Tác giả:

Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…

Chương 33

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Tứ di nương ngạc nhiên nhìn ta,  vành mắt hơi đỏ. "Cái gì?" Phụ thân giận dữ, trách mắng ta có tiền mà không đưa ra, để cả nhà chịu khổ. “Xin lỗi á? Đừng hòng!” Ta miễn cưỡng đứng dậy, lui ra ngoài cửa và nói: "Nếu phụ thân không xin lỗi, vậy con sẽ ném hết bạc cho người ngoài!" Phụ thân không tin, xông lên kéo ta lại. Lần này mẫu thân, Tứ di nương đã che chắn trước mặt ta. Vương Bảo Bảo cũng bất ngờ đi tới, khoác tay ta, ngầm tuyên bố ủng hộ. Đại di nương, Nhị di nương và Tam di nương cũng lặng lẽ đứng về phía ta. Nhìn thấy cảnh này, lòng ta vừa chua xót vừa ấm áp. Ta đưa ra điều kiện như vậy, chỉ là muốn trút giận mà thôi, chứ cũng chẳng nghĩ là sẽ thành công. Cho dù phụ thân không xin lỗi, thì cuối cùng ta cũng sẽ đưa trân châu ra. Không ngờ mọi người không những không trách ta giấu tiền, mà còn đứng về phía ta. "Các ngươi..." Phụ thân kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận đến run người. "Lật trời rồi! Khế ước bán thân vẫn còn ở chỗ ta đây!" Ông hớt hải kêu la, tay thì sờ soạng n.g.ự.c áo, mặt mày tái mét. Nhìn bộ dạng đó của ông, ta liền hiểu ra, liền mỉa mai: "Khế ước bán thân á? Chắc là phụ thân bỏ chung với đống bạc, giờ mất cả chì lẫn chài rồi chứ gì!" Mấy di nương nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi biến đổi. Phụ thân liền hừ một tiếng: "Đừng có mà mơ! Không có khế ước bán thân thì đã sao, ta là nam nhân, các ngươi là thiếp thất, là con gái của ta, muốn bán là ta bán được hết!" Lời này vừa thốt ra, cả nhà lại được phen thay đổi sắc mặt. Ta không biết phụ thân ta có thể bán chúng ta một cách tùy tiện như vậy.  Mấy di nương mặt mày tái mét vì sợ hãi. Bọn họ thì sợ ông ta, chứ ta là người từ thời hiện đại, ta chẳng việc gì phải nể nang: "Đến lúc đó rồi hãy xem, không biết chừng con lại cho phụ thân một gậy, đánh xỉu rồi đem bán đấy!" Ông ta nghe ta nói vậy thì cứng họng, không thốt nên lời. Ta thừa cơ lấn tới: "À mà con nhớ ra rồi, hình như quan phủ đang tuyển quân đi dẹp loạn thì phải. Chẳng phải phụ thân vẫn mong có chiến tranh để lập công danh, làm nên sự nghiệp hay sao? Ở phía nam đang có giặc, người ta cứ ra trận liên tục kìa, phụ thưa. với ca ca mau mau đi tòng quân đi. Chỉ cần nhập ngũ là có lương ngay, cả nhà mình khỏi lo cái ăn. Lỡ đâu đánh thắng trận, phụ thân với ca ca lại phất lên như diều gặp gió, quay về làm quan thì sao!" Lời của ta chẳng khác gì d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào tim đen của ông ta. Mặt ông ta đỏ như gấc, lúng túng vô cùng. Ca ca đứng bên cạnh cũng xấu hổ, chẳng dám hé răng. Ta đã tận dụng lợi thế mà lấn tới: "Ta đã mất tiền. Nếu người bỏ tiền có quyền quyết định, vậy tại sao ta không thể đưa phụ thân và huynh trường vào quân ngũ. Phụ thân phải quỳ xuống xin lỗi tam di nương và tứ di nương. Còn phải xin lỗi vì đã làm mất muội muội.” Phịch một tiếng, ca ca quỳ xuống. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc Ca ca liền nói: "Đều tại ta và phụ thân tin người không đúng, khiến mọi người phải chịu khổ. Ta xin dập đầu tạ lỗi với mọi người! Phụ thân là trưởng bối, phận làm con như ta xin cúi đầu thay người!"

Tứ di nương ngạc nhiên nhìn ta,  vành mắt hơi đỏ.

 

"Cái gì?" Phụ thân giận dữ, trách mắng ta có tiền mà không đưa ra, để cả nhà chịu khổ.

 

“Xin lỗi á? Đừng hòng!”

 

Ta miễn cưỡng đứng dậy, lui ra ngoài cửa và nói: "Nếu phụ thân không xin lỗi, vậy con sẽ ném hết bạc cho người ngoài!"

 

Phụ thân không tin, xông lên kéo ta lại. Lần này mẫu thân, Tứ di nương đã che chắn trước mặt ta. Vương Bảo Bảo cũng bất ngờ đi tới, khoác tay ta, ngầm tuyên bố ủng hộ.

 

Đại di nương, Nhị di nương và Tam di nương cũng lặng lẽ đứng về phía ta. Nhìn thấy cảnh này, lòng ta vừa chua xót vừa ấm áp. Ta đưa ra điều kiện như vậy, chỉ là muốn trút giận mà thôi, chứ cũng chẳng nghĩ là sẽ thành công.

 

Cho dù phụ thân không xin lỗi, thì cuối cùng ta cũng sẽ đưa trân châu ra. Không ngờ mọi người không những không trách ta giấu tiền, mà còn đứng về phía ta.

 

"Các ngươi..."

 

Phụ thân kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận đến run người.

 

"Lật trời rồi! Khế ước bán thân vẫn còn ở chỗ ta đây!"

 

Ông hớt hải kêu la, tay thì sờ soạng n.g.ự.c áo, mặt mày tái mét. Nhìn bộ dạng đó của ông, ta liền hiểu ra, liền mỉa mai: "Khế ước bán thân á? Chắc là phụ thân bỏ chung với đống bạc, giờ mất cả chì lẫn chài rồi chứ gì!"

 

Mấy di nương nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi biến đổi. Phụ thân liền hừ một tiếng: "Đừng có mà mơ! Không có khế ước bán thân thì đã sao, ta là nam nhân, các ngươi là thiếp thất, là con gái của ta, muốn bán là ta bán được hết!"

 

Lời này vừa thốt ra, cả nhà lại được phen thay đổi sắc mặt.

 

Ta không biết phụ thân ta có thể bán chúng ta một cách tùy tiện như vậy. 

 

Mấy di nương mặt mày tái mét vì sợ hãi. Bọn họ thì sợ ông ta, chứ ta là người từ thời hiện đại, ta chẳng việc gì phải nể nang: "Đến lúc đó rồi hãy xem, không biết chừng con lại cho phụ thân một gậy, đánh xỉu rồi đem bán đấy!"

 

Ông ta nghe ta nói vậy thì cứng họng, không thốt nên lời. Ta thừa cơ lấn tới: "À mà con nhớ ra rồi, hình như quan phủ đang tuyển quân đi dẹp loạn thì phải. Chẳng phải phụ thân vẫn mong có chiến tranh để lập công danh, làm nên sự nghiệp hay sao? Ở phía nam đang có giặc, người ta cứ ra trận liên tục kìa, phụ thưa. với ca ca mau mau đi tòng quân đi. Chỉ cần nhập ngũ là có lương ngay, cả nhà mình khỏi lo cái ăn. Lỡ đâu đánh thắng trận, phụ thân với ca ca lại phất lên như diều gặp gió, quay về làm quan thì sao!"

 

Lời của ta chẳng khác gì d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào tim đen của ông ta. Mặt ông ta đỏ như gấc, lúng túng vô cùng.

 

Ca ca đứng bên cạnh cũng xấu hổ, chẳng dám hé răng.

 

Ta đã tận dụng lợi thế mà lấn tới: "Ta đã mất tiền. Nếu người bỏ tiền có quyền quyết định, vậy tại sao ta không thể đưa phụ thân và huynh trường vào quân ngũ. Phụ thân phải quỳ xuống xin lỗi tam di nương và tứ di nương. Còn phải xin lỗi vì đã làm mất muội muội.”

 

Phịch một tiếng, ca ca quỳ xuống.

 

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc

 

Ca ca liền nói: "Đều tại ta và phụ thân tin người không đúng, khiến mọi người phải chịu khổ. Ta xin dập đầu tạ lỗi với mọi người! Phụ thân là trưởng bối, phận làm con như ta xin cúi đầu thay người!"

