Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…
Chương 37
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Thế là, lợi dụng lúc chập tối, nàng lẻn vào nhà nọ, ôm cả đống giấy chạy trốn, kết quả bị người ta phát hiện đuổi đánh cho một trận. Nhị di nương tức giận nói: "Sao ngươi lại làm thế? Sau khi phương Nam xảy ra biến loạn, rất nhiều văn nhân lánh nạn đổ về thành này bán chữ kiếm sống, chúng ta có cạnh tranh được với họ không?" Ta cũng đồng ý với Nhị di nương. Vương Bảo Bảo nghe vậy thì ỉu xìu hẳn. Ta thấy vậy thì động lòng: "Cũng nên thử một lần xem sao, dù sao Tứ di nương có tài thư họa tuyệt đỉnh, biết đâu sẽ tìm được đường sống, bán được chút nào hay chút ấy?" Tứ di nương nghe vậy thì nói: "Vậy chúng ta thử xem sao." Đằng nào thì cũng chẳng có việc gì làm, Vương Bảo Bảo lại vất vả trộm... mang được giấy bút về, thôi thì "chết đuối vớ phải cọc", cả nhà thử vẽ tranh đem ra chợ bán xem sao. Ta liền nói: "Từ từ đã, hay là chúng ta ra chợ xem người ta bán tranh gì, tranh nào bán chạy thì mình làm theo, chứ vẽ lung tung lại phí giấy." Mọi người nghe thấy cũng gật gù: "Ừ, nói phải." Thế là sáng sớm hôm sau cả đám kéo nhau ra chợ xem xét tình hình. Hạc Thành này gần kinh thành, giới nhà giàu quyền quý nhiều như trấu, thành ra trong thành chia ra hai thái cực rõ ràng. Một bên thì người tị nạn đổ về đông nghìn nghịt, rách rưới tả tơi, mùa đông thì c.h.ế.t cóng la liệt. Một bên thì giới quan lại giàu có suốt ngày yến tiệc linh đình, vung tiền như rác. Ngoài chợ thì đầy người bán tranh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ta càng xem càng thấy lòng dạ rối bời. Thời xưa người tài giỏi như sao trên trời, kỹ thuật vẽ tranh của người ta đạt đến cảnh giới thần sầu quỷ khốc. Nếu chỉ cậy vào kỹ năng vẽ vời thông thường thì đúng là "trứng chọi đá". Nếu mà vẽ mấy tranh "Phúc Thọ" thông thường thì may ra bán được, nhưng chắc chắn là phải "bán tháo bán đổ" mới mong có khách, mà giấy của nhà mình thì lại có hạn. Ta buồn rầu bước ra con hẻm nhỏ gần đó để nghỉ ngơi, vô tình thấy một quầy sách cũ, có một chàng trai đang mua tranh. Ta liếc qua thì thấy hắn cầm một bức "Uyên ương giao hoan đồ". Cuối cùng họ mua bán với giá một lượng bạc. Bỗng nhiên, ta nảy ra một ý tưởng táo bạo. Về đến nhà, ta liền nói: "Hay là chúng ta thử bán tranh xuân cung xem sao." "Cái gì?" Cả đám trợn tròn mắt. Sau một hồi phân tích "được ăn cả ngã về không" của ta, ai nấy cũng thấy xuôi tai, nhưng trong lòng vẫn còn chút e ngại. Đến lúc này ta mới phát hiện ra mình cũng có điểm mạnh - đó là "mặt dày" hơn người xưa. "Để ta vẽ cho!" Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta cầm bút lên bắt đầu "sáng tác". Cả nhà vẫn bán tín bán nghi, không biết tranh "nhạy cảm" của ta có bán được không. Nhỡ đâu không bán được lại còn mang tiếng xấu thì đúng là "cháy nhà ra mặt chuột". Tứ di nương có kỹ thuật vẽ tranh rất khá, nàng ấy nhận vẽ một bức hoa điểu. Đến khi nào mang ra chợ thì xem tranh nào bán chạy thì mình theo.
