Tác giả:

Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…

Chương 17

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Một lát sau, nàng ta tắt thở. Mẫu thân và Đại di nương rơi nước mắt. Toàn thân ta lạnh buốt. Vì sao hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay đã thành ra thế này? Quan binh bên ngoài giận dữ quát tháo, bảo chúng ta mau chóng cút đi. Mẫu thân kéo tay ta, dẫn theo Đại di nương vội vàng rời đi. Ra khỏi cửa, Tứ di nương hỏi: "Ngũ di nương đâu?" Ta đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, bật khóc thành tiếng. Mẫu thân thở dài: "Chết rồi."  Tứ di nương lập tức đỏ hoe mắt. Ta nhớ lại những chuyện đã trải qua với Ngũ di nương, những gì mình đã thấy và nghe được từ khi xuyên không đến đây, những cảm xúc tích tụ bỗng chốc ùa ra, không thể nào kìm nén được.  Ta khóc không ngừng, khóc đến mức không thở nổi.  "Đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa..."  Có người ôm lấy ta an ủi nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa. Ta ôm lấy nàng ta khóc rất lâu, đợi khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện người đang ôm mình là Vương Bảo Bảo, người vốn không hợp với ta.  "Tỷ tỷ..." Ta khóc đến cả bong bóng mũi cũng ra, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng nói được gì. Lúc này trong đầu ta cuối cùng cũng có ý nghĩ. Ta nghĩ, tiểu thuyết đều là lừa gạt. Nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ không xuyên không nữa.  Cảm giác của ta bây giờ, giống như vui mừng hớn hở đi du lịch Thái Lan, sau đó bị bắt cóc đến Miến Điện.  Vương Bảo Bảo ôm lấy ta khóc nức nở. Các di nương tỷ muội cũng khóc theo, vô cùng đau lòng. Gia tộc suy bại, những ân oán của chúng ta như khói tan mây trôi.  Tổ mẫu thở dài nói: "Đi thôi."  Cả nhà thất thần lạc phách rời đi. Phụ thân và những người khác không thể bỏ qua thể diện, trên đường đi đều dùng tay che mặt, giống như làm vậy có thể duy trì được thể diện của họ.  Tổ mẫu lại nói: "Đừng có rụt rè sợ hãi như vậy, chúng ta phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng làm mất thanh danh của Vương gia. Người sống sót đã là vạn hạnh rồi, chúng ta không nên khóc, mà nên cười, tội ác như vậy mà còn sống được, đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc!" Phụ thân và mẫu thân lau nước mắt nói phải. Những người khác cũng không rơi lệ nữa. Những lời nói ấy đã vực dậy tinh thần mọi người, cũng vực dậy cả ta.  Ta nhìn bóng lưng tổ mẫu phía trước. Lão thái thái đã hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, mỗi ngày đều tự mình trang điểm sạch sẽ tinh tế, đồ dùng rất kén chọn. Trước đây ta cho rằng bà thuộc tầng lớp hưởng lợi, quá mức cầu kỳ, thuần túy là hành hạ người khác. Bây giờ lại thấy bà trước đại nạn mà vẫn thản nhiên đối mặt, cầm lên được bỏ xuống được, ít nhất cũng không làm mất thể diện quý tộc.  Một đoàn người ra khỏi thành, chạy đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô. Trong miếu đã có mấy người ăn xin, phụ thân bọn họ khinh thường không muốn ở cùng, tìm một gian nhà bên cạnh tứ phía đều bị dột gió.  Mọi người đi rất lâu, lại chưa ăn gì, vừa mệt vừa đói. Lúc này mùa đông còn chưa kết thúc, bên ngoài gió lạnh thấu xương. Ta ở trong căn nhà tường đổ một nửa kia một lát, liền nói với mọi người: "Chúng ta đến đại điện bên cạnh đi, bên trong có tường chắn gió, cũng có cỏ khô."  Phụ thân lập tức từ chối: "Chúng ta sao có thể ở chung một phòng với ăn xin?"  Tổ mẫu, ca ca lập tức tán thành, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến. Ta không ép buộc, quay đầu hỏi mẫu thân họ: "Đi không?" 

