Tác giả:

"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,…

Chương 89: Vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận TrờiTác giả: Cố Tịch TừTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,… Ngay cả Mạnh Tịch cũng bị Cố Bắc Cương làm cho giật mình.Cô vốn đã cảm thấy Cố Bắc Cương là người ngoan độc, nhưng cũng không ngờ anh có thể độc đến mức không nói không rằng đã trực tiếp lột móng tay người ta.Cách giải quyết vấn đề này thật đơn giản và thô bạo.Mạnh Tịch muốn nói, cô rất thích.Nhị Lại Tử đau đến nửa sống nửa c.h.ế.t lại không thể cử động.Anh ta không dám cứng đầu nữa, anh ta có thể cảm nhận được, nếu còn tiếp tục cứng đầu, Cố Bắc Cương có thể sẽ nhổ hết móng tay cả hai tay của anh ta.Để không phải chịu thêm đau đớn, cuối cùng Nhị Lại Tử cũng thừa nhận mọi chuyện chiều nay đều là lỗi của mình.Có được câu trả lời mong muốn, Cố Bắc Cương mới hài lòng gật đầu, anh nói với Tiền Lãng: "Lãng Tử, cậu về nói với mẹ tôi một tiếng, bảo là mọi chuyện đã giải quyết xong.Thanh Vũ, cậu đi với tôi lên huyện, giải tên này đến đồn công an ngồi tù.""Bắc Cương, cậu không tiện, hay để tôi đi thay cậu nhé?" Nghe cách sắp xếp của Cố Bắc Cương, Tiền Lãng nhìn anh, do dự hỏi.Cố Bắc Cương nghe vậy lắc đầu, chuyến này anh phải tự đi.Anh bắt Nhị Lại Tử không đơn thuần là vì bênh vực Mạnh Tịch, mà là vì anh thấy những cặn bã xã hội như Nhị Lại Tử không nên tiếp tục nhởn nhơ trước mặt mọi người: "Trên huyện có đồng đội cũ của tôi, tôi phải tự đi một chuyến, mới có thể đảm bảo xử lý việc này tốt, loại người như thế này, không bỏ tù mười năm tám năm thì có lỗi với hắn."Nói xong, Cố Bắc Cương liền đi đầu về phía trước.Bóng anh dần hòa vào bóng đêm.Mạnh Tịch vội vàng đuổi theo.Là nạn nhân, Mạnh Tịch đương nhiên phải cùng lên huyện trình báo.Cô không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết suôn sẻ như vậy, bỗng cảm thấy Cố Bắc Cương ngoại trừ hơi khó chịu ra, cũng không đáng ghét lắm.Ít nhất vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy.Chờ Mạnh Tịch làm xong biên bản ở đồn công an rồi về thôn cùng Cố Bắc Cương thì đã là nửa đêm.Khi hai người về đến nhà, Trần Mai vẫn chưa ngủ, bà vẫn đang đợi cả hai ở nhà. Thấy hai người về, biết được Nhị Lại Tử đã bị bắt giữ, bà mới thực sự yên tâm.Bà nói với Mạnh Tịch: "Trong nồi có nước nóng, hai đứa mau đi rửa ráy đi.""Mẹ đừng lo cho tụi con nữa." Cố Bắc Cương nhìn Trần Mai với vẻ lo lắng, anh giục: "Mẹ mau đi ngủ đi, chúng con lớn cả rồi, đâu cần mẹ chăm sóc thế này, sức khỏe mẹ không tốt, không nên thức khuya." "Vâng ạ! Mẹ đi ngủ đi!" Mạnh Tịch cũng phụ họa theo.Trần Mai gật đầu: "Được rồi được rồi, mẹ đi ngủ đây, có phải đêm nào cũng thức khuya đâu, thỉnh thoảng một lần không sao đâu, các con chưa về làm sao mẹ ngủ được."Nói xong, Trần Mai quay người về phòng.Thấy Trần Mai đã đi ngủ, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương về phòng lấy chậu rửa mặt và chậu rửa chân.Mỗi người đều có chậu riêng, họ múc nước rửa ráy, không ai nói với ai lời nào.Mạnh Tịch rửa xong trước, thấy Cố Bắc Cương đang ngâm chân, cô suy nghĩ rồi đi lấy một ít bột mã tiền rắc vào chậu của anh.Thấy Mạnh Tịch rắc bột lạ vào chậu mình, Cố Bắc Cương ngẩng đầu nhìn cô.Hina"Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau chân thôi, không độc c.h.