Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 29
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Giọng nói bị ngắt quãng, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng gió rít mang mùi máu.Những cơn gió ấy xuyên qua cơ thể ta.Ta trở nên rất nhẹ, rất nhẹ, như thể rời khỏi thế gian đầy đau khổ này.Hai bức thư viết trên giấy Tâm Đường bị ném trước mặt ta.Kỷ Chiêu nói: "Trẫm làm sao có thể nhẫn tâm gả muội muội cưng chiều nhất cho ngươi, chẳng qua là vì hôm nay!""Khương Ninh Chỉ nhìn rõ chưa? Đây là bằng chứng tội lỗi của ngươi, do chính tay Vĩnh Hòa giao cho trẫm."Chữ viết là của Khương Lăng, nhưng nội dung trong thư đã bị kẻ gian chỉnh sửa, chỉnh sửa đến méo mó, toàn là những lời phản nghịch."Không phải! Nội dung trong thư không phải như vậy..." Ta không biết nói sao cho phải.Kỷ Chiêu cười, không có chút nhiệt độ, gần như tàn nhẫn: "Nghe rõ chưa? Nàng đã thừa nhận, Khương Ninh Chỉ, nàng chưa bao giờ thật lòng với ngươi, ở bên cạnh ngươi chỉ vì trẫm!"Mọi thứ của ta, từ thể xác đến linh hồn, đều tan vỡ.Ta không còn cảm giác gì nữa, m.á.u hay nước mắt đầy mặt.Khương Lăng buông tay ta ra, ánh mắt y sâu thẳm không hề trách móc: "Vĩnh Hòa đi đi."Y nói."Những lời ta đã nói, vẫn còn hiệu lực."Y đã nói rất nhiều, nhưng ta nhớ rõ nhất câu này: "Những gì nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng."Y nghĩ rằng ta muốn mạng sống của y, muốn quyền lực trong tay y!Không! Không phải vậy!Ta đau đớn tột cùng, bất chấp tất cả muốn lao vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lăng: "Ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi, cùng ta bạc đầu giai lão!"Ninh Chỉ, chàng nghe rõ, đây mới là điều ta muốn!"Ta không thể chạy đến bên Khương Lăng, ta bị Kỷ Chiêu phía sau chặt chẽ giữ lại, hắn ta kéo ta về bên mình.Lần này, hắn ta dịu dàng nâng cằm ta, không cho ta cúi đầu.Hắn ta đối diện Khương Lăng, cắn vào tai ta, mờ ám mà vô tình nói: "Vĩnh Hòa, nhìn kỹ, xem y c.h.ế.t trước mặt nàng như thế nào.""Nàng chỉ có thể có ca ca!""Nàng làm sao có thể yêu người khác? Không ai đối xử tốt với nàng như ca ca."Ta mặt đầy nước mắt, không nhìn rõ gì nữa, cắn c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Chiêu.Máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng. Máu nhỏ giọt xuống tay hắn ta.Ta không buông miệng.Hắn ta cũng không nhíu mày."Chúng ta là huynh muội!" Ta miệng đầy máu, gào thét lên với hắn ta.Ánh mắt Kỷ Chiêu nhìn ta, chỉ còn lại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt và yêu hận không rõ ràng.Hắn ta nói: "Vĩnh Hòa, chúng ta không phải là huynh muội."
Giọng nói bị ngắt quãng, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng gió rít mang mùi máu.
Những cơn gió ấy xuyên qua cơ thể ta.
Ta trở nên rất nhẹ, rất nhẹ, như thể rời khỏi thế gian đầy đau khổ này.
Hai bức thư viết trên giấy Tâm Đường bị ném trước mặt ta.
Kỷ Chiêu nói: "Trẫm làm sao có thể nhẫn tâm gả muội muội cưng chiều nhất cho ngươi, chẳng qua là vì hôm nay!"
"Khương Ninh Chỉ nhìn rõ chưa? Đây là bằng chứng tội lỗi của ngươi, do chính tay Vĩnh Hòa giao cho trẫm."
Chữ viết là của Khương Lăng, nhưng nội dung trong thư đã bị kẻ gian chỉnh sửa, chỉnh sửa đến méo mó, toàn là những lời phản nghịch.
"Không phải! Nội dung trong thư không phải như vậy..." Ta không biết nói sao cho phải.
Kỷ Chiêu cười, không có chút nhiệt độ, gần như tàn nhẫn: "Nghe rõ chưa? Nàng đã thừa nhận, Khương Ninh Chỉ, nàng chưa bao giờ thật lòng với ngươi, ở bên cạnh ngươi chỉ vì trẫm!"
Mọi thứ của ta, từ thể xác đến linh hồn, đều tan vỡ.
Ta không còn cảm giác gì nữa, m.á.u hay nước mắt đầy mặt.
Khương Lăng buông tay ta ra, ánh mắt y sâu thẳm không hề trách móc: "Vĩnh Hòa đi đi."
Y nói.
"Những lời ta đã nói, vẫn còn hiệu lực."
