Tác giả:

Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…

Chương 40

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Cũng đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của những chuyến đi xa thời xưa, ta cũng chẳng muốn vất vả trở lại Long Khâu làm gì, lỡ gặp phải bọn cướp thì biết làm sao? Cả nhà bàn bạc một hồi rồi quyết định quay trở lại kinh thành. Mùa xuân ấm áp, lại thêm tin thắng trận, mọi người đều vui mừng phấn khởi, cho rằng những ngày khổ cực đã qua, ngày tháng tươi đẹp sắp đến. Những người dân tị nạn từ phương nam cũng bắt đầu lục tục nhau trở về quê hương. Hạc Thành lại tưng bừng ca hát, cảnh tượng hoang tàn đổ nát của mùa đông, những người dân c.h.ế.t cóng vì đói rét đều đã trở thành dĩ vãng, bị người ta lãng quên ở một xó xỉnh nào đó. Gia đình ta cũng dần hồi phục, thuê xe ngựa để cùng mọi người trở về kinh thành. Sau cơn mưa trời lại sáng, khi vận may đến, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Chúng ta không gặp phải bọn cướp, cũng không ai bị ốm đau, ngay cả con đường đi cũng trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều. Khi đi qua một cây hòe cổ thụ, ta chợt nhớ ra muội muội Tĩnh đã mất tích ở chỗ này, trong lòng ta tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Tam di nương thì im lặng không nói gì. Ngay sau khi trở về kinh thành, phụ thân ta liền đến thăm Tam thúc. Thái độ của Tam thúc thay đổi hẳn, ông ta tiếp đón chúng ta rất nhiệt tình. Chắc là ông ta biết phụ thân bị giáng chức vì làm việc cho Nhị hoàng tử, mà lần này Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ được phong làm Thái tử, phụ thân rất có thể sẽ được phục hồi chức quan, nên thái độ của ông ta cũng trở nên tốt hơn. Chúng ta được ăn ngon ở yên trong nhà Tam thúc, và chờ đợi Nhị hoàng tử sẽ nói giúp với Bệ hạ để phụ thân và ca ca được phục chức. Cuộc sống dần trở lại bình thường. Mẫu thân bắt đầu lo liệu việc mua nhà cửa. Vương Bảo Bảo vẫn chứng nào tật ấy, tiếp tục tìm cách gây khó dễ cho ta, lời lẽ vẫn chua ngoa và cay độc như thế. Đại di nương thì lặng lẽ làm công việc thêu thùa. Nhị di nương vẫn đóng vai "kẻ quấy rối", cả ngày ở trước mặt phụ thân chỉ biết khơi chuyện,ly gián, chia rẽ. Tam di nương vực dậy tinh thần, dự định chăm sóc Lâm Lâm thật tốt. Tứ di nương thì vẫn lặng lẽ, an tĩnh... Mọi thứ dường như đã trở lại như trước kia. Điều đáng nói là, phụ thân bởi vì trên đường chạy nạn đã không bán đi bất kỳ thiếp thất, con cái nào, vậy mà lại được người khen ngợi phẩm đức cao thượng. Không sai, ông không bán người, liền được gọi là cao thượng. Chuyện ca ca bán tranh xuân cung đồ, mơ hồ có vài người biết, nhưng trước "đức hạnh phụng dưỡng tổ mẫu, bảo vệ mẫu thân muội muội", những chuyện nhỏ đó chẳng hề gì. Hai người sống với nhau rất sung túc, thoải mái. Ta lười vạch trần bộ mặt thật của họ. Thời xưa, quan hệ thân thích vô cùng quan trọng, chúng ta cùng vinh cùng nhục. Dù ghê tởm họ đến đâu, cũng phải nhẫn nhịn. Lúc tắm trong thùng gỗ, ta như thể trở lại ngày xưa, buột miệng gọi: "Xuân Lan!" 

