Ta đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý…
Chương 19
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… "Tiêu Ngọc Minh lôi kéo ba người đứng đầu trong kỳ thi cử, Thám Hoa Lang Dung Ngạn từ chối liên minh với những kẻ tham ô này, vì vậy bị đầu độc c.h.ế.t và t.h.i t.h.ể của y bị ném vào một ngôi mộ tập thể.""Tiêu Ngọc Minh nhận hối lộ, g.i.ế.c người này thay thế người khác, để Cao Minh Viễn giả làm Dung Ngạn, và trở thành đồng bọn với hắn.""Tiêu Ngọc Minh sợ rằng danh tính của Dung Ngạn giả sẽ bị lộ nên đã ra lệnh cho Nguyên Binh Bộ Đãi Lang Chu Cố tàn sát dân làng Nam Bính, không để lại một ai sống sót trong làng.""Tội ác bán quan bán tước của Tiêu Ngọc Minh đã rõ ràng, và những việc mà hắn đã làm thần quỷ còn phẫn nộ, tội ác chồng chất đếm không xuể.""..."Thông qua miệng của Tiêu Ngọc Minh, Dung Ngạn thuật lại sự độc ác của tên tàn bạo này.Nhiều người bị sự dị thường của hắn làm cho kinh ngạc, mấy vị đại thần trung thành đã sớm đứng ở trước mặt hoàng đế, hoảng sợ nói: "Tiêu Ngọc Minh! Ngươi, ngươi muốn làm phản?"Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y công chúa, thấp giọng thầm nói: "Đừng sợ."“Không.” Thủ phụ đại nhân lắc đầu, sau đó vén áo quỳ xuống.Long trọng hành lễ của quân thần."Dung Ngạn, người đứng thứ ba trong cuộc thi khoa cử, bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"Cú sốc do câu nói này gây ra còn lớn hơn cú sốc mọi chuyện vừa diễn biến lúc nãy.Ngay cả ta cũng bị mọi người bao vây. Nhưng không sao cả."Ngươi, ý của ngươi là, ngươi là hồn ma Dung Ngạn? Nhập vào cơ thể Tiêu Ngọc Minh?"“Vâng.” Dung Ngạn thẳng tắp quỳ xuống, “Thảo dân đã chết, linh hồn không cách nào nói chuyện cùng hoàng thượng và các đại nhân, chỉ có thể dùng biện pháp này.”"Hoàng thượng yên tâm, thảo dân sẽ không làm tổn thương hoàng thượng."Hoàng đế đẩy những người đứng trước mặt ra, dũng cảm bước tới, cách hai bước liền hỏi: "Ngươi, ngươi chứng minh thế nào?"Dung Ngạn đứng dậy, dùng mực, giấy và nghiên mực vừa được mang lên, không nghĩ ngợi gì, cầm bút viết, hoàn thành bài văn như mây trôi nước chảy không chút khó khăn gì. "Đây là đáp án khoa cử của thảo dân, mời hoàng thượng đối chiếu."Hoàng đế trầm ngâm gật đầu.Mọi thứ đều đã quá rõ ràng.Y đi đến trước mặt Dung Ngạn, cúi người ôm lấy cánh tay hắn: "Dung ái khanh, mau đứng dậy."Mặt trăng ngày Tết Trung Thu to như chiếc đĩa, ánh sáng trong vắt chiếu sáng mọi nơi, soi sáng cho mọi nhà.Trong hoàng cung ngày này không còn yên tĩnh như trước nữa rồi!
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… "Tiêu Ngọc Minh lôi kéo ba người đứng đầu trong kỳ thi cử, Thám Hoa Lang Dung Ngạn từ chối liên minh với những kẻ tham ô này, vì vậy bị đầu độc c.h.ế.t và t.h.i t.h.ể của y bị ném vào một ngôi mộ tập thể.""Tiêu Ngọc Minh nhận hối lộ, g.i.ế.c người này thay thế người khác, để Cao Minh Viễn giả làm Dung Ngạn, và trở thành đồng bọn với hắn.""Tiêu Ngọc Minh sợ rằng danh tính của Dung Ngạn giả sẽ bị lộ nên đã ra lệnh cho Nguyên Binh Bộ Đãi Lang Chu Cố tàn sát dân làng Nam Bính, không để lại một ai sống sót trong làng.""Tội ác bán quan bán tước của Tiêu Ngọc Minh đã rõ ràng, và những việc mà hắn đã làm thần quỷ còn phẫn nộ, tội ác chồng chất đếm không xuể.""..."Thông qua miệng của Tiêu Ngọc Minh, Dung Ngạn thuật lại sự độc ác của tên tàn bạo này.Nhiều người bị sự dị thường của hắn làm cho kinh ngạc, mấy vị đại thần trung thành đã sớm đứng ở trước mặt hoàng đế, hoảng sợ nói: "Tiêu Ngọc Minh! Ngươi, ngươi muốn làm phản?"Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y công chúa, thấp giọng thầm nói: "Đừng sợ."“Không.” Thủ phụ đại nhân lắc đầu, sau đó vén áo quỳ xuống.Long trọng hành lễ của quân thần."Dung Ngạn, người đứng thứ ba trong cuộc thi khoa cử, bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"Cú sốc do câu nói này gây ra còn lớn hơn cú sốc mọi chuyện vừa diễn biến lúc nãy.Ngay cả ta cũng bị mọi người bao vây. Nhưng không sao cả."Ngươi, ý của ngươi là, ngươi là hồn ma Dung Ngạn? Nhập vào cơ thể Tiêu Ngọc Minh?"“Vâng.” Dung Ngạn thẳng tắp quỳ xuống, “Thảo dân đã chết, linh hồn không cách nào nói chuyện cùng hoàng thượng và các đại nhân, chỉ có thể dùng biện pháp này.”"Hoàng thượng yên tâm, thảo dân sẽ không làm tổn thương hoàng thượng."Hoàng đế đẩy những người đứng trước mặt ra, dũng cảm bước tới, cách hai bước liền hỏi: "Ngươi, ngươi chứng minh thế nào?"Dung Ngạn đứng dậy, dùng mực, giấy và nghiên mực vừa được mang lên, không nghĩ ngợi gì, cầm bút viết, hoàn thành bài văn như mây trôi nước chảy không chút khó khăn gì. "Đây là đáp án khoa cử của thảo dân, mời hoàng thượng đối chiếu."Hoàng đế trầm ngâm gật đầu.Mọi thứ đều đã quá rõ ràng.Y đi đến trước mặt Dung Ngạn, cúi người ôm lấy cánh tay hắn: "Dung ái khanh, mau đứng dậy."Mặt trăng ngày Tết Trung Thu to như chiếc đĩa, ánh sáng trong vắt chiếu sáng mọi nơi, soi sáng cho mọi nhà.Trong hoàng cung ngày này không còn yên tĩnh như trước nữa rồi!
Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ KhanhTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTa đã là quỷ, nhập vào cơ thể một nữ tử thanh lâu, gả cho đại gian thần đương triều. Y đối với ta sủng ái vạn phần, nhưng trong mộng của y luôn miệng gọi một cái tên. Ta kinh ngạc thất sắc, đó chính là khuê danh của ta lúc sinh thời. Tại sao y lại biết được? 1. Tiêu Ngọc Minh là thủ phụ đương triều, còn ta lại trở thành tiểu thiếp phòng thứ mười tám của y. Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Thụy Não hương trong chiếc đỉnh màu xanh đang bốc lên từng sợi, từng sợi. Ta ngồi cạnh mép giường, dưới lớp áo mỏng manh, toàn thân da trắng ngọc ngà thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Ngọc Minh trở về trong đêm đen mờ tịt. Còn ta lập tức tràn phóng ra nụ cười yểu điệu, khom nhẹ người hành lễ: “Tham kiến đại nhân.” Y tự ý ngồi xuống cạnh ta, đôi tay chống lên đùi: “Ngươi hát cũng rất hay đấy.” Ban ngày, lão bảo tử cho bọn ta lên đài luyện thanh, mà ta chỉ biết mỗi một bản [Nguyệt Thượng Tâm], bèn căng da đầu tùy tiện hát đại. Kiệu phủ của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài đi ngang, y nghe được giọng ca của ta, tự ý… "Tiêu Ngọc Minh lôi kéo ba người đứng đầu trong kỳ thi cử, Thám Hoa Lang Dung Ngạn từ chối liên minh với những kẻ tham ô này, vì vậy bị đầu độc c.h.ế.t và t.h.i t.h.ể của y bị ném vào một ngôi mộ tập thể.""Tiêu Ngọc Minh nhận hối lộ, g.i.ế.c người này thay thế người khác, để Cao Minh Viễn giả làm Dung Ngạn, và trở thành đồng bọn với hắn.""Tiêu Ngọc Minh sợ rằng danh tính của Dung Ngạn giả sẽ bị lộ nên đã ra lệnh cho Nguyên Binh Bộ Đãi Lang Chu Cố tàn sát dân làng Nam Bính, không để lại một ai sống sót trong làng.""Tội ác bán quan bán tước của Tiêu Ngọc Minh đã rõ ràng, và những việc mà hắn đã làm thần quỷ còn phẫn nộ, tội ác chồng chất đếm không xuể.""..."Thông qua miệng của Tiêu Ngọc Minh, Dung Ngạn thuật lại sự độc ác của tên tàn bạo này.Nhiều người bị sự dị thường của hắn làm cho kinh ngạc, mấy vị đại thần trung thành đã sớm đứng ở trước mặt hoàng đế, hoảng sợ nói: "Tiêu Ngọc Minh! Ngươi, ngươi muốn làm phản?"Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y công chúa, thấp giọng thầm nói: "Đừng sợ."“Không.” Thủ phụ đại nhân lắc đầu, sau đó vén áo quỳ xuống.Long trọng hành lễ của quân thần."Dung Ngạn, người đứng thứ ba trong cuộc thi khoa cử, bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"Cú sốc do câu nói này gây ra còn lớn hơn cú sốc mọi chuyện vừa diễn biến lúc nãy.Ngay cả ta cũng bị mọi người bao vây. Nhưng không sao cả."Ngươi, ý của ngươi là, ngươi là hồn ma Dung Ngạn? Nhập vào cơ thể Tiêu Ngọc Minh?"“Vâng.” Dung Ngạn thẳng tắp quỳ xuống, “Thảo dân đã chết, linh hồn không cách nào nói chuyện cùng hoàng thượng và các đại nhân, chỉ có thể dùng biện pháp này.”"Hoàng thượng yên tâm, thảo dân sẽ không làm tổn thương hoàng thượng."Hoàng đế đẩy những người đứng trước mặt ra, dũng cảm bước tới, cách hai bước liền hỏi: "Ngươi, ngươi chứng minh thế nào?"Dung Ngạn đứng dậy, dùng mực, giấy và nghiên mực vừa được mang lên, không nghĩ ngợi gì, cầm bút viết, hoàn thành bài văn như mây trôi nước chảy không chút khó khăn gì. "Đây là đáp án khoa cử của thảo dân, mời hoàng thượng đối chiếu."Hoàng đế trầm ngâm gật đầu.Mọi thứ đều đã quá rõ ràng.Y đi đến trước mặt Dung Ngạn, cúi người ôm lấy cánh tay hắn: "Dung ái khanh, mau đứng dậy."Mặt trăng ngày Tết Trung Thu to như chiếc đĩa, ánh sáng trong vắt chiếu sáng mọi nơi, soi sáng cho mọi nhà.Trong hoàng cung ngày này không còn yên tĩnh như trước nữa rồi!