1. Ta tỉnh lại ở quân trấn bên ngoài Ngọc Môn Quan, cõi lòng mơ hồ như chìm trong mộng, không dám tin đây là thực. Ta thân là thứ mẫu của Hoàng đế, lại vì những thân cận cùng hắn mà bị người đời gièm pha khinh miệt. Rõ ràng đã uống chén rượu độc của Thái hoàng thái hậu, hồn về tây thiên, cớ sao nay lại xuất hiện ở nơi này? Bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa huyên náo, có người cất giọng hỏi: “Phong Nhi đã tỉnh chưa?” Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, có người bước vào giữa luồng sáng. Toàn thân ta đau nhức chẳng thể ngồi dậy. Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa, chói loá đến mức không khỏi khiến ta nheo mắt lại. “Phong Nhi? Phong Nhi?” Người nọ đến bên giường, nhẹ nhàng lay ta. Ta khó nhọc mở mắt, bóng dáng trước mặt dần trở nên rõ nét. Là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, giữa chân mày vẫn còn nét non nớt nhưng đã lộ ra vẻ tuấn tú, khôi ngô. “Nhị ca ca?” Ta ngạc nhiên thốt lên, song giọng nói lại mang theo âm điệu mềm mại như trẻ nhỏ. Kinh hãi, ta vội đưa tay bụm miệng, chỉ để nhận ra đây là…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...