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Cũng đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của những chuyến đi xa thời xưa, ta cũng chẳng muốn vất vả trở lại Long Khâu làm gì, lỡ gặp phải bọn cướp thì biết làm sao? Cả nhà bàn bạc một hồi rồi quyết định quay trở lại kinh thành. Mùa xuân ấm áp, lại thêm tin thắng trận, mọi người đều vui mừng phấn khởi, cho rằng những ngày khổ cực đã qua, ngày tháng tươi đẹp sắp đến. Những người dân tị nạn từ phương nam cũng bắt đầu lục tục nhau trở về quê hương. Hạc Thành lại tưng bừng ca hát, cảnh tượng hoang tàn đổ nát của mùa đông, những người dân c.h.ế.t cóng vì đói rét đều đã trở thành dĩ vãng, bị người ta lãng quên ở một xó xỉnh nào đó. Gia đình ta cũng dần hồi phục, thuê xe ngựa để cùng mọi người trở về kinh thành. Sau cơn mưa trời lại sáng, khi vận may đến, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Chúng ta không gặp phải bọn cướp, cũng không ai bị ốm đau, ngay cả con đường đi cũng trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều. Khi đi qua một cây hòe cổ thụ, ta chợt nhớ ra muội muội Tĩnh đã mất tích ở chỗ này, trong lòng ta tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Tam di nương thì im lặng không nói gì. Ngay sau khi trở về kinh thành, phụ thân ta liền đến thăm Tam thúc. Thái độ của Tam thúc thay đổi hẳn, ông ta tiếp đón chúng ta rất nhiệt tình. Chắc là ông ta biết phụ thân bị giáng chức vì làm việc cho Nhị hoàng tử, mà lần này Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ được phong làm Thái tử, phụ thân rất có thể sẽ được phục hồi chức quan, nên thái độ của ông ta cũng trở nên tốt hơn. Chúng ta được ăn ngon ở yên trong nhà Tam thúc, và chờ đợi Nhị hoàng tử sẽ nói giúp với Bệ hạ để phụ thân và ca ca được phục chức. Cuộc sống dần trở lại bình thường. Mẫu thân bắt đầu lo liệu việc mua nhà cửa. Vương Bảo Bảo vẫn chứng nào tật ấy, tiếp tục tìm cách gây khó dễ cho ta, lời lẽ vẫn chua ngoa và cay độc như thế. Đại di nương thì lặng lẽ làm công việc thêu thùa. Nhị di nương vẫn đóng vai "kẻ quấy rối", cả ngày ở trước mặt phụ thân chỉ biết khơi chuyện,ly gián, chia rẽ. Tam di nương vực dậy tinh thần, dự định chăm sóc Lâm Lâm thật tốt. Tứ di nương thì vẫn lặng lẽ, an tĩnh... Mọi thứ dường như đã trở lại như trước kia. Điều đáng nói là, phụ thân bởi vì trên đường chạy nạn đã không bán đi bất kỳ thiếp thất, con cái nào, vậy mà lại được người khen ngợi phẩm đức cao thượng. Không sai, ông không bán người, liền được gọi là cao thượng. Chuyện ca ca bán tranh xuân cung đồ, mơ hồ có vài người biết, nhưng trước "đức hạnh phụng dưỡng tổ mẫu, bảo vệ mẫu thân muội muội", những chuyện nhỏ đó chẳng hề gì. Hai người sống với nhau rất sung túc, thoải mái. Ta lười vạch trần bộ mặt thật của họ. Thời xưa, quan hệ thân thích vô cùng quan trọng, chúng ta cùng vinh cùng nhục. Dù ghê tởm họ đến đâu, cũng phải nhẫn nhịn. Lúc tắm trong thùng gỗ, ta như thể trở lại ngày xưa, buột miệng gọi: "Xuân Lan!" 

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Cũng đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của những chuyến đi xa thời xưa, ta cũng chẳng muốn vất vả trở lại Long Khâu làm gì, lỡ gặp phải bọn cướp thì biết làm sao? Cả nhà bàn bạc một hồi rồi quyết định quay trở lại kinh thành. Mùa xuân ấm áp, lại thêm tin thắng trận, mọi người đều vui mừng phấn khởi, cho rằng những ngày khổ cực đã qua, ngày tháng tươi đẹp sắp đến. Những người dân tị nạn từ phương nam cũng bắt đầu lục tục nhau trở về quê hương. Hạc Thành lại tưng bừng ca hát, cảnh tượng hoang tàn đổ nát của mùa đông, những người dân c.h.ế.t cóng vì đói rét đều đã trở thành dĩ vãng, bị người ta lãng quên ở một xó xỉnh nào đó. Gia đình ta cũng dần hồi phục, thuê xe ngựa để cùng mọi người trở về kinh thành. Sau cơn mưa trời lại sáng, khi vận may đến, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Chúng ta không gặp phải bọn cướp, cũng không ai bị ốm đau, ngay cả con đường đi cũng trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều. Khi đi qua một cây hòe cổ thụ, ta chợt nhớ ra muội muội Tĩnh đã mất tích ở chỗ này, trong lòng ta tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Tam di nương thì im lặng không nói gì. Ngay sau khi trở về kinh thành, phụ thân ta liền đến thăm Tam thúc. Thái độ của Tam thúc thay đổi hẳn, ông ta tiếp đón chúng ta rất nhiệt tình. Chắc là ông ta biết phụ thân bị giáng chức vì làm việc cho Nhị hoàng tử, mà lần này Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ được phong làm Thái tử, phụ thân rất có thể sẽ được phục hồi chức quan, nên thái độ của ông ta cũng trở nên tốt hơn. Chúng ta được ăn ngon ở yên trong nhà Tam thúc, và chờ đợi Nhị hoàng tử sẽ nói giúp với Bệ hạ để phụ thân và ca ca được phục chức. Cuộc sống dần trở lại bình thường. Mẫu thân bắt đầu lo liệu việc mua nhà cửa. Vương Bảo Bảo vẫn chứng nào tật ấy, tiếp tục tìm cách gây khó dễ cho ta, lời lẽ vẫn chua ngoa và cay độc như thế. Đại di nương thì lặng lẽ làm công việc thêu thùa. Nhị di nương vẫn đóng vai "kẻ quấy rối", cả ngày ở trước mặt phụ thân chỉ biết khơi chuyện,ly gián, chia rẽ. Tam di nương vực dậy tinh thần, dự định chăm sóc Lâm Lâm thật tốt. Tứ di nương thì vẫn lặng lẽ, an tĩnh... Mọi thứ dường như đã trở lại như trước kia. Điều đáng nói là, phụ thân bởi vì trên đường chạy nạn đã không bán đi bất kỳ thiếp thất, con cái nào, vậy mà lại được người khen ngợi phẩm đức cao thượng. Không sai, ông không bán người, liền được gọi là cao thượng. Chuyện ca ca bán tranh xuân cung đồ, mơ hồ có vài người biết, nhưng trước "đức hạnh phụng dưỡng tổ mẫu, bảo vệ mẫu thân muội muội", những chuyện nhỏ đó chẳng hề gì. Hai người sống với nhau rất sung túc, thoải mái. Ta lười vạch trần bộ mặt thật của họ. Thời xưa, quan hệ thân thích vô cùng quan trọng, chúng ta cùng vinh cùng nhục. Dù ghê tởm họ đến đâu, cũng phải nhẫn nhịn. Lúc tắm trong thùng gỗ, ta như thể trở lại ngày xưa, buột miệng gọi: "Xuân Lan!" 

Chương 40