Tác giả:

"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,…

Chương 108: Giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận TrờiTác giả: Cố Tịch TừTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,… "Chứng chỉ thầy thuốc?" Mạnh Tịch lần đầu tiên nghe nói đến chứng chỉ này, lúc đầu cô còn chưa hiểu Cố Bắc Cương đang nói gì, qua mấy giây sau mới sáng mắt lên, hào hứng nhìn Cố Bắc Cương,"Ý anh là, anh muốn giúp em sao?""Không muốn thì thôi." Cố Bắc Cương đáp."Muốn muốn muốn, sao lại không muốn chứ?" Mạnh Tịch liên tục gật đầu, chỉ là cô hơi tò mò: "Không phải anh rất ghét em à, dù bây giờ tin em sẽ thay đổi, thì cũng không nên quên những việc em đã làm trước đây nhanh như vậy, sao anh lại sẵn lòng giúp em?""Chú Cố rất bận." Cố Bắc Cương đáp: "Ông ấy cô đơn một mình, không có con cái, một thân y thuật không có người kế thừa, còn từng tìm anh muốn truyền dạy.Nhưng với cái chân của anh, sinh hoạt hàng ngày còn khó khăn, không thể lên núi hái thuốc, hơn nữa cũng thật sự không hứng thú với việc học y, nên đã từ chối.Ông ấy vốn muốn tìm đệ tử, anh thấy em rất phù hợp. Anh cũng không phải thuần túy giúp em, anh chỉ thấy không nên lãng phí y thuật giỏi như vậy.Ở vùng quê, nhiều người bệnh chỉ biết cố chịu đựng, cứ thế mà chết. Bác sĩ thì ít, bệnh nhân thì nhiều, còn nhiều người bị bệnh không tìm được thầy thuốc.Thôn có thêm một thầy thuốc là việc tốt, mang lại phúc cho thôn dân, anh giúp em thì có sao đâu?""Chỉ vậy thôi sao?" Mạnh Tịch hỏi.Cố Bắc Cương gật đầu: "Chứ sao nữa? Nói thật lòng, anh chẳng muốn dính líu gì đến em. Nhưng anh nghĩ, nếu em trở thành bác sĩ, chuyện cá nhân đó chẳng là gì so với số người em có thể cứu được."Lúc này, Mạnh Tịch nhìn vào mắt Cố Bắc Cương, cảm thấy đôi mắt anh mênh m.ô.n.g như có cả những vì sao, cô thực sự cảm thấy tầm nhìn của người đàn ông này khiến mình không khỏi kính phục.Dù Cố Bắc Cương có khuôn mặt lạnh lùng, nói chuyện khiến người ta tức giận, còn từng đe dọa Mạnh Tịch một cách tàn nhẫn.Nhưng lúc này, Mạnh Tịch không thể không thừa nhận, người đàn ông này làm việc có nguyên tắc, anh chính trực, có sức hút nhân cách rất nổi bật.HinaAnh có thể không quan tâm đến Mạnh Tịch, nhưng cách anh suy xét vấn đề ở một tầm cao mà người thường không thể với tới, nên anh không thể không quan tâm.Trong mắt anh, lợi ích tập thể quan trọng hơn tư tâm cá nhân."Chỉ sợ chú Cố không đồng ý, rất ít người muốn nhận phụ nữ làm đệ tử, hơn nữa tiếng tăm của em cũng không tốt." Có cơ hội, Mạnh Tịch tất nhiên muốn nắm lấy, nhưng cô cảm thấy việc này không dễ dàng."Anh đi nói, ông ấy sẽ đồng ý." Cố Bắc Cương nói chắc nịch.Mạnh Tịch tò mò hỏi: "Tại sao?""Cũng chẳng tại sao cả, chỉ là tình nghĩa thế hệ trước, có thể đến mức độ này." Cụ thể là tình nghĩa gì, Cố Bắc Cương không nói.Dù Mạnh Tịch cảm thấy việc này không mấy lạc quan, nhưng đã được Cố Bắc Cương đề xuất, cô vẫn muốn thử: "Vậy nhờ anh hỏi giúp em, nếu việc này thành công, sau này em khám bệnh cho anh sẽ không lấy tiền.Còn về bệnh của mẹ, để em chăm sóc luôn, nghề nào việc nấy, bệnh của mẹ đúng là lĩnh vực em giỏi.""