Bạn gái tôi mắc bệnh công chúa.   Coca đá không cho đá, sữa nóng không thể quá nóng.   Buổi sáng muốn tôi nói “Chào buổi sáng công chúa”, nửa đêm muốn tôi đi mua bánh nướng kẹp thịt kho cách đó mười cây số.   Nhưng lúc mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, cô ấy sống c.h.ế.t không chịu hủy bỏ kế hoạch đi du lịch.   Còn nhất định muốn tôi đưa cô ấy ra sân bay trước, cô ấy nói rằng mình đã đặt khách sạn nổi tiếng rồi, không thể lãng phí.   Tôi nhẫn nại dỗ dành cô ấy không nên nhỏ nhen, đùa giỡn mãi như vậy nữa.     Cô ấy bịt lỗ tai lại, dùng sức hét lên: “Em không nghe em không nghe, anh dám đi thì chúng ta liền chia tay!”   Tôi cắn răng: “Được, để xem hôm nay ai không chia tay là chó đi!”     1.   Bạn gái tôi và cô bạn thân hẹn nhau đi du lịch, trên đường đưa cô ấy ra sân bay, cô ấy tranh thủ trang điểm lại nhờ chiếc kính chiếu hậu.   Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ hé mở: “Dương Vũ Hàm, anh chuẩn bị cưới công chúa xinh đẹp nhất thế giới rồi đó, anh vui không?”   Tôi theo thói quen cười tươi phụ họa…

Chương 5

Bạn Gái Mắc Bệnh Công ChúaTác giả: Xú Đậu Phụ Gia LạtTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhBạn gái tôi mắc bệnh công chúa.   Coca đá không cho đá, sữa nóng không thể quá nóng.   Buổi sáng muốn tôi nói “Chào buổi sáng công chúa”, nửa đêm muốn tôi đi mua bánh nướng kẹp thịt kho cách đó mười cây số.   Nhưng lúc mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, cô ấy sống c.h.ế.t không chịu hủy bỏ kế hoạch đi du lịch.   Còn nhất định muốn tôi đưa cô ấy ra sân bay trước, cô ấy nói rằng mình đã đặt khách sạn nổi tiếng rồi, không thể lãng phí.   Tôi nhẫn nại dỗ dành cô ấy không nên nhỏ nhen, đùa giỡn mãi như vậy nữa.     Cô ấy bịt lỗ tai lại, dùng sức hét lên: “Em không nghe em không nghe, anh dám đi thì chúng ta liền chia tay!”   Tôi cắn răng: “Được, để xem hôm nay ai không chia tay là chó đi!”     1.   Bạn gái tôi và cô bạn thân hẹn nhau đi du lịch, trên đường đưa cô ấy ra sân bay, cô ấy tranh thủ trang điểm lại nhờ chiếc kính chiếu hậu.   Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ hé mở: “Dương Vũ Hàm, anh chuẩn bị cưới công chúa xinh đẹp nhất thế giới rồi đó, anh vui không?”   Tôi theo thói quen cười tươi phụ họa… Sau khi Trình Lâm rời khỏi bệnh viện, vẫn không ngừng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho tôi. Trong chốc lát lại điên cuồng mắng tôi: “Dương Vũ Hàm, anh là cái đồ bội bạc, ăn tôi sạch sẽ rồi phủi m.ô.n.g rời đi, anh có phải người hay không vậy! Sao anh không c.h.ế.t đi cơ chứ?” Trong chốc lát lại khóc sướt mướt, lê hoa đái vũ: “Ông xã à, anh đừng nói lời tàn nhẫn như vậy trong tức giận được không, em biết anh chỉ thuận miệng nói một chút, sao anh có thể muốn chia tay với em được?” “Không phải anh nói em vĩnh viễn là bảo bối của anh sao? Đây là lần đầu tiên em xin lỗi anh đó, em đã hạ mình cầu xin anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” “Đêm nay bảo bối muốn ăn gà quay kiểu Nhật, anh trở về đây ăn với em đi! Em hôn lão công một cái nè, đêm nay em khao anh một bữa được không?” “Anh còn nhớ lúc chúng ta thi cuối kỳ năm hai không, lúc mà anh viêm phổi phát sốt ấy? Em ở bệnh viện chăm sóc anh hai ngày hai đêm, còn nấu cháo cho anh đó, sao anh lại ác độc như vậy? Chuyện em đối tốt với anh như nào, chẳng nhẽ anh không nhớ nổi một chuyện sao? Lần này coi như em sai rồi, anh đừng giận nữa, được không?” “Anh quên anh đã hứa hẹn thế nào với bố mẹ em không? Đồ cặn bã kia, nếu anh dám bỏ em thì cả nhà chúng ta sẽ không buông tha cho anh!” Cô ấy giống như người phụ nữ tâm thần phân liệt, mỗi ngày đều không ngừng chửi rủa rồi làm hòa rồi quấy rầy tôi. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Lần đó tôi phát sốt, cô ấy nói là đến bệnh viện chăm sóc nhưng còn ngủ hơn cả heo, chỉ thiếu điều tôi phải nhường giường bệnh của mình nhường cho cô ấy ngủ. Buổi tối tôi muốn đi vệ sinh, gọi cô ấy mãi mà không tỉnh nên tôi tự mình cầm bình dịch, từng bước một đi toilet. Ngày hôm sau cô ấy phủi m.ô.n.g rời đi, trở về tắm rửa xong xuôi, trang điểm tỉ mỉ rồi lại giả vờ giả vịt đến bệnh viện dạo một vòng, còn hỏi tôi xem cô ấy có đẹp hay không. Ngay cả việc nấu cháo cho tôi cũng là lời nói dối.  Bình thường cô ấy chưa từng xuống bếp, không phải ăn bên ngoài thì đều là chờ tôi tan tầm trở về nấu cơm. Vị cháo kia rất nồng, chắc là cô ấy mua ở tiệm thức ăn nhanh dưới tầng nhưng cố ý ném hóa đơn đi, không dùng túi nilon có in thương hiệu.   Khi đó tôi cũng không vạch trần cô ấy, chỉ làm một đứa trẻ dỗ dành cô ấy vui vẻ. Lúc ấy tôi cảm thấy chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi là đã đủ rồi. Bây giờ ngẫm lại, tôi cũng có trách nhiệm khi tạo thành cục diện hiện tại. Tôi một mực dung túng, nhượng bộ, thoạt nhìn như là đang cưng chiều cô ấy. Nhưng thật ra cô ấy càng ngày càng kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì. Đã sớm gieo xuống hạt giống hủy diệt trên con đường đi tới hạnh phúc của chúng tôi. Trên người cô ấy mọc những cái gai, đ.â.m thẳng vào tôi và gia đình tôi. Đến khi vết thương chồng chất mới phát giác mình đã không còn đường lui. Tôi nhắn lại cho cô ấy: “Cô thu dọn đồ đạc đi, ngày mai dọn ra ngoài. Đây là căn nhà tôi bỏ tiền ra mua.” 6. Tiền đặt cọc phòng cưới là tôi trả, vì hai chúng tôi không đăng ký kết hôn nên tôi thúc giục Trình Lâm mau chóng dọn đi. Ngày hôm sau, tôi từ bệnh viện trở về. Trong phòng xuất hiện mấy gương mặt hung thần ác sát. Là bố mẹ và em trai cô ấy. Cả nhà bọn họ ngồi ngay ngắn trên sô pha, ánh mắt như muốn hủy hoại tôi ngay lập tức.

Sau khi Trình Lâm rời khỏi bệnh viện, vẫn không ngừng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho tôi.

 

Trong chốc lát lại điên cuồng mắng tôi: “Dương Vũ Hàm, anh là cái đồ bội bạc, ăn tôi sạch sẽ rồi phủi m.ô.n.g rời đi, anh có phải người hay không vậy! Sao anh không c.h.ế.t đi cơ chứ?”

 

Trong chốc lát lại khóc sướt mướt, lê hoa đái vũ: “Ông xã à, anh đừng nói lời tàn nhẫn như vậy trong tức giận được không, em biết anh chỉ thuận miệng nói một chút, sao anh có thể muốn chia tay với em được?”

 

“Không phải anh nói em vĩnh viễn là bảo bối của anh sao? Đây là lần đầu tiên em xin lỗi anh đó, em đã hạ mình cầu xin anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

 

“Đêm nay bảo bối muốn ăn gà quay kiểu Nhật, anh trở về đây ăn với em đi! Em hôn lão công một cái nè, đêm nay em khao anh một bữa được không?”

 

“Anh còn nhớ lúc chúng ta thi cuối kỳ năm hai không, lúc mà anh viêm phổi phát sốt ấy? Em ở bệnh viện chăm sóc anh hai ngày hai đêm, còn nấu cháo cho anh đó, sao anh lại ác độc như vậy? Chuyện em đối tốt với anh như nào, chẳng nhẽ anh không nhớ nổi một chuyện sao? Lần này coi như em sai rồi, anh đừng giận nữa, được không?”

 

“Anh quên anh đã hứa hẹn thế nào với bố mẹ em không? Đồ cặn bã kia, nếu anh dám bỏ em thì cả nhà chúng ta sẽ không buông tha cho anh!”

