Ta đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý…
Chương 10
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… Tiêu Ngọc Minh cũng vừa mới trở về, y vén màn xuống kiệu, quản gia liền vội vàng cầm theo đèn lồng bước tới nghênh đón.Ánh trăng sáng vằng vặc, khung cảnh trong viện phủ càng hiện ra rõ rệt hơn.Ta cứ lượn lờ phía sau họ, không xa cũng chẳng gần, định bụng nghe thử xem hai người sẽ nói gì.“Bẩm đại nhân, ngân khố cùng với vàng bạc thủ sức trong phủ đã chỉnh lý đầy đủ, sổ sách đều ở bên trong ạ.”Tiêu Ngọc Minh vừa đi vừa lật sổ sách trong tay, nói:“Quyền quản gia sau này đều giao hết cho phu nhân, chìa khóa ngân khố cũng giao cho nàng ấy giữ, muốn tiêu như thế nào thì tùy nàng ấy thích là được.”Quản gia ngơ ngác một lúc, dò thám hỏi: “Người mà đại ngài nói chính là... thập bát di nương sao?”Tiêu Ngọc Minh vặn lại: “Bổn quan xem Khanh Trần như chính thê.”“Vâng, vâng ạ.”“Nhớ lấy, nhất định phải là ngân lượng có lai lịch sạch sẽ, đừng làm dơ tay của phu nhân!”Quản gia vội vàng đáp lời, lại hỏi: “Vậy đại nhân đêm nay có ghé qua phòng của phu nhân không ạ?”Tiêu Ngọc Minh chắp tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ giọng nói:“Sau này nếu ta có về trễ, ngươi cứ đến nói với phu nhân một tiếng, bảo phu nhân nghỉ sớm, không cần phải đợi ta.”Nghe xong những lời này, lòng ta càng trở nên nặng nề hơn.Đại gian thần Tiêu Ngọc Minh, vậy mà lại động chân tình với ta sao?Y không chỉ sủng ái ta, thậm chí còn giao cho ta quyền quản gia nữa, đối với ta luôn nói gì nghe nấy, đôi lúc ta thường nghĩ rốt cuộc mị lực của bản thân từ đâu mà nhiều thế? Bất giác ta đã đi theo y suốt từ nãy đến giờ, đến tận cửa phòng cũng chẳng hay.“Không được, ta vẫn nên đến gặp nàng xem sao.”Tiêu Ngọc Minh đột ngột quay lại, đồng tử đột nhiên giãn ra.Ta có tật giật mình, cứ tưởng y nhìn thấy ta, muốn giật thót tim vậy.Cùng lúc đó ta đưa tay ôm lấy lồng ngực, thầm nghĩ còn quá may, hiện giờ ta đang là thân quỷ, y không nhìn thấy ta được.Quản gia cầm đèn lồng dẫn đường, đi thẳng về hướng Phù Cừ Các.Ta liền vội vàng đi trước một bước trở về.Xác thịt của Khanh Trần đang nằm trên giường, ta nhập vào rồi lập tức ngồi dậy chỉnh lý lại diện mạo của mình.Rất nhanh Tiêu Ngọc Minh đã đến.Đêm nay trông y rất khác thường, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cứ mở miệng rồi lại thôi.Ngay cả khi nhìn ta, trong ánh mắt ngập tràn tình ý quyến luyến.Ta biết y đang nghĩ gì.Ta phồng má hất hàm lên tỏ ra nũng nịu, đung đưa rồi giậm chân một cái:“Đại nhân, thiếp đã đợi người cả một đêm, trong lòng mãi không được yên.”Tiêu Ngọc Minh nhoẻn miệng lộ ra ý cười: “Sao lại mãi không yên được?” Ta đưa mắt lườm y, rồi cầm tay y đặt lên phía trên ngực, yểu điệu đáp lời:“Người nghe thử tim của thiếp có phải đang hoang mang không này?”