Được." Cố Bắc Cương gật đầu, Cố Nhân Tâm đã khẳng định Mạnh Tịch xử lý bệnh tình của mẹ anh rất tốt, anh tất nhiên không có gì nghi ngờ: "Em chữa bệnh giúp mẹ anh, anh giúp em bái sư, coi như việc này đã cân bằng. Tiền khám chân anh vẫn trả em đầy đủ, giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!""Được!" Mạnh Tịch gật đầu, cô cũng không phải là đứa ngốc không biết kiếm tiền: "Cứ làm theo lời anh nói đi!""Ừm!" Cố Bắc Cương gật đầu, coi như đã quyết định xong việc này, nói chuyện với Mạnh Tịch xong anh lập tức đi thu dọn lạc, lạc đào buổi sáng còn phải mang ra bờ sông rửa.Mạnh Tịch thấy anh định đi, vội vàng gọi: "Khoan đã, em còn một việc muốn nhờ anh giúp.""Chuyện gì?" Sắc mặt Cố Bắc Cương không thay đổi, nhưng trong lòng lập tức cảnh giác, tưởng Mạnh Tịch lại muốn bộc lộ bản tính tham lam vô độ, đã có rồi còn muốn thêm.

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận TrờiTác giả: Cố Tịch TừTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,… "Chứng chỉ thầy thuốc?" Mạnh Tịch lần đầu tiên nghe nói đến chứng chỉ này, lúc đầu cô còn chưa hiểu Cố Bắc Cương đang nói gì, qua mấy giây sau mới sáng mắt lên, hào hứng nhìn Cố Bắc Cương,"Ý anh là, anh muốn giúp em sao?""Không muốn thì thôi." Cố Bắc Cương đáp."Muốn muốn muốn, sao lại không muốn chứ?" Mạnh Tịch liên tục gật đầu, chỉ là cô hơi tò mò: "Không phải anh rất ghét em à, dù bây giờ tin em sẽ thay đổi, thì cũng không nên quên những việc em đã làm trước đây nhanh như vậy, sao anh lại sẵn lòng giúp em?""Chú Cố rất bận." Cố Bắc Cương đáp: "Ông ấy cô đơn một mình, không có con cái, một thân y thuật không có người kế thừa, còn từng tìm anh muốn truyền dạy.Nhưng với cái chân của anh, sinh hoạt hàng ngày còn khó khăn, không thể lên núi hái thuốc, hơn nữa cũng thật sự không hứng thú với việc học y, nên đã từ chối.Ông ấy vốn muốn tìm đệ tử, anh thấy em rất phù hợp. Anh cũng không phải thuần túy giúp em, anh chỉ thấy không nên lãng phí y thuật giỏi như vậy.Ở vùng quê, nhiều người bệnh chỉ biết cố chịu đựng, cứ thế mà chết. Bác sĩ thì ít, bệnh nhân thì nhiều, còn nhiều người bị bệnh không tìm được thầy thuốc.Thôn có thêm một thầy thuốc là việc tốt, mang lại phúc cho thôn dân, anh giúp em thì có sao đâu?""Chỉ vậy thôi sao?" Mạnh Tịch hỏi.Cố Bắc Cương gật đầu: "Chứ sao nữa? Nói thật lòng, anh chẳng muốn dính líu gì đến em. Nhưng anh nghĩ, nếu em trở thành bác sĩ, chuyện cá nhân đó chẳng là gì so với số người em có thể cứu được."Lúc này, Mạnh Tịch nhìn vào mắt Cố Bắc Cương, cảm thấy đôi mắt anh mênh m.ô.n.g như có cả những vì sao, cô thực sự cảm thấy tầm nhìn của người đàn ông này khiến mình không khỏi kính phục.Dù Cố Bắc Cương có khuôn mặt lạnh lùng, nói chuyện khiến người ta tức giận, còn từng đe dọa Mạnh Tịch một cách tàn nhẫn.Nhưng lúc này, Mạnh Tịch không thể không thừa nhận, người đàn ông này làm việc có nguyên tắc, anh chính trực, có sức hút nhân cách rất nổi bật.HinaAnh có thể không quan tâm đến Mạnh Tịch, nhưng cách anh suy xét vấn đề ở