Ta đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý…
Chương 7
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… Dùng một bữa cơm thôi mà trong lòng ta phập phồng, cảm xúc đan xen.Tiêu Ngọc Minh lại ăn không ngớt miệng, đường đường là một thủ phụ, lại trông như chưa từng được ăn qua món ngon vậy.Đại khái chắc là do quen miệng ăn những món ngon trong kinh thành, đôi lúc ăn một chút đặc sản thôn dân, thế nên mới cảm thấy thích thú đi.Thấy tâm trạng y đang vui vẻ, ta liền cẩn thận nhắc đến: “Nghe bảo Dung đại nhân sắp thành hôn với công chúa, đến ngày thành hôn, đại nhân sẽ đi chứ?”Y cúi đầu trầm giọng đáp: “Đi.”“Thế đại nhân có thể dẫn theo thiếp đến quan lễ không?”Có những lời ác ý của Dao Cơ hôm trước, ta sợ y hiểu lầm, nên vội vàng bổ sung: “Thiếp chỉ muốn xem công chúa kim chi ngọc diệp có dung mạo như thế nào thôi ạ.”“Được.”Y đáp lời rất nhanh, trong lòng ta mừng thầm: “Đại nhân ăn thêm chút nhé.” Tiêu Ngọc Minh đối với ta, quả thực là tốt đến mức quá phận rồi.Mỗi ngày y đều tảo triều rất sớm, bản thân lại lén lút thay y phục rồi rời đi, đến cả động tĩnh nhỏ ta cũng không nghe được.Ta không cần giống như những cơ thiếp khác, dậy sớm để hầu hạ y rửa mặt thay xiêm y.Chỉ là từ khi ta vào phủ, Tiêu Ngọc Minh đã không còn đi đến những viện tử khác nữa.Dường như y đã thay đổi rất nhiều, không còn đáng sợ như những đời đồn đãi trong thiên hạ.Hôm nay là một ngày đẹp trời, đích thân ta đã làm một chút điểm tâm, đang đưa đến cho Tiêu Ngọc Minh. Một vị trung niên mặc bộ quan bào cũng có mặt tại đây, người đó tiến sát lại gần nói khẽ bên tai Tiêu Ngọc Minh vài câu, ta đứng từ xa nhìn vào, vẻ mặt của y đã thay đổi từ lúc nào.Tiêu Ngọc Minh nhìn ta cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”Ta chỉ đành ngoan ngoãn đặt điểm tâm xuống, vâng lời rồi cáo lui.Sau đó ta đứng nép ra phía sau bức tường để nhìn trộm.Tiêu Ngọc Minh rút thanh bảo kiếm ra, đ.â.m trực tiếp vào vị quan trung niên đó.Ta sợ đến giữ chặt miệng mình, không để bản thân kinh hô thành tiếng.Vị quan trung nhiên đó còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã ngã gục trong vũng m.á.u tanh tưởi.Tiêu Ngọc Minh như phát điên lên, từng nhát từng nhát đ.â.m lên người của vị quan đó, đến mức m.á.u thịt lẫn lộn và nhầy nhụa.Không dám nán lại thêm, ta loạng choạng quay về Phù Cừ Các, đôi chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.Tiêu Ngọc Minh vẫn là Tiêu Ngọc Minh, bất luận bên ngoài y có dịu dàng với ta cách mấy, thì y vẫn như thường lệ tàn nhẫn ác độc, một thủ phụ đương triều xem mạng người như cỏ rác.Cả đêm đó ta đã không tài nào chợp mắt.Cũng may, Tiêu Ngọc Minh không có tìm đến.Vài ngày sau đó, không biết y đã bận bịu gì, ta cũng không dám đến tìm y, nghe nói đã có mấy người bị g.i.ế.c rồi.Mỗi đêm trước khi ngủ, ta đều giả vờ như bản thân đã ngủ thiếp đi, y sẽ ngồi bên cạnh giường nhìn ta một lúc mới rời khỏi.Cho đến hôm nay tỉnh dậy, ta đang nằm gọn trong lồng n.g.ự.c ấm nóng, đôi tay của Tiêu Ngọc Minh đang ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên giữa tâm mi.“Đại nhân hôm nay không tảo triều sao?”“Hôm nay được nghỉ ngơi, ta ở lại với nàng.”