 

Cô ấy giống như người phụ nữ tâm thần phân liệt, mỗi ngày đều không ngừng chửi rủa rồi làm hòa rồi quấy rầy tôi.

 

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

 

Lần đó tôi phát sốt, cô ấy nói là đến bệnh viện chăm sóc nhưng còn ngủ hơn cả heo, chỉ thiếu điều tôi phải nhường giường bệnh của mình nhường cho cô ấy ngủ.

 

Buổi tối tôi muốn đi vệ sinh, gọi cô ấy mãi mà không tỉnh nên tôi tự mình cầm bình dịch, từng bước một đi toilet.

 

Ngày hôm sau cô ấy phủi m.ô.n.g rời đi, trở về tắm rửa xong xuôi, trang điểm tỉ mỉ rồi lại giả vờ giả vịt đến bệnh viện dạo một vòng, còn hỏi tôi xem cô ấy có đẹp hay không.

 

Ngay cả việc nấu cháo cho tôi cũng là lời nói dối.

 

 

Bình thường cô ấy chưa từng xuống bếp, không phải ăn bên ngoài thì đều là chờ tôi tan tầm trở về nấu cơm.

 

Vị cháo kia rất nồng, chắc là cô ấy mua ở tiệm thức ăn nhanh dưới tầng nhưng cố ý ném hóa đơn đi, không dùng túi nilon có in thương hiệu.

 

 

 

Khi đó tôi cũng không vạch trần cô ấy, chỉ làm một đứa trẻ dỗ dành cô ấy vui vẻ.

 

Lúc ấy tôi cảm thấy chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi là đã đủ rồi.

 

Bây giờ ngẫm lại, tôi cũng có trách nhiệm khi tạo thành cục diện hiện tại.

 

Tôi một mực dung túng, nhượng bộ, thoạt nhìn như là đang cưng chiều cô ấy.

 

Nhưng thật ra cô ấy càng ngày càng kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì.

 

Đã sớm gieo xuống hạt giống hủy diệt trên con đường đi tới hạnh phúc của chúng tôi.

 

Trên người cô ấy mọc những cái gai, đ.â.m thẳng vào tôi và gia đình tôi.

 

Đến khi vết thương chồng chất mới phát giác mình đã không còn đường lui.

 

Tôi nhắn lại cho cô ấy:

 

“Cô thu dọn đồ đạc đi, ngày mai dọn ra ngoài. Đây là căn nhà tôi bỏ tiền ra mua.”

 

6.

 

Tiền đặt cọc phòng cưới là tôi trả, vì hai chúng tôi không đăng ký kết hôn nên tôi thúc giục Trình Lâm mau chóng dọn đi.

 

Ngày hôm sau, tôi từ bệnh viện trở về.

 

Trong phòng xuất hiện mấy gương mặt hung thần ác sát.

 

Là bố mẹ và em trai cô ấy.

 

Cả nhà bọn họ ngồi ngay ngắn trên sô pha, ánh mắt như muốn hủy hoại tôi ngay lập tức.