ế.t anh đâu." Mạnh Tịch thấy sắc mặt Cố Bắc Cương không tốt nên giọng nói cũng không được thân thiện."Anh đã bảo không cần em lo." Cố Bắc Cương đáp."Anh tưởng em muốn lo cho anh à?" Mạnh Tịch bực bội đảo mắt: "Em chỉ không muốn nợ anh nhiều thôi, hôm nay anh giúp em, em giúp anh giảm đau chân, coi như là đền đáp.""Chân anh đau nặng lắm, đã gặp nhiều bác sĩ đều bảo không có cách chữa, đừng tự tin với cái tay nghề non nớt của em quá." Giọng Cố Bắc Cương đầy khinh thường.Nhưng Mạnh Tịch lập tức đáp trả: "Có vẻ như tay nghề non nớt của em cũng khá giỏi, những bác sĩ khác không giúp anh giảm đau được, nhưng em lại làm được.Đêm đó trong hang động, em nói phóng huyết sau lưng cho anh là giả, thực ra em đã dùng thuốc của em qua các huyệt đạo ở lưng anh."

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận TrờiTác giả: Cố Tịch TừTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,… Ngay cả Mạnh Tịch cũng bị Cố Bắc Cương làm cho giật mình.Cô vốn đã cảm thấy Cố Bắc Cương là người ngoan độc, nhưng cũng không ngờ anh có thể độc đến mức không nói không rằng đã trực tiếp lột móng tay người ta.Cách giải quyết vấn đề này thật đơn giản và thô bạo.Mạnh Tịch muốn nói, cô rất thích.Nhị Lại Tử đau đến nửa sống nửa c.h.ế.t lại không thể cử động.Anh ta không dám cứng đầu nữa, anh ta có thể cảm nhận được, nếu còn tiếp tục cứng đầu, Cố Bắc Cương có thể sẽ nhổ hết móng tay cả hai tay của anh ta.Để không phải chịu thêm đau đớn, cuối cùng Nhị Lại Tử cũng thừa nhận mọi chuyện chiều nay đều là lỗi của mình.Có được câu trả lời mong muốn, Cố Bắc Cương mới hài lòng gật đầu, anh nói với Tiền Lãng: "Lãng Tử, cậu về nói với mẹ tôi một tiếng, bảo là mọi chuyện đã giải quyết xong.Thanh Vũ, cậu đi với tôi lên huyện, giải tên này đến đồn công an ngồi tù.""Bắc Cương, cậu không tiện, hay để tôi đi thay cậu nhé?" Nghe cách sắp xếp của Cố Bắc Cương, Tiền Lãng nhìn anh, do dự hỏi.Cố Bắc Cương nghe vậy lắc đầu, chuyến này anh phải tự đi.Anh bắt Nhị Lại Tử không đơn thuần là vì bênh vực Mạnh Tịch, mà là vì anh thấy những cặn bã xã hội như Nhị Lại Tử không nên tiếp tục nhởn nhơ trước mặt mọi người: "Trên huyện có đồng đội cũ của tôi, tôi phải tự đi một chuyến, mới có thể đảm bảo xử lý việc này tốt, loại người như thế này, không bỏ tù mười năm tám năm thì có lỗi với hắn."Nói xong, Cố Bắc Cương liền đi đầu về phía trước.Bóng anh dần hòa vào bóng đêm.Mạnh Tịch vội vàng đuổi theo.Là nạn nhân, Mạnh Tịch đương nhiên phải cùng lên huyện trình báo.Cô không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết suôn sẻ như vậy, bỗng cảm thấy Cố Bắc Cương ngoại trừ hơi khó chịu ra, cũng không đáng ghét lắm.Ít nhất vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy.Chờ Mạnh Tịch làm xong biên bản ở đồn công an rồi về thôn cùng Cố Bắc Cương thì đã là nửa đêm.Khi hai người về đến nhà, Trần Mai vẫn chưa ngủ, bà vẫn đang đợi cả hai ở nhà. Thấy hai người về, biết được Nhị Lại Tử đã bị bắt giữ, bà mới thực sự yên tâm.Bà nói với Mạnh Tịch: "Trong nồi có nước nóng, hai đứa mau đi rửa ráy đi.""Mẹ đừng lo cho tụi con nữa." Cố Bắc Cương nhìn Trần Mai với vẻ lo lắng, anh giục: "Mẹ mau đi ngủ đi, chúng con lớn cả rồi, đâu cần mẹ chăm sóc thế này, sức khỏe mẹ không tốt, không nên thức khuya." "Vâng ạ! Mẹ đi ngủ đi!" Mạnh Tịch cũng phụ họa theo.Trần Mai gật đầu: "Được rồi được rồi, mẹ đi ngủ đây, có phải đêm nào cũng thức khuya đâu, thỉnh thoảng một lần không sao đâu, các con chưa về làm sao mẹ ngủ được."Nói xong, Trần Mai quay người về phòng.Thấy Trần Mai đã đi ngủ, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương về phòng lấy chậu rửa mặt và chậu rửa chân.Mỗi người đều có chậu riêng, họ múc nước rửa ráy, không ai nói với ai lời nào.Mạnh Tịch rửa xong trước, thấy Cố Bắc Cương đang ngâm chân, cô suy nghĩ rồi đi lấy một ít bột mã tiền rắc vào chậu của anh.Thấy Mạnh Tịch rắc bột lạ vào chậu mình, Cố Bắc Cương ngẩng đầu nhìn cô.Hina"Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau chân thôi, không độc c.h.ế.t anh đâu." Mạnh Tịch thấy sắc mặt Cố Bắc Cương không tốt nên giọng nói cũng không được thân thiện."Anh đã bảo không cần em lo." Cố Bắc Cương đáp."Anh tưởng em muốn lo cho anh à?" Mạnh Tịch bực bội đảo mắt: "Em chỉ không muốn nợ anh nhiều thôi, hôm nay anh giúp em, em giúp anh giảm đau chân, coi như là đền đáp.""Chân anh đau nặng lắm, đã gặp nhiều bác sĩ đều bảo không có cách chữa, đừng tự tin với cái tay nghề non nớt của em quá." Giọng Cố Bắc Cương đầy khinh thường.Nhưng Mạnh Tịch lập tức đáp trả: "Có vẻ như tay nghề non nớt của em cũng khá giỏi, những bác sĩ khác không giúp anh giảm đau được, nhưng em lại làm được.Đêm đó trong hang động, em nói phóng huyết sau lưng cho anh là giả, thực ra em đã dùng thuốc của em qua các huyệt đạo ở lưng anh."

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận TrờiTác giả: Cố Tịch TừTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,… Ngay cả Mạnh Tịch cũng bị Cố Bắc Cương làm cho giật mình.Cô vốn đã cảm thấy Cố Bắc Cương là người ngoan độc, nhưng cũng không ngờ anh có thể độc đến mức không nói không rằng đã trực tiếp lột móng tay người ta.Cách giải quyết vấn đề này thật đơn giản và thô bạo.Mạnh Tịch muốn nói, cô rất thích.Nhị Lại Tử đau đến nửa sống nửa c.h.ế.t lại không thể cử động.Anh ta không dám cứng đầu nữa, anh ta có thể cảm nhận được, nếu còn tiếp tục cứng đầu, Cố Bắc Cương có thể sẽ nhổ hết móng tay cả hai tay của anh ta.