Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…
Chương 8
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Đám nữ nhân trong hậu trạch hận ghét lẫn nhau, oan khí ngút trời, còn phụ thân thì vẫn khỏe mạnh. Thật không công bằng...... Đến đây, tâm tư đấu đá trong nhà của ta hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Trong tiểu thuyết, nếu như nữ chủ là đích nữ, thì những tiểu thiếp kia nhất định bụng đầy nước độc. Nội dung không gì khác ngoài lão gia sủng thiếp diệt thê, chính thê đích nữ bị ức h.i.ế.p đủ đường, liều mạng phản kháng. Thật sự xuyên qua rồi mới biết, địa vị của thiếp rất thấp. Chính thê muốn xử lí tiểu thiếp, có rất nhiều cách. Tiểu thiếp cũng không phải toàn là người xấu. Phụ thân quả thực sủng ái nhị di nương, nhưng sự sủng ái của ông rất hạn chế, tương tự như sủng ái mèo mèo chó chó. Đặc biệt là người trong quan trường, vì để bảo vệ chính thống và lợi ích, không thể có chuyện sủng thiếp diệt thê để người khác nắm thóp. Ta thân là đích nữ, trời sinh cao hơn người một bậc. Cho dù Vương Bảo Bảo đầu óc không tỉnh táo cứ muốn tranh đấu với ta, cuối cùng thì cũng là nàng chịu thiệt. Nói đến mẫu tử Vương Bảo Bảo, Xuân Lan giải thích với ta, lần trước tượng Phật là do ta làm hỏng, kết quả tội danh lại đổ lên đầu Vương Bảo Bảo, hại nàng bị phạt đến chùa thanh tu. Ta kinh ngạc: "Cái gì? Tượng Phật là do ta làm hỏng?" Xuân Lan gật đầu. Ta: "......" Xuân Lan nói với ta, trước đây cũng đã xảy ra vài lần chuyện như vậy. Thực ra là ta phạm lỗi, kết quả Vương Bảo Bảo phải gánh trách nhiệm. Ta khá là xấu hổ: "Vậy... vậy phạt Vương Bảo Bảo, hình như không ổn lắm?" Xuân Lan đáp lại một cách rất tự nhiên: "Tiểu thư là đích nữ, việc nàng ta bất kính với người chính là lỗi lớn nhất." Từ lời của Xuân Lan mà hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ta phát hiện, hóa ra mình mới chính là kẻ gây rối trong chốn hậu viện này. Vương Bảo Bảo cùng lắm cũng chỉ là vì tức giận mà thôi, muốn tranh đoạt quyền lợi chính đáng cho mình mà thôi. Thế nhưng trong cái thời đại này, thân là thứ nữ, việc nàng ta đòi hỏi quyền lợi bình đẳng chính đáng đã là một loại sai lầm rồi. Nghe xong sự tình, ta thao thức cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau khi thỉnh an, ta bèn nhắc với mẫu thân về chuyện đưa Vương Bảo Bảo cùng di nương nàng ta trở về phủ. Mẫu thân nghe xong rất ngạc nhiên: "Đưa họ về làm gì? Chỉ thêm phiền lòng." Thấy bà ấy tức giận, ta cũng không dám nhắc lại nữa. Ra khỏi viện của mẫu thân, lòng ta có chút u uất. Giữa các giai cấp, giống như có một hào sâu ngăn cách. Chưa từng trải qua, căn bản không thể nào tưởng tượng được sự khác biệt giữa chúng. Nghĩ lại mà xem, ngay cả ở thời hiện đại đề cao bình đẳng tự do, những khoảng cách giai cấp vô hình cũng khó mà vượt qua được, huống chi là thời cổ đại. Ta ở trong Vương gia xem như là có địa vị cao, nhưng khi ra khỏi cửa, ta sẽ thuộc về giai cấp nào? Không thể nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Đi đến sân viện buồn chán ngắm hoa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đại tiểu thư" dịu dàng. Ta quay đầu lại, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng. Trong khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu được "vẻ đẹp rạng rỡ" chân thực là như thế nào. Thật sự có người đứng ở đó, chẳng cần làm gì, cũng đã rực rỡ như phát sáng. Ta vội vàng hỏi Xuân Lan: "Nàng ấy là ai?" Xuân Lan đáp: "Tứ di nương." Ta nhiệt tình gọi một tiếng, vui vẻ chạy đến làm thân. Tứ di nương rất ngạc nhiên, ngượng ngùng hỏi: "Đại tiểu thư, người đang thưởng hoa sao?" Ta đáp: "Phải đó, hoa cúc nở đẹp quá."
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Đám nữ nhân trong hậu trạch hận ghét lẫn nhau, oan khí ngút trời, còn phụ thân thì vẫn khỏe mạnh. Thật không công bằng...... Đến đây, tâm tư đấu đá trong nhà của ta hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Trong tiểu thuyết, nếu như nữ chủ là đích nữ, thì những tiểu thiếp kia nhất định bụng đầy nước độc. Nội dung không gì khác ngoài lão gia sủng thiếp diệt thê, chính thê đích nữ bị ức h.i.ế.p đủ đường, liều mạng phản kháng. Thật sự xuyên qua rồi mới biết, địa vị của thiếp rất thấp. Chính thê muốn xử lí tiểu thiếp, có rất nhiều cách. Tiểu thiếp cũng không phải toàn là người xấu. Phụ thân quả thực sủng ái nhị di nương, nhưng sự sủng ái của ông rất hạn chế, tương tự như sủng ái mèo mèo chó chó. Đặc biệt là người trong quan trường, vì để bảo vệ chính thống và lợi ích, không thể có chuyện sủng thiếp diệt thê để người khác nắm thóp. Ta thân là đích nữ, trời sinh cao hơn người một bậc. Cho dù Vương Bảo Bảo đầu óc không tỉnh táo cứ muốn tranh đấu với ta, cuối cùng thì cũng là nàng chịu thiệt. Nói đến mẫu tử Vương Bảo Bảo, Xuân Lan giải thích với ta, lần trước tượng Phật là do ta làm hỏng, kết quả tội danh lại đổ lên đầu Vương Bảo Bảo, hại nàng bị phạt đến chùa thanh tu. Ta kinh ngạc: "Cái gì? Tượng Phật là do ta làm hỏng?" Xuân Lan gật đầu. Ta: "......" Xuân Lan nói với ta, trước đây cũng đã xảy ra vài lần chuyện như vậy. Thực ra là ta phạm lỗi, kết quả Vương Bảo Bảo phải gánh trách nhiệm. Ta khá là xấu hổ: "Vậy... vậy phạt Vương Bảo Bảo, hình như không ổn lắm?" Xuân Lan đáp lại một cách rất tự nhiên: "Tiểu thư là đích nữ, việc nàng ta bất kính với người chính là lỗi lớn nhất." Từ lời của Xuân Lan mà hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ta phát hiện, hóa ra mình mới chính là kẻ gây rối trong chốn hậu viện này. Vương Bảo Bảo cùng lắm cũng chỉ là vì tức giận mà thôi, muốn tranh đoạt quyền lợi chính đáng cho mình mà thôi. Thế nhưng trong cái thời đại này, thân là thứ nữ, việc nàng ta đòi hỏi quyền lợi bình đẳng chính đáng đã là một loại sai lầm rồi. Nghe xong sự tình, ta thao thức cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau khi thỉnh an, ta bèn nhắc với mẫu thân về chuyện đưa Vương Bảo Bảo cùng di nương nàng ta trở về phủ. Mẫu thân nghe xong rất ngạc nhiên: "Đưa họ về làm gì? Chỉ thêm phiền lòng." Thấy bà ấy tức giận, ta cũng không dám nhắc lại nữa. Ra khỏi viện của mẫu thân, lòng ta có chút u uất. Giữa các giai cấp, giống như có một hào sâu ngăn cách. Chưa từng trải qua, căn bản không thể nào tưởng tượng được sự khác biệt giữa chúng. Nghĩ lại mà xem, ngay cả ở thời hiện đại đề cao bình đẳng tự do, những khoảng cách giai cấp vô hình cũng khó mà vượt qua được, huống chi là thời cổ đại. Ta ở trong Vương gia xem như là có địa vị cao, nhưng khi ra khỏi cửa, ta sẽ thuộc về giai cấp nào? Không thể nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Đi đến sân viện buồn chán ngắm hoa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đại tiểu thư" dịu dàng. Ta quay đầu lại, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng. Trong khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu được "vẻ đẹp rạng rỡ" chân thực là như thế nào. Thật sự có người đứng ở đó, chẳng cần làm gì, cũng đã rực rỡ như phát sáng. Ta vội vàng hỏi Xuân Lan: "Nàng ấy là ai?" Xuân Lan đáp: "Tứ di nương." Ta nhiệt tình gọi một tiếng, vui vẻ chạy đến làm thân. Tứ di nương rất ngạc nhiên, ngượng ngùng hỏi: "Đại tiểu thư, người đang thưởng hoa sao?" Ta đáp: "Phải đó, hoa cúc nở đẹp quá."
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Đám nữ nhân trong hậu trạch hận ghét lẫn nhau, oan khí ngút trời, còn phụ thân thì vẫn khỏe mạnh. Thật không công bằng...... Đến đây, tâm tư đấu đá trong nhà của ta hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Trong tiểu thuyết, nếu như nữ chủ là đích nữ, thì những tiểu thiếp kia nhất định bụng đầy nước độc. Nội dung không gì khác ngoài lão gia sủng thiếp diệt thê, chính thê đích nữ bị ức h.i.ế.p đủ đường, liều mạng phản kháng. Thật sự xuyên qua rồi mới biết, địa vị của thiếp rất thấp. Chính thê muốn xử lí tiểu thiếp, có rất nhiều cách. Tiểu thiếp cũng không phải toàn là người xấu. Phụ thân quả thực sủng ái nhị di nương, nhưng sự sủng ái của ông rất hạn chế, tương tự như sủng ái mèo mèo chó chó. Đặc biệt là người trong quan trường, vì để bảo vệ chính thống và lợi ích, không thể có chuyện sủng thiếp diệt thê để người khác nắm thóp. Ta thân là đích nữ, trời sinh cao hơn người một bậc. Cho dù Vương Bảo Bảo đầu óc không tỉnh táo cứ muốn tranh đấu với ta, cuối cùng thì cũng là nàng chịu thiệt. Nói đến mẫu tử Vương Bảo Bảo, Xuân Lan giải thích với ta, lần trước tượng Phật là do ta làm hỏng, kết quả tội danh lại đổ lên đầu Vương Bảo Bảo, hại nàng bị phạt đến chùa thanh tu. Ta kinh ngạc: "Cái gì? Tượng Phật là do ta làm hỏng?" Xuân Lan gật đầu. Ta: "......" Xuân Lan nói với ta, trước đây cũng đã xảy ra vài lần chuyện như vậy. Thực ra là ta phạm lỗi, kết quả Vương Bảo Bảo phải gánh trách nhiệm. Ta khá là xấu hổ: "Vậy... vậy phạt Vương Bảo Bảo, hình như không ổn lắm?" Xuân Lan đáp lại một cách rất tự nhiên: "Tiểu thư là đích nữ, việc nàng ta bất kính với người chính là lỗi lớn nhất." Từ lời của Xuân Lan mà hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ta phát hiện, hóa ra mình mới chính là kẻ gây rối trong chốn hậu viện này. Vương Bảo Bảo cùng lắm cũng chỉ là vì tức giận mà thôi, muốn tranh đoạt quyền lợi chính đáng cho mình mà thôi. Thế nhưng trong cái thời đại này, thân là thứ nữ, việc nàng ta đòi hỏi quyền lợi bình đẳng chính đáng đã là một loại sai lầm rồi. Nghe xong sự tình, ta thao thức cả đêm không ngủ được. Sáng hôm sau khi thỉnh an, ta bèn nhắc với mẫu thân về chuyện đưa Vương Bảo Bảo cùng di nương nàng ta trở về phủ. Mẫu thân nghe xong rất ngạc nhiên: "Đưa họ về làm gì? Chỉ thêm phiền lòng." Thấy bà ấy tức giận, ta cũng không dám nhắc lại nữa. Ra khỏi viện của mẫu thân, lòng ta có chút u uất. Giữa các giai cấp, giống như có một hào sâu ngăn cách. Chưa từng trải qua, căn bản không thể nào tưởng tượng được sự khác biệt giữa chúng. Nghĩ lại mà xem, ngay cả ở thời hiện đại đề cao bình đẳng tự do, những khoảng cách giai cấp vô hình cũng khó mà vượt qua được, huống chi là thời cổ đại. Ta ở trong Vương gia xem như là có địa vị cao, nhưng khi ra khỏi cửa, ta sẽ thuộc về giai cấp nào? Không thể nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Đi đến sân viện buồn chán ngắm hoa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đại tiểu thư" dịu dàng. Ta quay đầu lại, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng. Trong khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu được "vẻ đẹp rạng rỡ" chân thực là như thế nào. Thật sự có người đứng ở đó, chẳng cần làm gì, cũng đã rực rỡ như phát sáng. Ta vội vàng hỏi Xuân Lan: "Nàng ấy là ai?" Xuân Lan đáp: "Tứ di nương." Ta nhiệt tình gọi một tiếng, vui vẻ chạy đến làm thân. Tứ di nương rất ngạc nhiên, ngượng ngùng hỏi: "Đại tiểu thư, người đang thưởng hoa sao?" Ta đáp: "Phải đó, hoa cúc nở đẹp quá."