một tầm cao mà người thường không thể với tới, nên anh không thể không quan tâm.Trong mắt anh, lợi ích tập thể quan trọng hơn tư tâm cá nhân."Chỉ sợ chú Cố không đồng ý, rất ít người muốn nhận phụ nữ làm đệ tử, hơn nữa tiếng tăm của em cũng không tốt." Có cơ hội, Mạnh Tịch tất nhiên muốn nắm lấy, nhưng cô cảm thấy việc này không dễ dàng."Anh đi nói, ông ấy sẽ đồng ý." Cố Bắc Cương nói chắc nịch.Mạnh Tịch tò mò hỏi: "Tại sao?""Cũng chẳng tại sao cả, chỉ là tình nghĩa thế hệ trước, có thể đến mức độ này." Cụ thể là tình nghĩa gì, Cố Bắc Cương không nói.Dù Mạnh Tịch cảm thấy việc này không mấy lạc quan, nhưng đã được Cố Bắc Cương đề xuất, cô vẫn muốn thử: "Vậy nhờ anh hỏi giúp em, nếu việc này thành công, sau này em khám bệnh cho anh sẽ không lấy tiền.Còn về bệnh của mẹ, để em chăm sóc luôn, nghề nào việc nấy, bệnh của mẹ đúng là lĩnh vực em giỏi.""Được." Cố Bắc Cương gật đầu, Cố Nhân Tâm đã khẳng định Mạnh Tịch xử lý bệnh tình của mẹ anh rất tốt, anh tất nhiên không có gì nghi ngờ: "Em chữa bệnh giúp mẹ anh, anh giúp em bái sư, coi như việc này đã cân bằng. Tiền khám chân anh vẫn trả em đầy đủ, giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!""Được!" Mạnh Tịch gật đầu, cô cũng không phải là đứa ngốc không biết kiếm tiền: "Cứ làm theo lời anh nói đi!""Ừm!" Cố Bắc Cương gật đầu, coi như đã quyết định xong việc này, nói chuyện với Mạnh Tịch xong anh lập tức đi thu dọn lạc, lạc đào buổi sáng còn phải mang ra bờ sông rửa.Mạnh Tịch thấy anh định đi, vội vàng gọi: "Khoan đã, em còn một việc muốn nhờ anh giúp.""Chuyện gì?" Sắc mặt Cố Bắc Cương không thay đổi, nhưng trong lòng lập tức cảnh giác, tưởng Mạnh Tịch lại muốn bộc lộ bản tính tham lam vô độ, đã có rồi còn muốn thêm.

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận TrờiTác giả: Cố Tịch TừTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường. "Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét. "Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt. "Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận. ········ Trong giấc mơ. Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch. Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô. Cô đau đớn quá. Đau đến toát mồ hôi. Đau đến sống không bằng chết. Đau đến nước mắt như mưa. Cuối cùng,… "Chứng chỉ thầy thuốc?" Mạnh Tịch lần đầu tiên nghe nói đến chứng chỉ này, lúc đầu cô còn chưa hiểu Cố Bắc Cương đang nói gì, qua mấy giây sau mới sáng mắt lên, hào hứng nhìn Cố Bắc Cương,"Ý anh là, anh muốn giúp em sao?""Không muốn thì thôi." Cố Bắc Cương đáp."Muốn muốn muốn, sao lại không muốn chứ?" Mạnh Tịch liên tục gật đầu, chỉ là cô hơi tò mò: "Không phải anh rất ghét em à, dù bây giờ tin em sẽ thay đổi, thì cũng không nên quên những việc em đã làm trước đây nhanh như vậy, sao anh lại sẵn lòng giúp em?""Chú Cố rất bận." Cố Bắc Cương đáp: "Ông ấy cô đơn một mình, không có con cái, một thân y thuật không có người kế thừa, còn từng tìm anh muốn truyền dạy.Nhưng với cái chân của anh, sinh hoạt hàng ngày còn khó khăn, không thể lên núi hái thuốc, hơn nữa cũng thật sự không hứng thú với việc học y, nên đã từ chối.