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Tứ di nương ngạc nhiên nhìn ta,  vành mắt hơi đỏ. "Cái gì?" Phụ thân giận dữ, trách mắng ta có tiền mà không đưa ra, để cả nhà chịu khổ. “Xin lỗi á? Đừng hòng!” Ta miễn cưỡng đứng dậy, lui ra ngoài cửa và nói: "Nếu phụ thân không xin lỗi, vậy con sẽ ném hết bạc cho người ngoài!" Phụ thân không tin, xông lên kéo ta lại. Lần này mẫu thân, Tứ di nương đã che chắn trước mặt ta. Vương Bảo Bảo cũng bất ngờ đi tới, khoác tay ta, ngầm tuyên bố ủng hộ. Đại di nương, Nhị di nương và Tam di nương cũng lặng lẽ đứng về phía ta. Nhìn thấy cảnh này, lòng ta vừa chua xót vừa ấm áp. Ta đưa ra điều kiện như vậy, chỉ là muốn trút giận mà thôi, chứ cũng chẳng nghĩ là sẽ thành công. Cho dù phụ thân không xin lỗi, thì cuối cùng ta cũng sẽ đưa trân châu ra. Không ngờ mọi người không những không trách ta giấu tiền, mà còn đứng về phía ta. "Các ngươi..." Phụ thân kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận đến run người. "Lật trời rồi! Khế ước bán thân vẫn còn ở chỗ ta đây!" Ông hớt hải kêu la, tay thì sờ soạng n.g.ự.c áo, mặt mày tái mét. Nhìn bộ dạng đó của ông, ta liền hiểu ra, liền mỉa mai: "Khế ước bán thân á? Chắc là phụ thân bỏ chung với đống bạc, giờ mất cả chì lẫn chài rồi chứ gì!" Mấy di nương nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi biến đổi. Phụ thân liền hừ một tiếng: "Đừng có mà mơ! Không có khế ước bán thân thì đã sao, ta là nam nhân, các ngươi là thiếp thất, là con gái của ta, muốn bán là ta bán được hết!" Lời này vừa thốt ra, cả nhà lại được phen thay đổi sắc mặt. Ta không biết phụ thân ta có thể bán chúng ta một cách tùy tiện như vậy.  Mấy di nương mặt mày tái mét vì sợ hãi. Bọn họ thì sợ ông ta, chứ ta là người từ thời hiện đại, ta chẳng việc gì phải nể nang: "Đến lúc đó rồi hãy xem, không biết chừng con lại cho phụ thân một gậy, đánh xỉu rồi đem bán đấy!" Ông ta nghe ta nói vậy thì cứng họng, không thốt nên lời. Ta thừa cơ lấn tới: "À mà con nhớ ra rồi, hình như quan phủ đang tuyển quân đi dẹp loạn thì phải. Chẳng phải phụ thân vẫn mong có chiến tranh để lập công danh, làm nên sự nghiệp hay sao? Ở phía nam đang có giặc, người ta cứ ra trận liên tục kìa, phụ thưa. với ca ca mau mau đi tòng quân đi. Chỉ cần nhập ngũ là có lương ngay, cả nhà mình khỏi lo cái ăn. Lỡ đâu đánh thắng trận, phụ thân với ca ca lại phất lên như diều gặp gió, quay về làm quan thì sao!" Lời của ta chẳng khác gì d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào tim đen của ông ta. Mặt ông ta đỏ như gấc, lúng túng vô cùng. Ca ca đứng bên cạnh cũng xấu hổ, chẳng dám hé răng. Ta đã tận dụng lợi thế mà lấn tới: "Ta đã mất tiền. Nếu người bỏ tiền có quyền quyết định, vậy tại sao ta không thể đưa phụ thân và huynh trường vào quân ngũ. Phụ thân phải quỳ xuống xin lỗi tam di nương và tứ di nương. Còn phải xin lỗi vì đã làm mất muội muội.” Phịch một tiếng, ca ca quỳ xuống. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc Ca ca liền nói: "Đều tại ta và phụ thân tin người không đúng, khiến mọi người phải chịu khổ. Ta xin dập đầu tạ lỗi với mọi người! Phụ thân là trưởng bối, phận làm con như ta xin cúi đầu thay người!"

Chương 33