Một lát sau, nàng ta tắt thở. Mẫu thân và Đại di nương rơi nước mắt. Toàn thân ta lạnh buốt.

 

Vì sao hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay đã thành ra thế này? Quan binh bên ngoài giận dữ quát tháo, bảo chúng ta mau chóng cút đi. Mẫu thân kéo tay ta, dẫn theo Đại di nương vội vàng rời đi.

 

Ra khỏi cửa, Tứ di nương hỏi: "Ngũ di nương đâu?"

 

Ta đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, bật khóc thành tiếng. Mẫu thân thở dài: "Chết rồi." 

 

Tứ di nương lập tức đỏ hoe mắt. Ta nhớ lại những chuyện đã trải qua với Ngũ di nương, những gì mình đã thấy và nghe được từ khi xuyên không đến đây, những cảm xúc tích tụ bỗng chốc ùa ra, không thể nào kìm nén được. 

 

Ta khóc không ngừng, khóc đến mức không thở nổi. 

 

"Đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa..." 

 

Có người ôm lấy ta an ủi nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa. Ta ôm lấy nàng ta khóc rất lâu, đợi khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện người đang ôm mình là Vương Bảo Bảo, người vốn không hợp với ta.

 

 "Tỷ tỷ..."

 

Ta khóc đến cả bong bóng mũi cũng ra, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng nói được gì. Lúc này trong đầu ta cuối cùng cũng có ý nghĩ. Ta nghĩ, tiểu thuyết đều là lừa gạt. Nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ không xuyên không nữa. 

 

Cảm giác của ta bây giờ, giống như vui mừng hớn hở đi du lịch Thái Lan, sau đó bị bắt cóc đến Miến Điện. 

 

Vương Bảo Bảo ôm lấy ta khóc nức nở. Các di nương tỷ muội cũng khóc theo, vô cùng đau lòng. Gia tộc suy bại, những ân oán của chúng ta như khói tan mây trôi. 

 

Tổ mẫu thở dài nói: "Đi thôi." 

 

Cả nhà thất thần lạc phách rời đi. Phụ thân và những người khác không thể bỏ qua thể diện, trên đường đi đều dùng tay che mặt, giống như làm vậy có thể duy trì được thể diện của họ. 

 

Tổ mẫu lại nói: "Đừng có rụt rè sợ hãi như vậy, chúng ta phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng làm mất thanh danh của Vương gia. Người sống sót đã là vạn hạnh rồi, chúng ta không nên khóc, mà nên cười, tội ác như vậy mà còn sống được, đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc!"

 

Phụ thân và mẫu thân lau nước mắt nói phải. Những người khác cũng không rơi lệ nữa. Những lời nói ấy đã vực dậy tinh thần mọi người, cũng vực dậy cả ta. 

 

Ta nhìn bóng lưng tổ mẫu phía trước. Lão thái thái đã hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, mỗi ngày đều tự mình trang điểm sạch sẽ tinh tế, đồ dùng rất kén chọn. Trước đây ta cho rằng bà thuộc tầng lớp hưởng lợi, quá mức cầu kỳ, thuần túy là hành hạ người khác. Bây giờ lại thấy bà trước đại nạn mà vẫn thản nhiên đối mặt, cầm lên được bỏ xuống được, ít nhất cũng không làm mất thể diện quý tộc. 

 

Một đoàn người ra khỏi thành, chạy đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô. Trong miếu đã có mấy người ăn xin, phụ thân bọn họ khinh thường không muốn ở cùng, tìm một gian nhà bên cạnh tứ phía đều bị dột gió. 

 

Mọi người đi rất lâu, lại chưa ăn gì, vừa mệt vừa đói. Lúc này mùa đông còn chưa kết thúc, bên ngoài gió lạnh thấu xương. Ta ở trong căn nhà tường đổ một nửa kia một lát, liền nói với mọi người: "Chúng ta đến đại điện bên cạnh đi, bên trong có tường chắn gió, cũng có cỏ khô." 

 

Phụ thân lập tức từ chối: "Chúng ta sao có thể ở chung một phòng với ăn xin?" 

 

Tổ mẫu, ca ca lập tức tán thành, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến.