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… Tiêu Ngọc Minh cũng vừa mới trở về, y vén màn xuống kiệu, quản gia liền vội vàng cầm theo đèn lồng bước tới nghênh đón.Ánh trăng sáng vằng vặc, khung cảnh trong viện phủ càng hiện ra rõ rệt hơn.Ta cứ lượn lờ phía sau họ, không xa cũng chẳng gần, định bụng nghe thử xem hai người sẽ nói gì.“Bẩm đại nhân, ngân khố cùng với vàng bạc thủ sức trong phủ đã chỉnh lý đầy đủ, sổ sách đều ở bên trong ạ.”Tiêu Ngọc Minh vừa đi vừa lật sổ sách trong tay, nói:“Quyền quản gia sau này đều giao hết cho phu nhân, chìa khóa ngân khố cũng giao cho nàng ấy giữ, muốn tiêu như thế nào thì tùy nàng ấy thích là được.”Quản gia ngơ ngác một lúc, dò thám hỏi: “Người mà đại ngài nói chính là... thập bát di nương sao?”Tiêu Ngọc Minh vặn lại: “Bổn quan xem Khanh Trần như chính thê.”“Vâng, vâng ạ.”“Nhớ lấy, nhất định phải là ngân lượng có lai lịch sạch sẽ, đừng làm dơ tay của phu nhân!”Quản gia vội vàng đáp lời, lại hỏi: “Vậy đại nhân đêm nay có ghé qua phòng của phu nhân không ạ?”Tiêu Ngọc Minh chắp tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ giọng nói:“Sau này nếu ta có về trễ, ngươi cứ đến nói với phu nhân một tiếng, bảo phu nhân nghỉ sớm, không cần phải đợi ta.”Nghe xong những lời này, lòng ta càng trở nên nặng nề hơn.Đại gian thần Tiêu Ngọc Minh, vậy mà lại động chân tình với ta sao?Y không chỉ sủng ái ta, thậm chí còn giao cho ta quyền quản gia nữa, đối với ta luôn nói gì nghe nấy, đôi lúc ta thường nghĩ rốt cuộc mị lực của bản thân từ đâu mà nhiều thế? Bất giác ta đã đi theo y suốt từ nãy đến giờ, đến tận cửa phòng cũng chẳng hay.“Không được, ta vẫn nên đến gặp nàng xem sao.”Tiêu Ngọc Minh đột ngột quay lại, đồng tử đột nhiên giãn ra.Ta có tật giật mình, cứ tưởng y nhìn thấy ta, muốn giật thót tim vậy.Cùng lúc đó ta đưa tay ôm lấy lồng ngực, thầm nghĩ còn quá may, hiện giờ ta đang là thân quỷ, y không nhìn thấy ta được.Quản gia cầm đèn lồng dẫn đường, đi thẳng về hướng Phù Cừ Các.Ta liền vội vàng đi trước một bước trở về.Xác thịt của Khanh Trần đang nằm trên giường, ta nhập vào rồi lập tức ngồi dậy chỉnh lý lại diện mạo của mình.Rất nhanh Tiêu Ngọc Minh đã đến.Đêm nay trông y rất khác thường, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cứ mở miệng rồi lại thôi.Ngay cả khi nhìn ta, trong ánh mắt ngập tràn tình ý quyến luyến.Ta biết y đang nghĩ gì.Ta phồng má hất hàm lên tỏ ra nũng nịu, đung đưa rồi giậm chân một cái:“Đại nhân, thiếp đã đợi người cả một đêm, trong lòng mãi không được yên.”Tiêu Ngọc Minh nhoẻn miệng lộ ra ý cười: “Sao lại mãi không yên được?” Ta đưa mắt lườm y, rồi cầm tay y đặt lên phía trên ngực, yểu điệu đáp lời:“Người nghe thử tim của thiếp có phải đang hoang mang không này?”
