Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 16
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Khương Lăng dặn dò nhà bếp mỗi ngày hầm canh xương cho ta. Trước khi đi ra ngoài còn dặn ta ăn nhiều cơm, không được kén ăn.Tính tình Khương Lăng điềm đạm, ôn hòa. Dù ta có quậy phá thế nào, y cũng không bao giờ nổi giận.Cuối cùng, không còn cách nào khác, y đành phải hé môi mỏng, để ta đút vào.Y khẽ cắn vào đầu ngón tay ta, thể hiện sự bất mãn của mình."Quỳnh Hoa, ta và nàng không cùng tuổi."Y lại sợ làm ta tổn thương, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không thích ăn những món ăn vặt này, mua về đều là để cho nàng ăn, nuôi nàng cho béo một chút, ta mới yên tâm."Ta ôm lấy vai y từ phía sau: "Ninh Chỉ, chàng lớn tuổi hơn muội, có phải sẽ ra đi trước muội không?"Y khựng lại một chút, ánh mắt dịu dàng: "Đúng là như vậy, nhưng trước khi đi, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi."Nỗi sợ hãi bất an dâng trào, đột nhiên bao trùm lấy ta."Ninh Chỉ, ta không muốn! Ta chia cho chàng một nửa tuổi thọ của ta có được không?"Khi y cười, mắt y cong lên, ánh nến phản chiếu trong mắt y, như những vì sao lấp lánh: "Nói ngốc nghếch gì đấy. Đến lúc đó không có ta, cũng sẽ có con cháu ở bên nàng. Quỳnh Hoa, nàng sẽ không còn cô đơn một mình nữa."11Ta nói muốn có một chiếc xích đu trong sân.Khương Lăng sau khi hạ triều về, việc đầu tiên y làm là xích đu. Từng bước đều tự tay y làm.Khi làm dây gai, tay y bị thương y cũng không nói.Mãi đến khi y cầm bút viết chữ, ta mới nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng của y, toàn những vết thương nhỏ li ti.Được Khương Lăng nuông chiều, tính tình ta cũng trở nên lớn hơn.Ta trở mình, ngồi lên đùi y.Khương Lăng, người luôn điềm tĩnh, ánh mắt run lên, y hiếm khi lạnh lùng nói: "Quỳnh Hoa, xuống đi."Ta không đồng ý.Ta biết y không nỡ giận ta.Hai tay càng ôm chặt eo y hơn: "Chàng bị thương ở tay rồi. Tại sao không nói với ta?""Ninh Chỉ, ta không muốn xích đu nữa."Y liếc nhìn lòng bàn tay mình, y không dấu vết giấu vào tay áo không cho ta nhìn thấy nữa."Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.""Chờ thêm ba ngày nữa, xích đu sẽ làm xong.""Lòng bàn tay còn đau không?" Ta định xem lòng bàn tay của y, nhưng bị Khương Lăng né tránh."Không đau, không đau chút nào. Những gì Quỳnh Hoa muốn, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Chỉ là một chiếc xích đu thôi, ta còn có thể cho nàng những thứ tốt hơn."
Khương Lăng dặn dò nhà bếp mỗi ngày hầm canh xương cho ta. Trước khi đi ra ngoài còn dặn ta ăn nhiều cơm, không được kén ăn.
Tính tình Khương Lăng điềm đạm, ôn hòa. Dù ta có quậy phá thế nào, y cũng không bao giờ nổi giận.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, y đành phải hé môi mỏng, để ta đút vào.
Y khẽ cắn vào đầu ngón tay ta, thể hiện sự bất mãn của mình.
"Quỳnh Hoa, ta và nàng không cùng tuổi."
Y lại sợ làm ta tổn thương, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không thích ăn những món ăn vặt này, mua về đều là để cho nàng ăn, nuôi nàng cho béo một chút, ta mới yên tâm."
Ta ôm lấy vai y từ phía sau: "Ninh Chỉ, chàng lớn tuổi hơn muội, có phải sẽ ra đi trước muội không?"
Y khựng lại một chút, ánh mắt dịu dàng: "Đúng là như vậy, nhưng trước khi đi, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi."
Nỗi sợ hãi bất an dâng trào, đột nhiên bao trùm lấy ta.
"Ninh Chỉ, ta không muốn! Ta chia cho chàng một nửa tuổi thọ của ta có được không?"
Khi y cười, mắt y cong lên, ánh nến phản chiếu trong mắt y, như những vì sao lấp lánh: "Nói ngốc nghếch gì đấy. Đến lúc đó không có ta, cũng sẽ có con cháu ở bên nàng. Quỳnh Hoa, nàng sẽ không còn cô đơn một mình nữa."
11
Ta nói muốn có một chiếc xích đu trong sân.
Khương Lăng sau khi hạ triều về, việc đầu tiên y làm là xích đu. Từng bước đều tự tay y làm.
Khi làm dây gai, tay y bị thương y cũng không nói.
Mãi đến khi y cầm bút viết chữ, ta mới nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng của y, toàn những vết thương nhỏ li ti.
Được Khương Lăng nuông chiều, tính tình ta cũng trở nên lớn hơn.
Ta trở mình, ngồi lên đùi y.
Khương Lăng, người luôn điềm tĩnh, ánh mắt run lên, y hiếm khi lạnh lùng nói: "Quỳnh Hoa, xuống đi."
Ta không đồng ý.
Ta biết y không nỡ giận ta.
Hai tay càng ôm chặt eo y hơn: "Chàng bị thương ở tay rồi. Tại sao không nói với ta?"
"Ninh Chỉ, ta không muốn xích đu nữa."
Y liếc nhìn lòng bàn tay mình, y không dấu vết giấu vào tay áo không cho ta nhìn thấy nữa.
"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
"Chờ thêm ba ngày nữa, xích đu sẽ làm xong."
"Lòng bàn tay còn đau không?" Ta định xem lòng bàn tay của y, nhưng bị Khương Lăng né tránh.
"Không đau, không đau chút nào. Những gì Quỳnh Hoa muốn, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Chỉ là một chiếc xích đu thôi, ta còn có thể cho nàng những thứ tốt hơn."
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Khương Lăng dặn dò nhà bếp mỗi ngày hầm canh xương cho ta. Trước khi đi ra ngoài còn dặn ta ăn nhiều cơm, không được kén ăn.Tính tình Khương Lăng điềm đạm, ôn hòa. Dù ta có quậy phá thế nào, y cũng không bao giờ nổi giận.Cuối cùng, không còn cách nào khác, y đành phải hé môi mỏng, để ta đút vào.Y khẽ cắn vào đầu ngón tay ta, thể hiện sự bất mãn của mình."Quỳnh Hoa, ta và nàng không cùng tuổi."Y lại sợ làm ta tổn thương, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không thích ăn những món ăn vặt này, mua về đều là để cho nàng ăn, nuôi nàng cho béo một chút, ta mới yên tâm."Ta ôm lấy vai y từ phía sau: "Ninh Chỉ, chàng lớn tuổi hơn muội, có phải sẽ ra đi trước muội không?"Y khựng lại một chút, ánh mắt dịu dàng: "Đúng là như vậy, nhưng trước khi đi, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi."Nỗi sợ hãi bất an dâng trào, đột nhiên bao trùm lấy ta."Ninh Chỉ, ta không muốn! Ta chia cho chàng một nửa tuổi thọ của ta có được không?"Khi y cười, mắt y cong lên, ánh nến phản chiếu trong mắt y, như những vì sao lấp lánh: "Nói ngốc nghếch gì đấy. Đến lúc đó không có ta, cũng sẽ có con cháu ở bên nàng. Quỳnh Hoa, nàng sẽ không còn cô đơn một mình nữa."11Ta nói muốn có một chiếc xích đu trong sân.Khương Lăng sau khi hạ triều về, việc đầu tiên y làm là xích đu. Từng bước đều tự tay y làm.Khi làm dây gai, tay y bị thương y cũng không nói.Mãi đến khi y cầm bút viết chữ, ta mới nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng của y, toàn những vết thương nhỏ li ti.Được Khương Lăng nuông chiều, tính tình ta cũng trở nên lớn hơn.Ta trở mình, ngồi lên đùi y.Khương Lăng, người luôn điềm tĩnh, ánh mắt run lên, y hiếm khi lạnh lùng nói: "Quỳnh Hoa, xuống đi."Ta không đồng ý.Ta biết y không nỡ giận ta.Hai tay càng ôm chặt eo y hơn: "Chàng bị thương ở tay rồi. Tại sao không nói với ta?""Ninh Chỉ, ta không muốn xích đu nữa."Y liếc nhìn lòng bàn tay mình, y không dấu vết giấu vào tay áo không cho ta nhìn thấy nữa."Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.""Chờ thêm ba ngày nữa, xích đu sẽ làm xong.""Lòng bàn tay còn đau không?" Ta định xem lòng bàn tay của y, nhưng bị Khương Lăng né tránh."Không đau, không đau chút nào. Những gì Quỳnh Hoa muốn, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Chỉ là một chiếc xích đu thôi, ta còn có thể cho nàng những thứ tốt hơn."