 

Ta không ép buộc, quay đầu hỏi mẫu thân họ: "Đi không?" 

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Một lát sau, nàng ta tắt thở. Mẫu thân và Đại di nương rơi nước mắt. Toàn thân ta lạnh buốt. Vì sao hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay đã thành ra thế này? Quan binh bên ngoài giận dữ quát tháo, bảo chúng ta mau chóng cút đi. Mẫu thân kéo tay ta, dẫn theo Đại di nương vội vàng rời đi. Ra khỏi cửa, Tứ di nương hỏi: "Ngũ di nương đâu?" Ta đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, bật khóc thành tiếng. Mẫu thân thở dài: "Chết rồi."  Tứ di nương lập tức đỏ hoe mắt. Ta nhớ lại những chuyện đã trải qua với Ngũ di nương, những gì mình đã thấy và nghe được từ khi xuyên không đến đây, những cảm xúc tích tụ bỗng chốc ùa ra, không thể nào kìm nén được.  Ta khóc không ngừng, khóc đến mức không thở nổi.  "Đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa..."  Có người ôm lấy ta an ủi nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa. Ta ôm lấy nàng ta khóc rất lâu, đợi khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện người đang ôm mình là Vương Bảo Bảo, người vốn không hợp với ta.  "Tỷ tỷ..." Ta khóc đến cả bong bóng mũi cũng ra, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng nói được gì. Lúc này trong đầu ta cuối cùng cũng có ý nghĩ. Ta nghĩ, tiểu thuyết đều là lừa gạt. Nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ không xuyên không nữa.  Cảm giác của ta bây giờ, giống như vui mừng hớn hở đi du lịch Thái Lan, sau đó bị bắt cóc đến Miến Điện.  Vương Bảo Bảo ôm lấy ta khóc nức nở. Các di nương tỷ muội cũng khóc theo, vô cùng đau lòng. Gia tộc suy bại, những ân oán của chúng ta như khói tan mây trôi.  Tổ mẫu thở dài nói: "Đi thôi."  Cả nhà thất thần lạc phách rời đi. Phụ thân và những người khác không thể bỏ qua thể diện, trên đường đi đều dùng tay che mặt, giống như làm vậy có thể duy trì được thể diện của họ.  Tổ mẫu lại nói: "Đừng có rụt rè sợ hãi như vậy, chúng ta phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng làm mất thanh danh của Vương gia. Người sống sót đã là vạn hạnh rồi, chúng ta không nên khóc, mà nên cười, tội ác như vậy mà còn sống được, đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc!" Phụ thân và mẫu thân lau nước mắt nói phải. Những người khác cũng không rơi lệ nữa. Những lời nói ấy đã vực dậy tinh thần mọi người, cũng vực dậy cả ta.  Ta nhìn bóng lưng tổ mẫu phía trước. Lão thái thái đã hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, mỗi ngày đều tự mình trang điểm sạch sẽ tinh tế, đồ dùng rất kén chọn. Trước đây ta cho rằng bà thuộc tầng lớp hưởng lợi, quá mức cầu kỳ, thuần túy là hành hạ người khác. Bây giờ lại thấy bà trước đại nạn mà vẫn thản nhiên đối mặt, cầm lên được bỏ xuống được, ít nhất cũng không làm mất thể diện quý tộc.  Một đoàn người ra khỏi thành, chạy đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô. Trong miếu đã có mấy người ăn xin, phụ thân bọn họ khinh thường không muốn ở cùng, tìm một gian nhà bên cạnh tứ phía đều bị dột gió.  Mọi người đi rất lâu, lại chưa ăn gì, vừa mệt vừa đói. Lúc này mùa đông còn chưa kết thúc, bên ngoài gió lạnh thấu xương. Ta ở trong căn nhà tường đổ một nửa kia một lát, liền nói với mọi người: "Chúng ta đến đại điện bên cạnh đi, bên trong có tường chắn gió, cũng có cỏ khô."  Phụ thân lập tức từ chối: "Chúng ta sao có thể ở chung một phòng với ăn xin?"  Tổ mẫu, ca ca lập tức tán thành, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến. Ta không ép buộc, quay đầu hỏi mẫu thân họ: "Đi không?" 

Chương 17