Để không phải chịu thêm đau đớn, cuối cùng Nhị Lại Tử cũng thừa nhận mọi chuyện chiều nay đều là lỗi của mình.Có được câu trả lời mong muốn, Cố Bắc Cương mới hài lòng gật đầu, anh nói với Tiền Lãng: "Lãng Tử, cậu về nói với mẹ tôi một tiếng, bảo là mọi chuyện đã giải quyết xong.Thanh Vũ, cậu đi với tôi lên huyện, giải tên này đến đồn công an ngồi tù.""Bắc Cương, cậu không tiện, hay để tôi đi thay cậu nhé?" Nghe cách sắp xếp của Cố Bắc Cương, Tiền Lãng nhìn anh, do dự hỏi.Cố Bắc Cương nghe vậy lắc đầu, chuyến này anh phải tự đi.Anh bắt Nhị Lại Tử không đơn thuần là vì bênh vực Mạnh Tịch, mà là vì anh thấy những cặn bã xã hội như Nhị Lại Tử không nên tiếp tục nhởn nhơ trước mặt mọi người: "Trên huyện có đồng đội cũ của tôi, tôi phải tự đi một chuyến, mới có thể đảm bảo xử lý việc này tốt, loại người như thế này, không bỏ tù mười năm tám năm thì có lỗi với hắn."Nói xong, Cố Bắc Cương liền đi đầu về phía trước.Bóng anh dần hòa vào bóng đêm.Mạnh Tịch vội vàng đuổi theo.Là nạn nhân, Mạnh Tịch đương nhiên phải cùng lên huyện trình báo.Cô không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết suôn sẻ như vậy, bỗng cảm thấy Cố Bắc Cương ngoại trừ hơi khó chịu ra, cũng không đáng ghét lắm.Ít nhất vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy.Chờ Mạnh Tịch làm xong biên bản ở đồn công an rồi về thôn cùng Cố Bắc Cương thì đã là nửa đêm.Khi hai người về đến nhà, Trần Mai vẫn chưa ngủ, bà vẫn đang đợi cả hai ở nhà. Thấy hai người về, biết được Nhị Lại Tử đã bị bắt giữ, bà mới thực sự yên tâm.Bà nói với Mạnh Tịch: "Trong nồi có nước nóng, hai đứa mau đi rửa ráy đi.""Mẹ đừng lo cho tụi con nữa." Cố Bắc Cương nhìn Trần Mai với vẻ lo lắng, anh giục: "Mẹ mau đi ngủ đi, chúng con lớn cả rồi, đâu cần mẹ chăm sóc thế này, sức khỏe mẹ không tốt, không nên thức khuya." "Vâng ạ! Mẹ đi ngủ đi!" Mạnh Tịch cũng phụ họa theo.Trần Mai gật đầu: "Được rồi được rồi, mẹ đi ngủ đây, có phải đêm nào cũng thức khuya đâu, thỉnh thoảng một lần không sao đâu, các con chưa về làm sao mẹ ngủ được."Nói xong, Trần Mai quay người về phòng.Thấy Trần Mai đã đi ngủ, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương về phòng lấy chậu rửa mặt và chậu rửa chân.Mỗi người đều có chậu riêng, họ múc nước rửa ráy, không ai nói với ai lời nào.Mạnh Tịch rửa xong trước, thấy Cố Bắc Cương đang ngâm chân, cô suy nghĩ rồi đi lấy một ít bột mã tiền rắc vào chậu của anh.Thấy Mạnh Tịch rắc bột lạ vào chậu mình, Cố Bắc Cương ngẩng đầu nhìn cô.Hina"Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau chân thôi, không độc c.h.ế.t anh đâu." Mạnh Tịch thấy sắc mặt Cố Bắc Cương không tốt nên giọng nói cũng không được thân thiện."Anh đã bảo không cần em lo." Cố Bắc Cương đáp."Anh tưởng em muốn lo cho anh à?" Mạnh Tịch bực bội đảo mắt: "Em chỉ không muốn nợ anh nhiều thôi, hôm nay anh giúp em, em giúp anh giảm đau chân, coi như là đền đáp.""Chân anh đau nặng lắm, đã gặp nhiều bác sĩ đều bảo không có cách chữa, đừng tự tin với cái tay nghề non nớt của em quá." Giọng Cố Bắc Cương đầy khinh thường.Nhưng Mạnh Tịch lập tức đáp trả: "Có vẻ như tay nghề non nớt của em cũng khá giỏi, những bác sĩ khác không giúp anh giảm đau được, nhưng em lại làm được.Đêm đó trong hang động, em nói phóng huyết sau lưng cho anh là giả, thực ra em đã dùng thuốc của em qua các huyệt đạo ở lưng anh."

Chương 89: Vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy