Tôi không thể di chuyển! Nghe nói đến việc di chuyển xe, di chuyển tổ. Nhưng có ai nghe nói đến việc di chuyển mộ chưa? Máu nóng trào dâng, tôi bật dậy từ bồn tắm. Nước nhuộm đỏ bởi m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Những lời chửi rủa tràn ngập trong đầu tôi. Nhưng khi ra khỏi miệng, tôi lại theo thói quen kiềm chế lại: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy hợp đồng được nhập vào hệ thống, gắn với thông tin của tôi." "À đúng rồi," người của nghĩa trang nói với giọng đầy xin lỗi, "nhưng ông Cố Lân cũng đã ký hợp đồng, vì vậy..." "Vì vậy, hệ thống không có thông tin của anh ta đúng không." Tôi lạnh lùng ngắt lời: "Xin lỗi, không thể di chuyển." Trước đây, gia đình nuôi hai con gái, tôi không giành được, bố mẹ và anh trai trở thành của người khác. Bây giờ một ngôi mộ hai người bán, ngôi mộ đó rõ ràng là của tôi, không lẽ tôi lại không giành được? Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi một giọng nói trầm ấm, xa lạ vang lên: "Chị Lục có thể đặt giá bất kỳ." "Bao nhiêu cũng được, coi như tôi đền bù cho…
Chương 26
Tư Nguyên - Thiên CáchTác giả: Thiên CáchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi không thể di chuyển! Nghe nói đến việc di chuyển xe, di chuyển tổ. Nhưng có ai nghe nói đến việc di chuyển mộ chưa? Máu nóng trào dâng, tôi bật dậy từ bồn tắm. Nước nhuộm đỏ bởi m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Những lời chửi rủa tràn ngập trong đầu tôi. Nhưng khi ra khỏi miệng, tôi lại theo thói quen kiềm chế lại: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy hợp đồng được nhập vào hệ thống, gắn với thông tin của tôi." "À đúng rồi," người của nghĩa trang nói với giọng đầy xin lỗi, "nhưng ông Cố Lân cũng đã ký hợp đồng, vì vậy..." "Vì vậy, hệ thống không có thông tin của anh ta đúng không." Tôi lạnh lùng ngắt lời: "Xin lỗi, không thể di chuyển." Trước đây, gia đình nuôi hai con gái, tôi không giành được, bố mẹ và anh trai trở thành của người khác. Bây giờ một ngôi mộ hai người bán, ngôi mộ đó rõ ràng là của tôi, không lẽ tôi lại không giành được? Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi một giọng nói trầm ấm, xa lạ vang lên: "Chị Lục có thể đặt giá bất kỳ." "Bao nhiêu cũng được, coi như tôi đền bù cho… "Vì thế, kết quả thế nào cũng không quan trọng."Tôi cúi đầu, nắm chặt tai con thỏ bông, mím môi:"Anh nói thì hay lắm."Qua khung kính trên cửa, lờ mờ có bóng người.Tôi ngước mắt nhìn, có người nhanh chóng né đi.Không nhìn rõ mặt, nhưng tôi cũng biết là ai.Vì tiếng nức nở kiềm nén, thực sự có chút nhiều và ồn ào."Đuổi họ đi xa đi, đừng để tôi nghe thấy tiếng khóc.""Phiền quá."Cố Lân gật đầu, nhưng không đứng dậy ngay.Ánh mắt anh lướt qua cửa, giọng hơi cao lên chút:"Lục Gia Gia hình như định dọn ra khỏi nhà họ Lục.""Anh ba của em, nghe nói có xu hướng tự hại nghiêm trọng.""Hôm qua gặp, cổ tay toàn vết cắt, không ch//ết được nhưng trông rất đau.""Anh hai của em không đến nữa, nghe nói ngày nào cũng điên cuồng tìm phương pháp chữa ung thư dạ dày.""Bố mẹ em...""Tôi không muốn biết, Cố Lân." Tôi bình tĩnh nói, "Tôi không biết làm sao để trả lại cho họ.""Tôi chỉ biết, tôi không tò mò chút nào về kết cục của họ.""Họ thê thảm, tôi không vui, vì họ không xóa được nỗi đau của tôi.""Họ bù đắp, tôi cũng không cần.""Vì tôi không tin rằng gia đình này sẽ mãi mãi áy náy.""Trừ khi họ, ch//ết hết."
"Vì thế, kết quả thế nào cũng không quan trọng."
Tôi cúi đầu, nắm chặt tai con thỏ bông, mím môi:
"Anh nói thì hay lắm."
Qua khung kính trên cửa, lờ mờ có bóng người.
Tôi ngước mắt nhìn, có người nhanh chóng né đi.
Không nhìn rõ mặt, nhưng tôi cũng biết là ai.
Vì tiếng nức nở kiềm nén, thực sự có chút nhiều và ồn ào.
"Đuổi họ đi xa đi, đừng để tôi nghe thấy tiếng khóc."
"Phiền quá."
Cố Lân gật đầu, nhưng không đứng dậy ngay.
Ánh mắt anh lướt qua cửa, giọng hơi cao lên chút:
"Lục Gia Gia hình như định dọn ra khỏi nhà họ Lục."
"Anh ba của em, nghe nói có xu hướng tự hại nghiêm trọng."
"Hôm qua gặp, cổ tay toàn vết cắt, không ch//ết được nhưng trông rất đau."
"Anh hai của em không đến nữa, nghe nói ngày nào cũng điên cuồng tìm phương pháp chữa ung thư dạ dày."
"Bố mẹ em..."
"Tôi không muốn biết, Cố Lân." Tôi bình tĩnh nói, "Tôi không biết làm sao để trả lại cho họ."
"Tôi chỉ biết, tôi không tò mò chút nào về kết cục của họ."
"Họ thê thảm, tôi không vui, vì họ không xóa được nỗi đau của tôi."
"Họ bù đắp, tôi cũng không cần."
"Vì tôi không tin rằng gia đình này sẽ mãi mãi áy náy."
"Trừ khi họ, ch//ết hết."
Tư Nguyên - Thiên CáchTác giả: Thiên CáchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi không thể di chuyển! Nghe nói đến việc di chuyển xe, di chuyển tổ. Nhưng có ai nghe nói đến việc di chuyển mộ chưa? Máu nóng trào dâng, tôi bật dậy từ bồn tắm. Nước nhuộm đỏ bởi m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Những lời chửi rủa tràn ngập trong đầu tôi. Nhưng khi ra khỏi miệng, tôi lại theo thói quen kiềm chế lại: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy hợp đồng được nhập vào hệ thống, gắn với thông tin của tôi." "À đúng rồi," người của nghĩa trang nói với giọng đầy xin lỗi, "nhưng ông Cố Lân cũng đã ký hợp đồng, vì vậy..." "Vì vậy, hệ thống không có thông tin của anh ta đúng không." Tôi lạnh lùng ngắt lời: "Xin lỗi, không thể di chuyển." Trước đây, gia đình nuôi hai con gái, tôi không giành được, bố mẹ và anh trai trở thành của người khác. Bây giờ một ngôi mộ hai người bán, ngôi mộ đó rõ ràng là của tôi, không lẽ tôi lại không giành được? Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi một giọng nói trầm ấm, xa lạ vang lên: "Chị Lục có thể đặt giá bất kỳ." "Bao nhiêu cũng được, coi như tôi đền bù cho… "Vì thế, kết quả thế nào cũng không quan trọng."Tôi cúi đầu, nắm chặt tai con thỏ bông, mím môi:"Anh nói thì hay lắm."Qua khung kính trên cửa, lờ mờ có bóng người.Tôi ngước mắt nhìn, có người nhanh chóng né đi.Không nhìn rõ mặt, nhưng tôi cũng biết là ai.Vì tiếng nức nở kiềm nén, thực sự có chút nhiều và ồn ào."Đuổi họ đi xa đi, đừng để tôi nghe thấy tiếng khóc.""Phiền quá."Cố Lân gật đầu, nhưng không đứng dậy ngay.Ánh mắt anh lướt qua cửa, giọng hơi cao lên chút:"Lục Gia Gia hình như định dọn ra khỏi nhà họ Lục.""Anh ba của em, nghe nói có xu hướng tự hại nghiêm trọng.""Hôm qua gặp, cổ tay toàn vết cắt, không ch//ết được nhưng trông rất đau.""Anh hai của em không đến nữa, nghe nói ngày nào cũng điên cuồng tìm phương pháp chữa ung thư dạ dày.""Bố mẹ em...""Tôi không muốn biết, Cố Lân." Tôi bình tĩnh nói, "Tôi không biết làm sao để trả lại cho họ.""Tôi chỉ biết, tôi không tò mò chút nào về kết cục của họ.""Họ thê thảm, tôi không vui, vì họ không xóa được nỗi đau của tôi.""Họ bù đắp, tôi cũng không cần.""Vì tôi không tin rằng gia đình này sẽ mãi mãi áy náy.""Trừ khi họ, ch//ết hết."