Chương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu…
Chương 11
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 11: Trốn chạy Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chỉ còn một tuần nữa là hết tháng.Ngày nào tôi cũng bồn chồn, nhìn Trình Quyết ngày càng tiều tụy, tôi lại cảm thấy áy náy. Nhưng mỗi khi bình tĩnh lại, bảng thành tích thảm hại kia lại hiện lên trong đầu tôi.Tuần cuối cùng rồi, tôi quyết định tránh mặt anh ta một thời gian.Cánh cổng Minh Phủ vẫn đổ nát như vậy, tôi bước vào, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua. Trong bóng tối, một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói ma mị vang lên: "Ngươi còn dám quay về sao? Chuyện lão đại giao cho ngươi đã xong chưa?"Trời ạ, giật cả mình!!!Diêm Vương vốn dĩ đã đen như cột nhà cháy, còn chơi trò này nữa, tôi bị chứng sợ bóng tối đấy, không nhìn thấy gì hết, thật sự không nhìn thấy gì hết.Tôi rụt rè đáp: "Tôi... tôi đến xem bảng thành tích." Nói rồi, tôi chậm rãi bước đến bảng thành tích, không nằm ngoài dự đoán, hiện tại tôi đang ở vị trí cuối bảng. Chắc chắn tháng này tôi lại là người "may mắn" nhất rồi.
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 11: Trốn chạy Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chỉ còn một tuần nữa là hết tháng.Ngày nào tôi cũng bồn chồn, nhìn Trình Quyết ngày càng tiều tụy, tôi lại cảm thấy áy náy. Nhưng mỗi khi bình tĩnh lại, bảng thành tích thảm hại kia lại hiện lên trong đầu tôi.Tuần cuối cùng rồi, tôi quyết định tránh mặt anh ta một thời gian.Cánh cổng Minh Phủ vẫn đổ nát như vậy, tôi bước vào, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua. Trong bóng tối, một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói ma mị vang lên: "Ngươi còn dám quay về sao? Chuyện lão đại giao cho ngươi đã xong chưa?"Trời ạ, giật cả mình!!!Diêm Vương vốn dĩ đã đen như cột nhà cháy, còn chơi trò này nữa, tôi bị chứng sợ bóng tối đấy, không nhìn thấy gì hết, thật sự không nhìn thấy gì hết.Tôi rụt rè đáp: "Tôi... tôi đến xem bảng thành tích." Nói rồi, tôi chậm rãi bước đến bảng thành tích, không nằm ngoài dự đoán, hiện tại tôi đang ở vị trí cuối bảng. Chắc chắn tháng này tôi lại là người "may mắn" nhất rồi.
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 11: Trốn chạy Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chỉ còn một tuần nữa là hết tháng.Ngày nào tôi cũng bồn chồn, nhìn Trình Quyết ngày càng tiều tụy, tôi lại cảm thấy áy náy. Nhưng mỗi khi bình tĩnh lại, bảng thành tích thảm hại kia lại hiện lên trong đầu tôi.Tuần cuối cùng rồi, tôi quyết định tránh mặt anh ta một thời gian.Cánh cổng Minh Phủ vẫn đổ nát như vậy, tôi bước vào, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua. Trong bóng tối, một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói ma mị vang lên: "Ngươi còn dám quay về sao? Chuyện lão đại giao cho ngươi đã xong chưa?"Trời ạ, giật cả mình!!!Diêm Vương vốn dĩ đã đen như cột nhà cháy, còn chơi trò này nữa, tôi bị chứng sợ bóng tối đấy, không nhìn thấy gì hết, thật sự không nhìn thấy gì hết.Tôi rụt rè đáp: "Tôi... tôi đến xem bảng thành tích." Nói rồi, tôi chậm rãi bước đến bảng thành tích, không nằm ngoài dự đoán, hiện tại tôi đang ở vị trí cuối bảng. Chắc chắn tháng này tôi lại là người "may mắn" nhất rồi.