Dì ta làm thiếp ở phủ Quốc công. Hồi trẻ dì ta cũng có chút nhan sắc, rất được Quốc công gia sủng ái. Nhà ta mở một tiệm gạo ở kinh thành, cuộc sống của cả nhà cũng tạm ổn nhưng cha nương ta muốn ta gả cho một thư sinh, vì thương nhân thường bị người ta coi thường. Ta được đưa đến chỗ dì ta. Dì ta cũng rất thích ta, có lẽ vì dì không có con cái, giờ đã lớn tuổi, Quốc công gia không còn sức, cũng chẳng mấy khi đến viện của dì, khá cô đơn. Dì ta rất nhiệt tình với chuyện hôn sự của ta. Dì nói với ta: "Sơ Âm, dì nói cho cháu biết này, thà làm chính thất của một nhà thường dân, còn hơn làm thiếp của nhà giàu có. Cháu nhìn dì này, những năm đầu cũng được hưởng chút vinh hoa phú quý nhưng không được sinh con đẻ cái, cuối cùng lại thảm hại, làm cái gì cũng phải xem sắc mặt người khác..." Ta cũng hiểu những lời dì nói. Ai lại đi làm thiếp, để người khác bắt nạt cơ chứ. Theo ta, phải tìm một thư sinh tính tình tốt, sau này có chức có quyền, ta làm chủ gia đình, không phải xem sắc mặt người…
Chương 24
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người KhácTác giả: Hoa Trong GươngTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngDì ta làm thiếp ở phủ Quốc công. Hồi trẻ dì ta cũng có chút nhan sắc, rất được Quốc công gia sủng ái. Nhà ta mở một tiệm gạo ở kinh thành, cuộc sống của cả nhà cũng tạm ổn nhưng cha nương ta muốn ta gả cho một thư sinh, vì thương nhân thường bị người ta coi thường. Ta được đưa đến chỗ dì ta. Dì ta cũng rất thích ta, có lẽ vì dì không có con cái, giờ đã lớn tuổi, Quốc công gia không còn sức, cũng chẳng mấy khi đến viện của dì, khá cô đơn. Dì ta rất nhiệt tình với chuyện hôn sự của ta. Dì nói với ta: "Sơ Âm, dì nói cho cháu biết này, thà làm chính thất của một nhà thường dân, còn hơn làm thiếp của nhà giàu có. Cháu nhìn dì này, những năm đầu cũng được hưởng chút vinh hoa phú quý nhưng không được sinh con đẻ cái, cuối cùng lại thảm hại, làm cái gì cũng phải xem sắc mặt người khác..." Ta cũng hiểu những lời dì nói. Ai lại đi làm thiếp, để người khác bắt nạt cơ chứ. Theo ta, phải tìm một thư sinh tính tình tốt, sau này có chức có quyền, ta làm chủ gia đình, không phải xem sắc mặt người… Hoàng đế thực sự đã ban hôn cho bọn ta.Nương của thế tử gia nhìn ta bằng ánh mắt như muốn g i ế t ta vậy.Ta run rẩy nói với dì: "Không phải cháu đi cầu xin đâu, là thế tử gia hồ đồ đi cầu xin, phu nhân không thể oan uổng cho cháu được."Dì vừa nhai hạt dưa vừa nói: "Sợ gì, dù sao cũng là thánh chỉ của hoàng đế, không ai có thể phản đối."Ta cảm thấy sâu sắc rằng cuộc sống hôn nhân trong tương lai sẽ vô cùng gian nan.Ta đến khách điếm để kiểm tra sổ sách thì nhìn thấy Trường Sinh.Trường Sinh vừa nhìn thấy ta, chạy nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa còn khập khiễng.Ta hỏi tiểu nhị trong tiệm: "Đại chưởng sự sao vậy? Đau m.ô.n.g à?"Tiểu nhị trong tiệm cùng ta nhìn theo hướng Trường Sinh biến mất, nói: "Đại chưởng sự nói rằng phụ nữ đều là cọp cái, bất kể có phải cọp cái của mình hay không, đều phải tránh xa, nếu không thì m.ô.n.g sẽ nở hoa tưng bừng."Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị trong tiệm: "Nói linh tinh, đây là ý gì?"Tiểu nhị trong tiệm gãi đầu: "Chủ tiệm, tiểu nhân cũng không biết là có ý gì, đây là do đại chưởng sự nói với tiểu nhân.""Đi đi đi." ta đuổi tiểu nhị trong tiệm đi: "Đi làm việc đi."Vừa lúc thế tử gia đến khách điếm tìm ta. Ta hỏi hắn: "Trường Sinh sao vậy, ngài biết không?"Nói xong, ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới.Thế tử gia sẽ không phải thích nam sắc, để che mắt người khác mới cưới ta, một nữ tử không có quyền thế này chứ?Nếu không thì sao trước đây hắn không có nha hoàn thông phòng?Hóa ra là vì có tiểu tư thông phòng?Vừa về đã không nhịn được mà khiến môn Trường Sinh nở hoa tưng bừng?"Hắn phạm lỗi, đánh hắn mấy roi nhưng không sao, đã thưởng cho hắn một rương bạc."Ta ngẩn người nói: "Một rương bạc? Một rương? Một rương?" Hắn nhìn ta một cách kỳ lạ: "Có gì lạ đâu, hắn làm việc luôn tốt, ta luôn thưởng phạt phân minh. Đúng rồi, hắn không muốn ta đưa khế bán thân cho nàng nhưng sau khi nàng gả cho ta, nàng cũng là chủ của hắn, hắn sẽ giúp nàng trông coi những cửa hàng này."???Thảo nào hắn không thể không tình nguyện theo ta!Sao không nói sớm là vấn đề tiền bạc?Ta còn tưởng Trường Sinh thật thà chất phác!Một rương bạc lận, một năm ta có thể kiếm được nhiều như vậy không?
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người KhácTác giả: Hoa Trong GươngTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngDì ta làm thiếp ở phủ Quốc công. Hồi trẻ dì ta cũng có chút nhan sắc, rất được Quốc công gia sủng ái. Nhà ta mở một tiệm gạo ở kinh thành, cuộc sống của cả nhà cũng tạm ổn nhưng cha nương ta muốn ta gả cho một thư sinh, vì thương nhân thường bị người ta coi thường. Ta được đưa đến chỗ dì ta. Dì ta cũng rất thích ta, có lẽ vì dì không có con cái, giờ đã lớn tuổi, Quốc công gia không còn sức, cũng chẳng mấy khi đến viện của dì, khá cô đơn. Dì ta rất nhiệt tình với chuyện hôn sự của ta. Dì nói với ta: "Sơ Âm, dì nói cho cháu biết này, thà làm chính thất của một nhà thường dân, còn hơn làm thiếp của nhà giàu có. Cháu nhìn dì này, những năm đầu cũng được hưởng chút vinh hoa phú quý nhưng không được sinh con đẻ cái, cuối cùng lại thảm hại, làm cái gì cũng phải xem sắc mặt người khác..." Ta cũng hiểu những lời dì nói. Ai lại đi làm thiếp, để người khác bắt nạt cơ chứ. Theo ta, phải tìm một thư sinh tính tình tốt, sau này có chức có quyền, ta làm chủ gia đình, không phải xem sắc mặt người… Hoàng đế thực sự đã ban hôn cho bọn ta.Nương của thế tử gia nhìn ta bằng ánh mắt như muốn g i ế t ta vậy.Ta run rẩy nói với dì: "Không phải cháu đi cầu xin đâu, là thế tử gia hồ đồ đi cầu xin, phu nhân không thể oan uổng cho cháu được."Dì vừa nhai hạt dưa vừa nói: "Sợ gì, dù sao cũng là thánh chỉ của hoàng đế, không ai có thể phản đối."Ta cảm thấy sâu sắc rằng cuộc sống hôn nhân trong tương lai sẽ vô cùng gian nan.Ta đến khách điếm để kiểm tra sổ sách thì nhìn thấy Trường Sinh.Trường Sinh vừa nhìn thấy ta, chạy nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa còn khập khiễng.Ta hỏi tiểu nhị trong tiệm: "Đại chưởng sự sao vậy? Đau m.ô.n.g à?"Tiểu nhị trong tiệm cùng ta nhìn theo hướng Trường Sinh biến mất, nói: "Đại chưởng sự nói rằng phụ nữ đều là cọp cái, bất kể có phải cọp cái của mình hay không, đều phải tránh xa, nếu không thì m.ô.n.g sẽ nở hoa tưng bừng."Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị trong tiệm: "Nói linh tinh, đây là ý gì?"Tiểu nhị trong tiệm gãi đầu: "Chủ tiệm, tiểu nhân cũng không biết là có ý gì, đây là do đại chưởng sự nói với tiểu nhân.""Đi đi đi." ta đuổi tiểu nhị trong tiệm đi: "Đi làm việc đi."Vừa lúc thế tử gia đến khách điếm tìm ta. Ta hỏi hắn: "Trường Sinh sao vậy, ngài biết không?"Nói xong, ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới.Thế tử gia sẽ không phải thích nam sắc, để che mắt người khác mới cưới ta, một nữ tử không có quyền thế này chứ?Nếu không thì sao trước đây hắn không có nha hoàn thông phòng?Hóa ra là vì có tiểu tư thông phòng?Vừa về đã không nhịn được mà khiến môn Trường Sinh nở hoa tưng bừng?"Hắn phạm lỗi, đánh hắn mấy roi nhưng không sao, đã thưởng cho hắn một rương bạc."Ta ngẩn người nói: "Một rương bạc? Một rương? Một rương?" Hắn nhìn ta một cách kỳ lạ: "Có gì lạ đâu, hắn làm việc luôn tốt, ta luôn thưởng phạt phân minh. Đúng rồi, hắn không muốn ta đưa khế bán thân cho nàng nhưng sau khi nàng gả cho ta, nàng cũng là chủ của hắn, hắn sẽ giúp nàng trông coi những cửa hàng này."???Thảo nào hắn không thể không tình nguyện theo ta!Sao không nói sớm là vấn đề tiền bạc?Ta còn tưởng Trường Sinh thật thà chất phác!Một rương bạc lận, một năm ta có thể kiếm được nhiều như vậy không?
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người KhácTác giả: Hoa Trong GươngTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện SủngDì ta làm thiếp ở phủ Quốc công. Hồi trẻ dì ta cũng có chút nhan sắc, rất được Quốc công gia sủng ái. Nhà ta mở một tiệm gạo ở kinh thành, cuộc sống của cả nhà cũng tạm ổn nhưng cha nương ta muốn ta gả cho một thư sinh, vì thương nhân thường bị người ta coi thường. Ta được đưa đến chỗ dì ta. Dì ta cũng rất thích ta, có lẽ vì dì không có con cái, giờ đã lớn tuổi, Quốc công gia không còn sức, cũng chẳng mấy khi đến viện của dì, khá cô đơn. Dì ta rất nhiệt tình với chuyện hôn sự của ta. Dì nói với ta: "Sơ Âm, dì nói cho cháu biết này, thà làm chính thất của một nhà thường dân, còn hơn làm thiếp của nhà giàu có. Cháu nhìn dì này, những năm đầu cũng được hưởng chút vinh hoa phú quý nhưng không được sinh con đẻ cái, cuối cùng lại thảm hại, làm cái gì cũng phải xem sắc mặt người khác..." Ta cũng hiểu những lời dì nói. Ai lại đi làm thiếp, để người khác bắt nạt cơ chứ. Theo ta, phải tìm một thư sinh tính tình tốt, sau này có chức có quyền, ta làm chủ gia đình, không phải xem sắc mặt người… Hoàng đế thực sự đã ban hôn cho bọn ta.Nương của thế tử gia nhìn ta bằng ánh mắt như muốn g i ế t ta vậy.Ta run rẩy nói với dì: "Không phải cháu đi cầu xin đâu, là thế tử gia hồ đồ đi cầu xin, phu nhân không thể oan uổng cho cháu được."Dì vừa nhai hạt dưa vừa nói: "Sợ gì, dù sao cũng là thánh chỉ của hoàng đế, không ai có thể phản đối."Ta cảm thấy sâu sắc rằng cuộc sống hôn nhân trong tương lai sẽ vô cùng gian nan.Ta đến khách điếm để kiểm tra sổ sách thì nhìn thấy Trường Sinh.Trường Sinh vừa nhìn thấy ta, chạy nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa còn khập khiễng.Ta hỏi tiểu nhị trong tiệm: "Đại chưởng sự sao vậy? Đau m.ô.n.g à?"Tiểu nhị trong tiệm cùng ta nhìn theo hướng Trường Sinh biến mất, nói: "Đại chưởng sự nói rằng phụ nữ đều là cọp cái, bất kể có phải cọp cái của mình hay không, đều phải tránh xa, nếu không thì m.ô.n.g sẽ nở hoa tưng bừng."Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị trong tiệm: "Nói linh tinh, đây là ý gì?"Tiểu nhị trong tiệm gãi đầu: "Chủ tiệm, tiểu nhân cũng không biết là có ý gì, đây là do đại chưởng sự nói với tiểu nhân.""Đi đi đi." ta đuổi tiểu nhị trong tiệm đi: "Đi làm việc đi."Vừa lúc thế tử gia đến khách điếm tìm ta. Ta hỏi hắn: "Trường Sinh sao vậy, ngài biết không?"Nói xong, ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới.Thế tử gia sẽ không phải thích nam sắc, để che mắt người khác mới cưới ta, một nữ tử không có quyền thế này chứ?Nếu không thì sao trước đây hắn không có nha hoàn thông phòng?Hóa ra là vì có tiểu tư thông phòng?Vừa về đã không nhịn được mà khiến môn Trường Sinh nở hoa tưng bừng?"Hắn phạm lỗi, đánh hắn mấy roi nhưng không sao, đã thưởng cho hắn một rương bạc."Ta ngẩn người nói: "Một rương bạc? Một rương? Một rương?" Hắn nhìn ta một cách kỳ lạ: "Có gì lạ đâu, hắn làm việc luôn tốt, ta luôn thưởng phạt phân minh. Đúng rồi, hắn không muốn ta đưa khế bán thân cho nàng nhưng sau khi nàng gả cho ta, nàng cũng là chủ của hắn, hắn sẽ giúp nàng trông coi những cửa hàng này."???Thảo nào hắn không thể không tình nguyện theo ta!Sao không nói sớm là vấn đề tiền bạc?Ta còn tưởng Trường Sinh thật thà chất phác!Một rương bạc lận, một năm ta có thể kiếm được nhiều như vậy không?