Ông ấy vốn muốn tìm đệ tử, anh thấy em rất phù hợp. Anh cũng không phải thuần túy giúp em, anh chỉ thấy không nên lãng phí y thuật giỏi như vậy.Ở vùng quê, nhiều người bệnh chỉ biết cố chịu đựng, cứ thế mà chết. Bác sĩ thì ít, bệnh nhân thì nhiều, còn nhiều người bị bệnh không tìm được thầy thuốc.Thôn có thêm một thầy thuốc là việc tốt, mang lại phúc cho thôn dân, anh giúp em thì có sao đâu?""Chỉ vậy thôi sao?" Mạnh Tịch hỏi.Cố Bắc Cương gật đầu: "Chứ sao nữa? Nói thật lòng, anh chẳng muốn dính líu gì đến em. Nhưng anh nghĩ, nếu em trở thành bác sĩ, chuyện cá nhân đó chẳng là gì so với số người em có thể cứu được."Lúc này, Mạnh Tịch nhìn vào mắt Cố Bắc Cương, cảm thấy đôi mắt anh mênh m.ô.n.g như có cả những vì sao, cô thực sự cảm thấy tầm nhìn của người đàn ông này khiến mình không khỏi kính phục.Dù Cố Bắc Cương có khuôn mặt lạnh lùng, nói chuyện khiến người ta tức giận, còn từng đe dọa Mạnh Tịch một cách tàn nhẫn.Nhưng lúc này, Mạnh Tịch không thể không thừa nhận, người đàn ông này làm việc có nguyên tắc, anh chính trực, có sức hút nhân cách rất nổi bật.HinaAnh có thể không quan tâm đến Mạnh Tịch, nhưng cách anh suy xét vấn đề ở một tầm cao mà người thường không thể với tới, nên anh không thể không quan tâm.Trong mắt anh, lợi ích tập thể quan trọng hơn tư tâm cá nhân."Chỉ sợ chú Cố không đồng ý, rất ít người muốn nhận phụ nữ làm đệ tử, hơn nữa tiếng tăm của em cũng không tốt." Có cơ hội, Mạnh Tịch tất nhiên muốn nắm lấy, nhưng cô cảm thấy việc này không dễ dàng."Anh đi nói, ông ấy sẽ đồng ý." Cố Bắc Cương nói chắc nịch.Mạnh Tịch tò mò hỏi: "Tại sao?""Cũng chẳng tại sao cả, chỉ là tình nghĩa thế hệ trước, có thể đến mức độ này." Cụ thể là tình nghĩa gì, Cố Bắc Cương không nói.Dù Mạnh Tịch cảm thấy việc này không mấy lạc quan, nhưng đã được Cố Bắc Cương đề xuất, cô vẫn muốn thử: "Vậy nhờ anh hỏi giúp em, nếu việc này thành công, sau này em khám bệnh cho anh sẽ không lấy tiền.Còn về bệnh của mẹ, để em chăm sóc luôn, nghề nào việc nấy, bệnh của mẹ đúng là lĩnh vực em giỏi.""Được." Cố Bắc Cương gật đầu, Cố Nhân Tâm đã khẳng định Mạnh Tịch xử lý bệnh tình của mẹ anh rất tốt, anh tất nhiên không có gì nghi ngờ: "Em chữa bệnh giúp mẹ anh, anh giúp em bái sư, coi như việc này đã cân bằng. Tiền khám chân anh vẫn trả em đầy đủ, giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!""Được!" Mạnh Tịch gật đầu, cô cũng không phải là đứa ngốc không biết kiếm tiền: "Cứ làm theo lời anh nói đi!""Ừm!" Cố Bắc Cương gật đầu, coi như đã quyết định xong việc này, nói chuyện với Mạnh Tịch xong anh lập tức đi thu dọn lạc, lạc đào buổi sáng còn phải mang ra bờ sông rửa.Mạnh Tịch thấy anh định đi, vội vàng gọi: "Khoan đã, em còn một việc muốn nhờ anh giúp.""Chuyện gì?" Sắc mặt Cố Bắc Cương không thay đổi, nhưng trong lòng lập tức cảnh giác, tưởng Mạnh Tịch lại muốn bộc lộ bản tính tham lam vô độ, đã có rồi còn muốn thêm.

Chương 108: Giữa chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng!