Chương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu…
Chương 22
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 22: "Anh hùng cứu mỹ nhân" Cửa thư viện, mấy nữ sinh thi nhau chặn đường tôi.Tôi ngẩng đầu lên, nhìn mấy gương mặt xa lạ, tôi đều không quen biết, đang định lách người đi thì lại bị chặn lại."Cô là Lê Uyển? Loại người như cô mà cũng dám quyến rũ anh Trình Quyết, còn khiến anh ấy phải đích thân lên tiếng thanh minh cho cô?"Vốn dĩ không có chỗ ngồi trong thư viện đã bực bội, giờ tôi lại càng bực hơn."Tôi khuyên các người tốt nhất là tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí."Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn chơi trò bắt nạt thế này?Hai bên giằng co một lúc, đám con gái kia bắt đầu động thủ.Lúc này tôi mới hiểu, thì ra đây là đám "fan cuồng" của Trình Quyết, không theo đuổi được anh ta nên chạy đến trút giận lên tôi.Sau hai lần hòa giải bất thành, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, đặt sách và cốc nước xuống, tôi khởi động khớp tay, đã đến lúc cho bọn họ biết thế nào là thực lực của một vận động viên boxing nghiệp dư rồi.Trình Quyết đến nơi thì chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Mấy cô gái kia nằm la liệt trên đất rên rỉ, vừa khóc vừa chỉ vào mặt tôi mắng chửi.Đối với tôi, tiếng kêu gào của kẻ yếu đuối chẳng khác nào gió thoảng bên tai. Trình Quyết bước về phía tôi trong ánh mắt "hình trái tim" của đám "fan girl", sau đó thốt lên với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Vợ giỏi quá!"Chế.t tiệt!"Im miệng!"
Chương 22: "Anh hùng cứu mỹ nhân"
Cửa thư viện, mấy nữ sinh thi nhau chặn đường tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn mấy gương mặt xa lạ, tôi đều không quen biết, đang định lách người đi thì lại bị chặn lại.
"Cô là Lê Uyển? Loại người như cô mà cũng dám quyến rũ anh Trình Quyết, còn khiến anh ấy phải đích thân lên tiếng thanh minh cho cô?"
Vốn dĩ không có chỗ ngồi trong thư viện đã bực bội, giờ tôi lại càng bực hơn.
"Tôi khuyên các người tốt nhất là tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn chơi trò bắt nạt thế này?
Hai bên giằng co một lúc, đám con gái kia bắt đầu động thủ.
Lúc này tôi mới hiểu, thì ra đây là đám "fan cuồng" của Trình Quyết, không theo đuổi được anh ta nên chạy đến trút giận lên tôi.
Sau hai lần hòa giải bất thành, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, đặt sách và cốc nước xuống, tôi khởi động khớp tay, đã đến lúc cho bọn họ biết thế nào là thực lực của một vận động viên boxing nghiệp dư rồi.
Trình Quyết đến nơi thì chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Mấy cô gái kia nằm la liệt trên đất rên rỉ, vừa khóc vừa chỉ vào mặt tôi mắng chửi.
Đối với tôi, tiếng kêu gào của kẻ yếu đuối chẳng khác nào gió thoảng bên tai. Trình Quyết bước về phía tôi trong ánh mắt "hình trái tim" của đám "fan girl", sau đó thốt lên với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Vợ giỏi quá!"
Chế.t tiệt!
"Im miệng!"
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 22: "Anh hùng cứu mỹ nhân" Cửa thư viện, mấy nữ sinh thi nhau chặn đường tôi.Tôi ngẩng đầu lên, nhìn mấy gương mặt xa lạ, tôi đều không quen biết, đang định lách người đi thì lại bị chặn lại."Cô là Lê Uyển? Loại người như cô mà cũng dám quyến rũ anh Trình Quyết, còn khiến anh ấy phải đích thân lên tiếng thanh minh cho cô?"Vốn dĩ không có chỗ ngồi trong thư viện đã bực bội, giờ tôi lại càng bực hơn."Tôi khuyên các người tốt nhất là tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí."Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn chơi trò bắt nạt thế này?Hai bên giằng co một lúc, đám con gái kia bắt đầu động thủ.Lúc này tôi mới hiểu, thì ra đây là đám "fan cuồng" của Trình Quyết, không theo đuổi được anh ta nên chạy đến trút giận lên tôi.Sau hai lần hòa giải bất thành, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, đặt sách và cốc nước xuống, tôi khởi động khớp tay, đã đến lúc cho bọn họ biết thế nào là thực lực của một vận động viên boxing nghiệp dư rồi.Trình Quyết đến nơi thì chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Mấy cô gái kia nằm la liệt trên đất rên rỉ, vừa khóc vừa chỉ vào mặt tôi mắng chửi.Đối với tôi, tiếng kêu gào của kẻ yếu đuối chẳng khác nào gió thoảng bên tai. Trình Quyết bước về phía tôi trong ánh mắt "hình trái tim" của đám "fan girl", sau đó thốt lên với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Vợ giỏi quá!"Chế.t tiệt!"Im miệng!"