Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,…
Chương 15
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Sau khi ta đi, Tiết Kim Chi ăn hết bữa sáng trên bàn.Sau đó, nàng ta bị bệnh, nửa tháng sau thì khỏi, có người gặp nàng ta ở ngự hoa viên, nói nàng ta nắm tay hoàng đế, dịu dàng ngoan ngoãn, hoàng đế rất sủng ái nàng ta.Tiết Kim Chi tiểu thư ngày trước đã lột bỏ lớp vỏ kiêu căng, sinh trưởng lại, hiểu được xu thế mà làm, cũng hiểu được cách hạ mình lấy lòng người khác.Tiết Kim Chi đã đứng vững gót chân trong cung, ta ở tiệm phòng hai tháng, được Diêu cô cô dẫn đi gặp không ít người, cũng dần ngộ ra được cách sinh tồn trong hậu cung.Hậu cung không giống Tiết phủ, có chút bản lĩnh là có thể được trọng dụng, nơi này rồng rắn lẫn lộn, không thiếu người có bản lĩnh, thiếu chính là người có thể khiến người khác thoải mái.Ngươi không thể quá thông minh, cũng không thể quá ngu ngốc.Quá ngu ngốc thì không thể đảm đương trọng trách, quá thông minh thì không dễ nắm bắt, khiến người khác kiêng dè.Tốt nhất ngươi nên có chút thông minh nhưng lại không thể thông minh hơn người đứng đầu.Tốt nhất ngươi nên lanh lợi hiểu chuyện, có thể giúp họ giải sầu, lại có thể thường xuyên nói vài câu đùa hợp lý để chọc họ vui vẻ.Ta dựa vào việc giả heo ăn thịt hổ và một cái miệng biết dỗ người vui vẻ, không lâu sau, được thượng cung coi trọng, đề bạt làm chưởng thiện.Ta không còn là tiểu đồ đệ đi theo sau Diêu cô cô nữa, mà là với tư cách là một trong bốn chưởng thiện, có một chút quyền lên tiếng trong tiệm phòng. Diêu cô cô rất vui mừng vì ta, cũng tự hào vì mình đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt.Nàng ấy nói, ta may mắn hơn nàng ấy, lại còn trẻ như vậy, sau này, chắc chắn có thể đi xa hơn nàng ấy. Lúc đầu, ta cũng vui mừng mấy ngày.Nhưng dần dần, sự nhiệt tình phai nhạt, ta bắt đầu cảm thấy vô vị.Làm chưởng thiện thì sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ ngửa mặt nhìn người khác, bị người khác đè đầu sao? Làm nô tài có gì thú vị.Ngày hôm đó, ta đứng trên thành quách, nhìn xuống toàn bộ hoàng cung, nghĩ đi nghĩ lại, kinh ngạc phát hiện ra, dường như bất kể trèo cao bao nhiêu thì cũng đều là nô tài.Ví dụ như tiệm phòng, bên trên có thượng cung đè đầu, thượng cung thì lại bị phi tần đè đầu, nếu may mắn, làm phi tần thì lại bị hoàng hậu đè đầu.Cho dù là hoàng hậu, cũng phải xem sắc mặt của hoàng đế, sớm chiều bất an, một ngày nào đó ông ta không vui, muốn phế truất hoàng hậu thì cũng phế truất, tính ra như vậy, hoàng hậu cũng là nô tài của hoàng đế, cũng chẳng có gì thú vị.Tính đi tính lại thì chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài.Ta nhìn về hướng cung Vạn Đại, càng nghĩ càng mê mẩn, đúng vậy, chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài, chỉ có ngồi lên vị trí đó, mới có ý nghĩa.Đáng tiếc, ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, cũng chỉ nghĩ vậy thôi.Ta tỉnh táo khỏi mộng tưởng, lại quay về với cuộc sống cung nữ lặp đi lặp lại, buồn chán.
Sau khi ta đi, Tiết Kim Chi ăn hết bữa sáng trên bàn.
Sau đó, nàng ta bị bệnh, nửa tháng sau thì khỏi, có người gặp nàng ta ở ngự hoa viên, nói nàng ta nắm tay hoàng đế, dịu dàng ngoan ngoãn, hoàng đế rất sủng ái nàng ta.
Tiết Kim Chi tiểu thư ngày trước đã lột bỏ lớp vỏ kiêu căng, sinh trưởng lại, hiểu được xu thế mà làm, cũng hiểu được cách hạ mình lấy lòng người khác.
Tiết Kim Chi đã đứng vững gót chân trong cung, ta ở tiệm phòng hai tháng, được Diêu cô cô dẫn đi gặp không ít người, cũng dần ngộ ra được cách sinh tồn trong hậu cung.
Hậu cung không giống Tiết phủ, có chút bản lĩnh là có thể được trọng dụng, nơi này rồng rắn lẫn lộn, không thiếu người có bản lĩnh, thiếu chính là người có thể khiến người khác thoải mái.
Ngươi không thể quá thông minh, cũng không thể quá ngu ngốc.
Quá ngu ngốc thì không thể đảm đương trọng trách, quá thông minh thì không dễ nắm bắt, khiến người khác kiêng dè.
Tốt nhất ngươi nên có chút thông minh nhưng lại không thể thông minh hơn người đứng đầu.