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… Dùng một bữa cơm thôi mà trong lòng ta phập phồng, cảm xúc đan xen.Tiêu Ngọc Minh lại ăn không ngớt miệng, đường đường là một thủ phụ, lại trông như chưa từng được ăn qua món ngon vậy.Đại khái chắc là do quen miệng ăn những món ngon trong kinh thành, đôi lúc ăn một chút đặc sản thôn dân, thế nên mới cảm thấy thích thú đi.Thấy tâm trạng y đang vui vẻ, ta liền cẩn thận nhắc đến: “Nghe bảo Dung đại nhân sắp thành hôn với công chúa, đến ngày thành hôn, đại nhân sẽ đi chứ?”Y cúi đầu trầm giọng đáp: “Đi.”“Thế đại nhân có thể dẫn theo thiếp đến quan lễ không?”Có những lời ác ý của Dao Cơ hôm trước, ta sợ y hiểu lầm, nên vội vàng bổ sung: “Thiếp chỉ muốn xem công chúa kim chi ngọc diệp có dung mạo như thế nào thôi ạ.”“Được.”Y đáp lời rất nhanh, trong lòng ta mừng thầm: “Đại nhân ăn thêm chút nhé.” Tiêu Ngọc Minh đối với ta, quả thực là tốt đến mức quá phận rồi.Mỗi ngày y đều tảo triều rất sớm, bản thân lại lén lút thay y phục rồi rời đi, đến cả động tĩnh nhỏ ta cũng không nghe được.Ta không cần giống như những cơ thiếp khác, dậy sớm để hầu hạ y rửa mặt thay xiêm y.Chỉ là từ khi ta vào phủ, Tiêu Ngọc Minh đã không còn đi đến những viện tử khác nữa.Dường như y đã thay đổi rất nhiều, không còn đáng sợ như những đời đồn đãi trong thiên hạ.Hôm nay là một ngày đẹp trời, đích thân ta đã làm một chút điểm tâm, đang đưa đến cho Tiêu Ngọc Minh. Một vị trung niên mặc bộ quan bào cũng có mặt tại đây, người đó tiến sát lại gần nói khẽ bên tai Tiêu Ngọc Minh vài câu, ta đứng từ xa nhìn vào, vẻ mặt của y đã thay đổi từ lúc nào.Tiêu Ngọc Minh nhìn ta cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”Ta chỉ đành ngoan ngoãn đặt điểm tâm xuống, vâng lời rồi cáo lui.Sau đó ta đứng nép ra phía sau bức tường để nhìn trộm.Tiêu Ngọc Minh rút thanh bảo kiếm ra, đ.â.m trực tiếp vào vị quan trung niên đó.Ta sợ đến giữ chặt miệng mình, không để bản thân kinh hô thành tiếng.Vị quan trung nhiên đó còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã ngã gục trong vũng m.á.u tanh tưởi.Tiêu Ngọc Minh như phát điên lên, từng nhát từng nhát đ.â.m lên người của vị quan đó, đến mức m.á.u thịt lẫn lộn và nhầy nhụa.Không dám nán lại thêm, ta loạng choạng quay về Phù Cừ Các, đôi chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.Tiêu Ngọc Minh vẫn là Tiêu Ngọc Minh, bất luận bên ngoài y có dịu dàng với ta cách mấy, thì y vẫn như thường lệ tàn nhẫn ác độc, một thủ phụ đương triều xem mạng người như cỏ rác.Cả đêm đó ta đã không tài nào chợp mắt.Cũng may, Tiêu Ngọc Minh không có tìm đến.Vài ngày sau đó, không biết y đã bận bịu gì, ta cũng không dám đến tìm y, nghe nói đã có mấy người bị g.i.ế.c rồi.Mỗi đêm trước khi ngủ, ta đều giả vờ như bản thân đã ngủ thiếp đi, y sẽ ngồi bên cạnh giường nhìn ta một lúc mới rời khỏi.Cho đến hôm nay tỉnh dậy, ta đang nằm gọn trong lồng n.g.ự.c ấm nóng, đôi tay của Tiêu Ngọc Minh đang ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên giữa tâm mi.“Đại nhân hôm nay không tảo triều sao?”“Hôm nay được nghỉ ngơi, ta ở lại với nàng.”