Y đã nói rất nhiều, nhưng ta nhớ rõ nhất câu này: "Những gì nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng."
Y nghĩ rằng ta muốn mạng sống của y, muốn quyền lực trong tay y!
Không! Không phải vậy!
Ta đau đớn tột cùng, bất chấp tất cả muốn lao vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lăng: "Ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi, cùng ta bạc đầu giai lão!
"Ninh Chỉ, chàng nghe rõ, đây mới là điều ta muốn!"
Ta không thể chạy đến bên Khương Lăng, ta bị Kỷ Chiêu phía sau chặt chẽ giữ lại, hắn ta kéo ta về bên mình.
Lần này, hắn ta dịu dàng nâng cằm ta, không cho ta cúi đầu.
Hắn ta đối diện Khương Lăng, cắn vào tai ta, mờ ám mà vô tình nói: "Vĩnh Hòa, nhìn kỹ, xem y c.h.ế.t trước mặt nàng như thế nào."
"Nàng chỉ có thể có ca ca!"
"Nàng làm sao có thể yêu người khác? Không ai đối xử tốt với nàng như ca ca."
Ta mặt đầy nước mắt, không nhìn rõ gì nữa, cắn c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Chiêu.
Máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng. Máu nhỏ giọt xuống tay hắn ta.
Ta không buông miệng.
Hắn ta cũng không nhíu mày.
"Chúng ta là huynh muội!" Ta miệng đầy máu, gào thét lên với hắn ta.
Ánh mắt Kỷ Chiêu nhìn ta, chỉ còn lại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt và yêu hận không rõ ràng.
Hắn ta nói: "Vĩnh Hòa, chúng ta không phải là huynh muội."
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Giọng nói bị ngắt quãng, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng gió rít mang mùi máu.Những cơn gió ấy xuyên qua cơ thể ta.Ta trở nên rất nhẹ, rất nhẹ, như thể rời khỏi thế gian đầy đau khổ này.Hai bức thư viết trên giấy Tâm Đường bị ném trước mặt ta.Kỷ Chiêu nói: "Trẫm làm sao có thể nhẫn tâm gả muội muội cưng chiều nhất cho ngươi, chẳng qua là vì hôm nay!""Khương Ninh Chỉ nhìn rõ chưa? Đây là bằng chứng tội lỗi của ngươi, do chính tay Vĩnh Hòa giao cho trẫm."Chữ viết là của Khương Lăng, nhưng nội dung trong thư đã bị kẻ gian chỉnh sửa, chỉnh sửa đến méo mó, toàn là những lời phản nghịch."Không phải! Nội dung trong thư không phải như vậy..." Ta không biết nói sao cho phải.Kỷ Chiêu cười, không có chút nhiệt độ, gần như tàn nhẫn: "Nghe rõ chưa? Nàng đã thừa nhận, Khương Ninh Chỉ, nàng chưa bao giờ thật lòng với ngươi, ở bên cạnh ngươi chỉ vì trẫm!"Mọi thứ của ta, từ thể xác đến linh hồn, đều tan vỡ.Ta không còn cảm giác gì nữa, m.á.u hay nước mắt đầy mặt.Khương Lăng buông tay ta ra, ánh mắt y sâu thẳm không hề trách móc: "Vĩnh Hòa đi đi."Y nói."Những lời ta đã nói, vẫn còn hiệu lực."Y đã nói rất nhiều, nhưng ta nhớ rõ nhất câu này: "Những gì nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng."Y nghĩ rằng ta muốn mạng sống của y, muốn quyền lực trong tay y!Không! Không phải vậy!Ta đau đớn tột cùng, bất chấp tất cả muốn lao vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lăng: "Ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi, cùng ta bạc đầu giai lão!"Ninh Chỉ, chàng nghe rõ, đây mới là điều ta muốn!"Ta không thể chạy đến bên Khương Lăng, ta bị Kỷ Chiêu phía sau chặt chẽ giữ lại, hắn ta kéo ta về bên mình.Lần này, hắn ta dịu dàng nâng cằm ta, không cho ta cúi đầu.Hắn ta đối diện Khương Lăng, cắn vào tai ta, mờ ám mà vô tình nói: "Vĩnh Hòa, nhìn kỹ, xem y c.h.ế.t trước mặt nàng như thế nào.""Nàng chỉ có thể có ca ca!""Nàng làm sao có thể yêu người khác? Không ai đối xử tốt với nàng như ca ca."Ta mặt đầy nước mắt, không nhìn rõ gì nữa, cắn c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Chiêu.Máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng. Máu nhỏ giọt xuống tay hắn ta.Ta không buông miệng.Hắn ta cũng không nhíu mày."Chúng ta là huynh muội!" Ta miệng đầy máu, gào thét lên với hắn ta.Ánh mắt Kỷ Chiêu nhìn ta, chỉ còn lại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt và yêu hận không rõ ràng.Hắn ta nói: "Vĩnh Hòa, chúng ta không phải là huynh muội."