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Thế là, lợi dụng lúc chập tối, nàng lẻn vào nhà nọ, ôm cả đống giấy chạy trốn, kết quả bị người ta phát hiện đuổi đánh cho một trận. Nhị di nương tức giận nói: "Sao ngươi lại làm thế? Sau khi phương Nam xảy ra biến loạn, rất nhiều văn nhân lánh nạn đổ về thành này bán chữ kiếm sống, chúng ta có cạnh tranh được với họ không?" Ta cũng đồng ý với Nhị di nương. Vương Bảo Bảo nghe vậy thì ỉu xìu hẳn. Ta thấy vậy thì động lòng: "Cũng nên thử một lần xem sao, dù sao Tứ di nương có tài thư họa tuyệt đỉnh, biết đâu sẽ tìm được đường sống, bán được chút nào hay chút ấy?" Tứ di nương nghe vậy thì nói: "Vậy chúng ta thử xem sao." Đằng nào thì cũng chẳng có việc gì làm, Vương Bảo Bảo lại vất vả trộm... mang được giấy bút về, thôi thì "chết đuối vớ phải cọc", cả nhà thử vẽ tranh đem ra chợ bán xem sao. Ta liền nói: "Từ từ đã, hay là chúng ta ra chợ xem người ta bán tranh gì, tranh nào bán chạy thì mình làm theo, chứ vẽ lung tung lại phí giấy." Mọi người nghe thấy cũng gật gù: "Ừ, nói phải." Thế là sáng sớm hôm sau cả đám kéo nhau ra chợ xem xét tình hình. Hạc Thành này gần kinh thành, giới nhà giàu quyền quý nhiều như trấu, thành ra trong thành chia ra hai thái cực rõ ràng. Một bên thì người tị nạn đổ về đông nghìn nghịt, rách rưới tả tơi, mùa đông thì c.h.ế.t cóng la liệt. Một bên thì giới quan lại giàu có suốt ngày yến tiệc linh đình, vung tiền như rác. Ngoài chợ thì đầy người bán tranh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ta càng xem càng thấy lòng dạ rối bời. Thời xưa người tài giỏi như sao trên trời, kỹ thuật vẽ tranh của người ta đạt đến cảnh giới thần sầu quỷ khốc. Nếu chỉ cậy vào kỹ năng vẽ vời thông thường thì đúng là "trứng chọi đá". Nếu mà vẽ mấy tranh "Phúc Thọ" thông thường thì may ra bán được, nhưng chắc chắn là phải "bán tháo bán đổ" mới mong có khách, mà giấy của nhà mình thì lại có hạn. Ta buồn rầu bước ra con hẻm nhỏ gần đó để nghỉ ngơi, vô tình thấy một quầy sách cũ, có một chàng trai đang mua tranh. Ta liếc qua thì thấy hắn cầm một bức "Uyên ương giao hoan đồ". Cuối cùng họ mua bán với giá một lượng bạc. Bỗng nhiên, ta nảy ra một ý tưởng táo bạo. Về đến nhà, ta liền nói: "Hay là chúng ta thử bán tranh xuân cung xem sao." "Cái gì?" Cả đám trợn tròn mắt. Sau một hồi phân tích "được ăn cả ngã về không" của ta, ai nấy cũng thấy xuôi tai, nhưng trong lòng vẫn còn chút e ngại. Đến lúc này ta mới phát hiện ra mình cũng có điểm mạnh - đó là "mặt dày" hơn người xưa. "Để ta vẽ cho!" Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta cầm bút lên bắt đầu "sáng tác". Cả nhà vẫn bán tín bán nghi, không biết tranh "nhạy cảm" của ta có bán được không. Nhỡ đâu không bán được lại còn mang tiếng xấu thì đúng là "cháy nhà ra mặt chuột". Tứ di nương có kỹ thuật vẽ tranh rất khá, nàng ấy nhận vẽ một bức hoa điểu. Đến khi nào mang ra chợ thì xem tranh nào bán chạy thì mình theo.