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… Dùng một bữa cơm thôi mà trong lòng ta phập phồng, cảm xúc đan xen.Tiêu Ngọc Minh lại ăn không ngớt miệng, đường đường là một thủ phụ, lại trông như chưa từng được ăn qua món ngon vậy.Đại khái chắc là do quen miệng ăn những món ngon trong kinh thành, đôi lúc ăn một chút đặc sản thôn dân, thế nên mới cảm thấy thích thú đi.Thấy tâm trạng y đang vui vẻ, ta liền cẩn thận nhắc đến: “Nghe bảo Dung đại nhân sắp thành hôn với công chúa, đến ngày thành hôn, đại nhân sẽ đi chứ?”Y cúi đầu trầm giọng đáp: “Đi.”“Thế đại nhân có thể dẫn theo thiếp đến quan lễ không?”Có những lời ác ý của Dao Cơ hôm trước, ta sợ y hiểu lầm, nên vội vàng bổ sung: “Thiếp chỉ muốn xem công chúa kim chi ngọc diệp có dung mạo như thế nào thôi ạ.”“Được.”Y đáp lời rất nhanh, trong lòng ta mừng thầm: “Đại nhân ăn thêm chút nhé.” Tiêu Ngọc Minh đối với ta, quả thực là tốt đến mức quá phận rồi.Mỗi ngày y đều tảo triều rất sớm, bản thân lại lén lút thay y phục rồi rời đi, đến cả động tĩnh nhỏ ta cũng không nghe được.Ta không cần giống như những cơ thiếp khác, dậy sớm để hầu hạ y rửa mặt thay xiêm y.Chỉ là từ khi ta vào phủ, Tiêu Ngọc Minh đã không còn đi đến những viện tử khác nữa.Dường như y đã thay đổi rất nhiều, không còn đáng sợ như những đời đồn đãi trong thiên hạ.Hôm nay là một ngày đẹp trời, đích thân ta đã làm một chút điểm tâm, đang đưa đến cho Tiêu Ngọc Minh. Một vị trung niên mặc bộ quan bào cũng có mặt tại đây, người đó tiến sát lại gần nói khẽ bên tai Tiêu Ngọc Minh vài câu, ta đứng từ xa nhìn vào, vẻ mặt của y đã thay đổi từ lúc nào.Tiêu Ngọc Minh nhìn ta cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”Ta chỉ đành ngoan ngoãn đặt điểm tâm xuống, vâng lời rồi cáo lui.Sau đó ta đứng nép ra phía sau bức tường để nhìn trộm.Tiêu Ngọc Minh rút thanh bảo kiếm ra, đ.â.m trực tiếp vào vị quan trung niên đó.Ta sợ đến giữ chặt miệng mình, không để bản thân kinh hô thành tiếng.Vị quan trung nhiên đó còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã ngã gục trong vũng m.á.u tanh tưởi.Tiêu Ngọc Minh như phát điên lên, từng nhát từng nhát đ.â.m lên người của vị quan đó, đến mức m.á.u thịt lẫn lộn và nhầy nhụa.Không dám nán lại thêm, ta loạng choạng quay về Phù Cừ Các, đôi chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.Tiêu Ngọc Minh vẫn là Tiêu Ngọc Minh, bất luận bên ngoài y có dịu dàng với ta cách mấy, thì y vẫn như thường lệ tàn nhẫn ác độc, một thủ phụ đương triều xem mạng người như cỏ rác.Cả đêm đó ta đã không tài nào chợp mắt.Cũng may, Tiêu Ngọc Minh không có tìm đến.Vài ngày sau đó, không biết y đã bận bịu gì, ta cũng không dám đến tìm y, nghe nói đã có mấy người bị g.i.ế.c rồi.Mỗi đêm trước khi ngủ, ta đều giả vờ như bản thân đã ngủ thiếp đi, y sẽ ngồi bên cạnh giường nhìn ta một lúc mới rời khỏi.Cho đến hôm nay tỉnh dậy, ta đang nằm gọn trong lồng n.g.ự.c ấm nóng, đôi tay của Tiêu Ngọc Minh đang ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên giữa tâm mi.“Đại nhân hôm nay không tảo triều sao?”“Hôm nay được nghỉ ngơi, ta ở lại với nàng.”