nuôi hai đứa trẻ, đều là sự xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng mà, nhà họ Tống căn bản sẽ không xem xét ý kiến của ta. Hôm nay, bọn họ chỉ thông báo cho ta, chứ không phải bàn bạc với ta. “Không chịu sao?” Tống lão gia vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng. Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Phu quân không có ý kiến, vợ chồng con đương nhiên không có ý kiến gì.” Cứ như vậy, ta và Tống Minh An nhận nuôi hai đứa trẻ. Vừa mới bước ra khỏi sân, Tống Minh An liền sải bước đi đến, mắng xối xả vào mặt ta: “Thẩm Diệc Đồng, nàng thật sự ngu như heo!” Ta cau mày: “Thế tử gia, ý chàng là gì?” Tống Minh An tức giận: “Bọn họ muốn nàng nhận nuôi con, nàng liền đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Trước kia nàng không phải rất biết cách làm ầm ĩ sao? Sao lần này lại không làm ầm ĩ?” Ta bị chọc tức: “Chẳng phải chính miệng chàng đồng ý sao?” Tống Minh An trừng mắt nhìn ta: “Trong tình huống đó làm sao ta có thể không đồng ý chứ? Nàng chỉ cần thông minh một chút, cũng phải hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại còn đồng ý một cách dễ dàng như vậy, thật sự ngu đến c.h.ế.t đi được!” Hắn ta cau mày, lẩm bẩm: “Nếu để cho Vũ Nhu biết được, không biết nàng ấy sẽ như thế nào…” Nói xong, hắn ta không thèm để ý đến ta nữa, vội vàng bỏ đi.  Nhìn bóng lưng hắn ta, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Tống. Minh. An!  Ta quay sang tìm mẹ chồng, do dự nói: “Mẫu thân, chuyện con cái, có thể hoãn lại một chút được không ạ?” Mẹ chồng biến sắc: “Tại sao?” Ta đáp: “Hình như phu quân không muốn.” 

Thứ Nữ Thẩm Diệc ĐồngTác giả: Hỉ Dương DươngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngHương khói trong phòng tĩnh thất của chùa thoang thoảng bay.      Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.   “Nàng là Thẩm Diệc Đồng?”   Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc trang phục của nha dịch Kinh Triệu Phủ, cau mày nhìn ta.   Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nói: “Là ta. Tống thế tử, thiếp thân thể bất tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”    Nói xong, ta tiếp tục cúi đầu, giả vờ đè lên bức tranh Phật lớn trên bàn, lại ho khan một tiếng.   Tống Minh An hỏi: “Nàng quen ta?”   Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao, hôm trước tại thọ yến của lão phu nhân họ Trương, chúng ta đã gặp mặt.”   Tống Minh An thả lỏng lông mày, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, nhìn một cái là thấy rõ.   “Thẩm cô nương có nhìn thấy người lạ mặt nào bị thương không?”     “Thế tử đang tìm tội phạm bỏ trốn sao?” Ta lắc đầu, “Không có. Căn phòng này trống huếch trống hoác, thế tử nếu không yên tâm, cứ việc lục soát.”   Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát… Ta vừa bước vào đã nhìn thấy mẹ chồng, Tống Minh An đều ở đó, bên cạnh còn có hai đứa trẻ xa lạ. Vẻ mặt của Tống Minh An rất kỳ lạ, giống như là không muốn, nhưng lại bất lực. Sau một hồi chào hỏi. “Diệc Đồng, đến gặp mặt hai đứa trẻ này đi.” Tống lão gia mỉm cười nói. Ở nhà họ Tống, cha chồng là người ôn hòa nhất với ta, cũng là người có thành phủ sâu nhất. Ông ta không thường xuyên ở nhà, ta không tiếp xúc nhiều với ông ta. Ta thắc mắc bước đến. Hai đứa nhỏ nhìn ta, một trai một gái, khoảng ba bốn tuổi. “Đây là con của tỷ tỷ con để lại, cả nhà nó đều không còn, chỉ còn lại hai đứa trẻ này, sau này hai đứa trẻ này chính là người nhà họ Tống.” Tống lão gia ôn tồn nói. Ta nghe thấy sai sai, con của tỷ tỷ dù sao cũng không thể trở thành người nhà họ Tống được chứ! Tống lão gia lại nói: “Con và thế tử nhận nuôi bọn chúng, sau này coi như con ruột mà nuôi nấng.” Ta sững sờ. Ông ta muốn ta nhận nuôi con? Ta mới gả qua đây vài tháng, đã bị ép nhận nuôi con rồi? Lúc này, ta mới hiểu tại sao vẻ mặt của Tống Minh An lại kỳ lạ như vậy. Còn trẻ như vậy, vừa mới kết hôn, đã phải nhận nuôi con của tỷ tỷ, ai mà chịu nổi chứ? Huống chi Tống Minh An không phải con ruột của Tống phu nhân, hai đứa trẻ này là cháu ngoại ruột của Tống phu nhân. Sau này vị trí thế tử truyền cho ai, chưa biết chừng. Ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, quay sang nhìn Tống Minh An: “Phu quân?” Tống Minh An mấp máy môi một lúc, nói: “Chuyện này nghe theo phụ thân.” Ta: “…”  Tên phế vật vô dụng! Rõ ràng muốn từ chối, nhưng lại không nói ra được. Ta hừ lạnh trong lòng. Bất kỳ người vợ trẻ nào, bản thân còn chưa sinh con, đã bị ép nhận nuôi hai đứa trẻ, đều là sự xúc phạm nghiêm trọng. Nhưng mà, nhà họ Tống căn bản sẽ không xem xét ý kiến của ta. Hôm nay, bọn họ chỉ thông báo cho ta, chứ không phải bàn bạc với ta. “Không chịu sao?” Tống lão gia vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng. Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Phu quân không có ý kiến, vợ chồng con đương nhiên không có ý kiến gì.” Cứ như vậy, ta và Tống Minh An nhận nuôi hai đứa trẻ. Vừa mới bước ra khỏi sân, Tống Minh An liền sải bước đi đến, mắng xối xả vào mặt ta: “Thẩm Diệc Đồng, nàng thật sự ngu như heo!” Ta cau mày: “Thế tử gia, ý chàng là gì?” Tống Minh An tức giận: “Bọn họ muốn nàng nhận nuôi con, nàng liền đồng ý một cách dễ dàng như vậy? Trước kia nàng không phải rất biết cách làm ầm ĩ sao? Sao lần này lại không làm ầm ĩ?” Ta bị chọc tức: “Chẳng phải chính miệng chàng đồng ý sao?” Tống Minh An trừng mắt nhìn ta: “Trong tình huống đó làm sao ta có thể không đồng ý chứ? Nàng chỉ cần thông minh một chút, cũng phải hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại còn đồng ý một cách dễ dàng như vậy, thật sự ngu đến c.h.ế.t đi được!” Hắn ta cau mày, lẩm bẩm: “Nếu để cho Vũ Nhu biết được, không biết nàng ấy sẽ như thế nào…” Nói xong, hắn ta không thèm để ý đến ta nữa, vội vàng bỏ đi.  Nhìn bóng lưng hắn ta, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Tống. Minh. An!  Ta quay sang tìm mẹ chồng, do dự nói: “Mẫu thân, chuyện con cái, có thể hoãn lại một chút được không ạ?” Mẹ chồng biến sắc: “Tại sao?” Ta đáp: “Hình như phu quân không muốn.” 

Chương 15