Bạn Gái Mắc Bệnh Công ChúaTác giả: Xú Đậu Phụ Gia LạtTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhBạn gái tôi mắc bệnh công chúa.   Coca đá không cho đá, sữa nóng không thể quá nóng.   Buổi sáng muốn tôi nói “Chào buổi sáng công chúa”, nửa đêm muốn tôi đi mua bánh nướng kẹp thịt kho cách đó mười cây số.   Nhưng lúc mẹ tôi bị tai nạn xe cộ, cô ấy sống c.h.ế.t không chịu hủy bỏ kế hoạch đi du lịch.   Còn nhất định muốn tôi đưa cô ấy ra sân bay trước, cô ấy nói rằng mình đã đặt khách sạn nổi tiếng rồi, không thể lãng phí.   Tôi nhẫn nại dỗ dành cô ấy không nên nhỏ nhen, đùa giỡn mãi như vậy nữa.     Cô ấy bịt lỗ tai lại, dùng sức hét lên: “Em không nghe em không nghe, anh dám đi thì chúng ta liền chia tay!”   Tôi cắn răng: “Được, để xem hôm nay ai không chia tay là chó đi!”     1.   Bạn gái tôi và cô bạn thân hẹn nhau đi du lịch, trên đường đưa cô ấy ra sân bay, cô ấy tranh thủ trang điểm lại nhờ chiếc kính chiếu hậu.   Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ hé mở: “Dương Vũ Hàm, anh chuẩn bị cưới công chúa xinh đẹp nhất thế giới rồi đó, anh vui không?”   Tôi theo thói quen cười tươi phụ họa… Sau khi Trình Lâm rời khỏi bệnh viện, vẫn không ngừng gọi điện thoại gửi tin nhắn cho tôi. Trong chốc lát lại điên cuồng mắng tôi: “Dương Vũ Hàm, anh là cái đồ bội bạc, ăn tôi sạch sẽ rồi phủi m.ô.n.g rời đi, anh có phải người hay không vậy! Sao anh không c.h.ế.t đi cơ chứ?” Trong chốc lát lại khóc sướt mướt, lê hoa đái vũ: “Ông xã à, anh đừng nói lời tàn nhẫn như vậy trong tức giận được không, em biết anh chỉ thuận miệng nói một chút, sao anh có thể muốn chia tay với em được?” “Không phải anh nói em vĩnh viễn là bảo bối của anh sao? Đây là lần đầu tiên em xin lỗi anh đó, em đã hạ mình cầu xin anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” “Đêm nay bảo bối muốn ăn gà quay kiểu Nhật, anh trở về đây ăn với em đi! Em hôn lão công một cái nè, đêm nay em khao anh một bữa được không?” “Anh còn nhớ lúc chúng ta thi cuối kỳ năm hai không, lúc mà anh viêm phổi phát sốt ấy? Em ở bệnh viện chăm sóc anh hai ngày hai đêm, còn nấu cháo cho anh đó, sao anh lại ác độc như vậy? Chuyện em đối tốt với anh như nào, chẳng nhẽ anh không nhớ nổi một chuyện sao? Lần này coi như em sai rồi, anh đừng giận nữa, được không?” “Anh quên anh đã hứa hẹn thế nào với bố mẹ em không? Đồ cặn bã kia, nếu anh dám bỏ em thì cả nhà chúng ta sẽ không buông tha cho anh!” Cô ấy giống như người phụ nữ tâm thần phân liệt, mỗi ngày đều không ngừng chửi rủa rồi làm hòa rồi quấy rầy tôi. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Lần đó tôi phát sốt, cô ấy nói là đến bệnh viện chăm sóc nhưng còn ngủ hơn cả heo, chỉ thiếu điều tôi phải nhường giường bệnh của mình nhường cho cô ấy ngủ. Buổi tối tôi muốn đi vệ sinh, gọi cô ấy mãi mà không tỉnh nên tôi tự mình cầm bình dịch, từng bước một đi toilet. Ngày hôm sau cô ấy phủi m.ô.n.g rời đi, trở về tắm rửa xong xuôi, trang điểm tỉ mỉ rồi lại giả vờ giả vịt đến bệnh viện dạo một vòng, còn hỏi tôi xem cô ấy có đẹp hay không. Ngay cả việc nấu cháo cho tôi cũng là lời nói dối.  Bình thường cô ấy chưa từng xuống bếp, không phải ăn bên ngoài thì đều là chờ tôi tan tầm trở về nấu cơm. Vị cháo kia rất nồng, chắc là cô ấy mua ở tiệm thức ăn nhanh dưới tầng nhưng cố ý ném hóa đơn đi, không dùng túi nilon có in thương hiệu.   Khi đó tôi cũng không vạch trần cô ấy, chỉ làm một đứa trẻ dỗ dành cô ấy vui vẻ. Lúc ấy tôi cảm thấy chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi là đã đủ rồi. Bây giờ ngẫm lại, tôi cũng có trách nhiệm khi tạo thành cục diện hiện tại. Tôi một mực dung túng, nhượng bộ, thoạt nhìn như là đang cưng chiều cô ấy. Nhưng thật ra cô ấy càng ngày càng kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì. Đã sớm gieo xuống hạt giống hủy diệt trên con đường đi tới hạnh phúc của chúng tôi. Trên người cô ấy mọc những cái gai, đ.â.m thẳng vào tôi và gia đình tôi. Đến khi vết thương chồng chất mới phát giác mình đã không còn đường lui. Tôi nhắn lại cho cô ấy: “Cô thu dọn đồ đạc đi, ngày mai dọn ra ngoài. Đây là căn nhà tôi bỏ tiền ra mua.” 6. Tiền đặt cọc phòng cưới là tôi trả, vì hai chúng tôi không đăng ký kết hôn nên tôi thúc giục Trình Lâm mau chóng dọn đi. Ngày hôm sau, tôi từ bệnh viện trở về. Trong phòng xuất hiện mấy gương mặt hung thần ác sát. Là bố mẹ và em trai cô ấy. Cả nhà bọn họ ngồi ngay ngắn trên sô pha, ánh mắt như muốn hủy hoại tôi ngay lập tức.

Chương 5