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Thế là, lợi dụng lúc chập tối, nàng lẻn vào nhà nọ, ôm cả đống giấy chạy trốn, kết quả bị người ta phát hiện đuổi đánh cho một trận. Nhị di nương tức giận nói: "Sao ngươi lại làm thế? Sau khi phương Nam xảy ra biến loạn, rất nhiều văn nhân lánh nạn đổ về thành này bán chữ kiếm sống, chúng ta có cạnh tranh được với họ không?" Ta cũng đồng ý với Nhị di nương. Vương Bảo Bảo nghe vậy thì ỉu xìu hẳn. Ta thấy vậy thì động lòng: "Cũng nên thử một lần xem sao, dù sao Tứ di nương có tài thư họa tuyệt đỉnh, biết đâu sẽ tìm được đường sống, bán được chút nào hay chút ấy?" Tứ di nương nghe vậy thì nói: "Vậy chúng ta thử xem sao." Đằng nào thì cũng chẳng có việc gì làm, Vương Bảo Bảo lại vất vả trộm... mang được giấy bút về, thôi thì "chết đuối vớ phải cọc", cả nhà thử vẽ tranh đem ra chợ bán xem sao. Ta liền nói: "Từ từ đã, hay là chúng ta ra chợ xem người ta bán tranh gì, tranh nào bán chạy thì mình làm theo, chứ vẽ lung tung lại phí giấy." Mọi người nghe thấy cũng gật gù: "Ừ, nói phải." Thế là sáng sớm hôm sau cả đám kéo nhau ra chợ xem xét tình hình. Hạc Thành này gần kinh thành, giới nhà giàu quyền quý nhiều như trấu, thành ra trong thành chia ra hai thái cực rõ ràng. Một bên thì người tị nạn đổ về đông nghìn nghịt, rách rưới tả tơi, mùa đông thì c.h.ế.t cóng la liệt. Một bên thì giới quan lại giàu có suốt ngày yến tiệc linh đình, vung tiền như rác. Ngoài chợ thì đầy người bán tranh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ta càng xem càng thấy lòng dạ rối bời. Thời xưa người tài giỏi như sao trên trời, kỹ thuật vẽ tranh của người ta đạt đến cảnh giới thần sầu quỷ khốc. Nếu chỉ cậy vào kỹ năng vẽ vời thông thường thì đúng là "trứng chọi đá". Nếu mà vẽ mấy tranh "Phúc Thọ" thông thường thì may ra bán được, nhưng chắc chắn là phải "bán tháo bán đổ" mới mong có khách, mà giấy của nhà mình thì lại có hạn. Ta buồn rầu bước ra con hẻm nhỏ gần đó để nghỉ ngơi, vô tình thấy một quầy sách cũ, có một chàng trai đang mua tranh. Ta liếc qua thì thấy hắn cầm một bức "Uyên ương giao hoan đồ". Cuối cùng họ mua bán với giá một lượng bạc. Bỗng nhiên, ta nảy ra một ý tưởng táo bạo. Về đến nhà, ta liền nói: "Hay là chúng ta thử bán tranh xuân cung xem sao." "Cái gì?" Cả đám trợn tròn mắt. Sau một hồi phân tích "được ăn cả ngã về không" của ta, ai nấy cũng thấy xuôi tai, nhưng trong lòng vẫn còn chút e ngại. Đến lúc này ta mới phát hiện ra mình cũng có điểm mạnh - đó là "mặt dày" hơn người xưa. "Để ta vẽ cho!" Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta cầm bút lên bắt đầu "sáng tác". Cả nhà vẫn bán tín bán nghi, không biết tranh "nhạy cảm" của ta có bán được không. Nhỡ đâu không bán được lại còn mang tiếng xấu thì đúng là "cháy nhà ra mặt chuột". Tứ di nương có kỹ thuật vẽ tranh rất khá, nàng ấy nhận vẽ một bức hoa điểu. Đến khi nào mang ra chợ thì xem tranh nào bán chạy thì mình theo.