Chương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu…

Chương 3

Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 3: Cuộc sống hôn nhân và lời nhắc nhở của Diêm Vương Dường như ngày nào anh ta cũng rất bận rộn, nhưng sau khi tan làm đều về nhà, thậm chí còn mua hoa và đồ ăn vặt cho tôi."Chẳng lẽ đây là điều bình thường trong hôn nhân?" Tôi tự hỏi.Tôi không rõ lắm. Ở Minh giới toàn dân FA, chẳng ai yêu đương gì cả. Ngày tháng trôi qua thật êm đềm. Không cần bàn cãi, ngày nào cũng được ngắm nhìn một người đàn ông đẹp trai như vậy thì tâm trạng sao mà không tốt cho được. Tất nhiên, thần tiên cũng không ngoại lệ.Mải mê chìm đắm trong sắc đẹp, tôi suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ chính của mình.Cho đến khi Diêm Vương gửi tin nhắn: "Không có gì bất ngờ, tháng này cô lại đội sổ rồi!"Tôi hận, bèn cắn một miếng chân thỏ cay Tứ Xuyên mà dì giúp việc làm. Thần tiên cũng biết ăn cay đấy nhé, cay đến tê cả đầu lưỡi!Biết sớm nhân gian có nhiều món ngon như vậy, tôi đã xuống đây từ lâu rồi.Diêm Vương hình như nhận ra tôi vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta gầm lên: "Lê Uyển! Nếu không phải thấy cô là lính mới, tuy có hơi ngốc nhưng ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, ta đã không thèm nhắc nhở! Tốt nhất là cô phải tập trung cao độ! Không "đánh gục" được anh ta thì tự mình cút xuống đây cho ta!".Ông ta mắng một tràng, khiến tôi bỗng thấy món chân thỏ không còn ngon nữa.Nhai ngấu nghiến cho xong, tôi ném xương vào thùng rác với một đường cong hoàn hảo, đã đến lúc thực hiện kế hoạch của tôi. 

Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 3: Cuộc sống hôn nhân và lời nhắc nhở của Diêm Vương Dường như ngày nào anh ta cũng rất bận rộn, nhưng sau khi tan làm đều về nhà, thậm chí còn mua hoa và đồ ăn vặt cho tôi."Chẳng lẽ đây là điều bình thường trong hôn nhân?" Tôi tự hỏi.Tôi không rõ lắm. Ở Minh giới toàn dân FA, chẳng ai yêu đương gì cả. Ngày tháng trôi qua thật êm đềm. Không cần bàn cãi, ngày nào cũng được ngắm nhìn một người đàn ông đẹp trai như vậy thì tâm trạng sao mà không tốt cho được. Tất nhiên, thần tiên cũng không ngoại lệ.Mải mê chìm đắm trong sắc đẹp, tôi suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ chính của mình.Cho đến khi Diêm Vương gửi tin nhắn: "Không có gì bất ngờ, tháng này cô lại đội sổ rồi!"Tôi hận, bèn cắn một miếng chân thỏ cay Tứ Xuyên mà dì giúp việc làm. Thần tiên cũng biết ăn cay đấy nhé, cay đến tê cả đầu lưỡi!Biết sớm nhân gian có nhiều món ngon như vậy, tôi đã xuống đây từ lâu rồi.Diêm Vương hình như nhận ra tôi vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta gầm lên: "Lê Uyển! Nếu không phải thấy cô là lính mới, tuy có hơi ngốc nhưng ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, ta đã không thèm nhắc nhở! Tốt nhất là cô phải tập trung cao độ! Không "đánh gục" được anh ta thì tự mình cút xuống đây cho ta!".Ông ta mắng một tràng, khiến tôi bỗng thấy món chân thỏ không còn ngon nữa.Nhai ngấu nghiến cho xong, tôi ném xương vào thùng rác với một đường cong hoàn hảo, đã đến lúc thực hiện kế hoạch của tôi. 

Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 3: Cuộc sống hôn nhân và lời nhắc nhở của Diêm Vương Dường như ngày nào anh ta cũng rất bận rộn, nhưng sau khi tan làm đều về nhà, thậm chí còn mua hoa và đồ ăn vặt cho tôi."Chẳng lẽ đây là điều bình thường trong hôn nhân?" Tôi tự hỏi.Tôi không rõ lắm. Ở Minh giới toàn dân FA, chẳng ai yêu đương gì cả. Ngày tháng trôi qua thật êm đềm. Không cần bàn cãi, ngày nào cũng được ngắm nhìn một người đàn ông đẹp trai như vậy thì tâm trạng sao mà không tốt cho được. Tất nhiên, thần tiên cũng không ngoại lệ.Mải mê chìm đắm trong sắc đẹp, tôi suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ chính của mình.Cho đến khi Diêm Vương gửi tin nhắn: "Không có gì bất ngờ, tháng này cô lại đội sổ rồi!"Tôi hận, bèn cắn một miếng chân thỏ cay Tứ Xuyên mà dì giúp việc làm. Thần tiên cũng biết ăn cay đấy nhé, cay đến tê cả đầu lưỡi!Biết sớm nhân gian có nhiều món ngon như vậy, tôi đã xuống đây từ lâu rồi.Diêm Vương hình như nhận ra tôi vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta gầm lên: "Lê Uyển! Nếu không phải thấy cô là lính mới, tuy có hơi ngốc nhưng ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, ta đã không thèm nhắc nhở! Tốt nhất là cô phải tập trung cao độ! Không "đánh gục" được anh ta thì tự mình cút xuống đây cho ta!".Ông ta mắng một tràng, khiến tôi bỗng thấy món chân thỏ không còn ngon nữa.Nhai ngấu nghiến cho xong, tôi ném xương vào thùng rác với một đường cong hoàn hảo, đã đến lúc thực hiện kế hoạch của tôi. 

Chương 3