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… Tiêu Ngọc Minh cũng vừa mới trở về, y vén màn xuống kiệu, quản gia liền vội vàng cầm theo đèn lồng bước tới nghênh đón.Ánh trăng sáng vằng vặc, khung cảnh trong viện phủ càng hiện ra rõ rệt hơn.Ta cứ lượn lờ phía sau họ, không xa cũng chẳng gần, định bụng nghe thử xem hai người sẽ nói gì.“Bẩm đại nhân, ngân khố cùng với vàng bạc thủ sức trong phủ đã chỉnh lý đầy đủ, sổ sách đều ở bên trong ạ.”Tiêu Ngọc Minh vừa đi vừa lật sổ sách trong tay, nói:“Quyền quản gia sau này đều giao hết cho phu nhân, chìa khóa ngân khố cũng giao cho nàng ấy giữ, muốn tiêu như thế nào thì tùy nàng ấy thích là được.”Quản gia ngơ ngác một lúc, dò thám hỏi: “Người mà đại ngài nói chính là... thập bát di nương sao?”Tiêu Ngọc Minh vặn lại: “Bổn quan xem Khanh Trần như chính thê.”“Vâng, vâng ạ.”“Nhớ lấy, nhất định phải là ngân lượng có lai lịch sạch sẽ, đừng làm dơ tay của phu nhân!”Quản gia vội vàng đáp lời, lại hỏi: “Vậy đại nhân đêm nay có ghé qua phòng của phu nhân không ạ?”Tiêu Ngọc Minh chắp tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ giọng nói:“Sau này nếu ta có về trễ, ngươi cứ đến nói với phu nhân một tiếng, bảo phu nhân nghỉ sớm, không cần phải đợi ta.”Nghe xong những lời này, lòng ta càng trở nên nặng nề hơn.Đại gian thần Tiêu Ngọc Minh, vậy mà lại động chân tình với ta sao?Y không chỉ sủng ái ta, thậm chí còn giao cho ta quyền quản gia nữa, đối với ta luôn nói gì nghe nấy, đôi lúc ta thường nghĩ rốt cuộc mị lực của bản thân từ đâu mà nhiều thế? Bất giác ta đã đi theo y suốt từ nãy đến giờ, đến tận cửa phòng cũng chẳng hay.“Không được, ta vẫn nên đến gặp nàng xem sao.”Tiêu Ngọc Minh đột ngột quay lại, đồng tử đột nhiên giãn ra.Ta có tật giật mình, cứ tưởng y nhìn thấy ta, muốn giật thót tim vậy.Cùng lúc đó ta đưa tay ôm lấy lồng ngực, thầm nghĩ còn quá may, hiện giờ ta đang là thân quỷ, y không nhìn thấy ta được.Quản gia cầm đèn lồng dẫn đường, đi thẳng về hướng Phù Cừ Các.Ta liền vội vàng đi trước một bước trở về.Xác thịt của Khanh Trần đang nằm trên giường, ta nhập vào rồi lập tức ngồi dậy chỉnh lý lại diện mạo của mình.Rất nhanh Tiêu Ngọc Minh đã đến.Đêm nay trông y rất khác thường, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cứ mở miệng rồi lại thôi.Ngay cả khi nhìn ta, trong ánh mắt ngập tràn tình ý quyến luyến.Ta biết y đang nghĩ gì.Ta phồng má hất hàm lên tỏ ra nũng nịu, đung đưa rồi giậm chân một cái:“Đại nhân, thiếp đã đợi người cả một đêm, trong lòng mãi không được yên.”Tiêu Ngọc Minh nhoẻn miệng lộ ra ý cười: “Sao lại mãi không yên được?” Ta đưa mắt lườm y, rồi cầm tay y đặt lên phía trên ngực, yểu điệu đáp lời:“Người nghe thử tim của thiếp có phải đang hoang mang không này?”