Tốt nhất ngươi nên lanh lợi hiểu chuyện, có thể giúp họ giải sầu, lại có thể thường xuyên nói vài câu đùa hợp lý để chọc họ vui vẻ.
Ta dựa vào việc giả heo ăn thịt hổ và một cái miệng biết dỗ người vui vẻ, không lâu sau, được thượng cung coi trọng, đề bạt làm chưởng thiện.
Ta không còn là tiểu đồ đệ đi theo sau Diêu cô cô nữa, mà là với tư cách là một trong bốn chưởng thiện, có một chút quyền lên tiếng trong tiệm phòng.
Diêu cô cô rất vui mừng vì ta, cũng tự hào vì mình đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt.
Nàng ấy nói, ta may mắn hơn nàng ấy, lại còn trẻ như vậy, sau này, chắc chắn có thể đi xa hơn nàng ấy.
Lúc đầu, ta cũng vui mừng mấy ngày.
Nhưng dần dần, sự nhiệt tình phai nhạt, ta bắt đầu cảm thấy vô vị.
Làm chưởng thiện thì sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ ngửa mặt nhìn người khác, bị người khác đè đầu sao? Làm nô tài có gì thú vị.
Ngày hôm đó, ta đứng trên thành quách, nhìn xuống toàn bộ hoàng cung, nghĩ đi nghĩ lại, kinh ngạc phát hiện ra, dường như bất kể trèo cao bao nhiêu thì cũng đều là nô tài.
Ví dụ như tiệm phòng, bên trên có thượng cung đè đầu, thượng cung thì lại bị phi tần đè đầu, nếu may mắn, làm phi tần thì lại bị hoàng hậu đè đầu.
Cho dù là hoàng hậu, cũng phải xem sắc mặt của hoàng đế, sớm chiều bất an, một ngày nào đó ông ta không vui, muốn phế truất hoàng hậu thì cũng phế truất, tính ra như vậy, hoàng hậu cũng là nô tài của hoàng đế, cũng chẳng có gì thú vị.
Tính đi tính lại thì chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài.
Ta nhìn về hướng cung Vạn Đại, càng nghĩ càng mê mẩn, đúng vậy, chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài, chỉ có ngồi lên vị trí đó, mới có ý nghĩa.
Đáng tiếc, ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Ta tỉnh táo khỏi mộng tưởng, lại quay về với cuộc sống cung nữ lặp đi lặp lại, buồn chán.
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Sau khi ta đi, Tiết Kim Chi ăn hết bữa sáng trên bàn.Sau đó, nàng ta bị bệnh, nửa tháng sau thì khỏi, có người gặp nàng ta ở ngự hoa viên, nói nàng ta nắm tay hoàng đế, dịu dàng ngoan ngoãn, hoàng đế rất sủng ái nàng ta.Tiết Kim Chi tiểu thư ngày trước đã lột bỏ lớp vỏ kiêu căng, sinh trưởng lại, hiểu được xu thế mà làm, cũng hiểu được cách hạ mình lấy lòng người khác.Tiết Kim Chi đã đứng vững gót chân trong cung, ta ở tiệm phòng hai tháng, được Diêu cô cô dẫn đi gặp không ít người, cũng dần ngộ ra được cách sinh tồn trong hậu cung.Hậu cung không giống Tiết phủ, có chút bản lĩnh là có thể được trọng dụng, nơi này rồng rắn lẫn lộn, không thiếu người có bản lĩnh, thiếu chính là người có thể khiến người khác thoải mái.Ngươi không thể quá thông minh, cũng không thể quá ngu ngốc.Quá ngu ngốc thì không thể đảm đương trọng trách, quá thông minh thì không dễ nắm bắt, khiến người khác kiêng dè.Tốt nhất ngươi nên có chút thông minh nhưng lại không thể thông minh hơn người đứng đầu.Tốt nhất ngươi nên lanh lợi hiểu chuyện, có thể giúp họ giải sầu, lại có thể thường xuyên nói vài câu đùa hợp lý để chọc họ vui vẻ.Ta dựa vào việc giả heo ăn thịt hổ và một cái miệng biết dỗ người vui vẻ, không lâu sau, được thượng cung coi trọng, đề bạt làm chưởng thiện.Ta không còn là tiểu đồ đệ đi theo sau Diêu cô cô nữa, mà là với tư cách là một trong bốn chưởng thiện, có một chút quyền lên tiếng trong tiệm phòng. Diêu cô cô rất vui mừng vì ta, cũng tự hào vì mình đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt.Nàng ấy nói, ta may mắn hơn nàng ấy, lại còn trẻ như vậy, sau này, chắc chắn có thể đi xa hơn nàng ấy. Lúc đầu, ta cũng vui mừng mấy ngày.Nhưng dần dần, sự nhiệt tình phai nhạt, ta bắt đầu cảm thấy vô vị.Làm chưởng thiện thì sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ ngửa mặt nhìn người khác, bị người khác đè đầu sao? Làm nô tài có gì thú vị.Ngày hôm đó, ta đứng trên thành quách, nhìn xuống toàn bộ hoàng cung, nghĩ đi nghĩ lại, kinh ngạc phát hiện ra, dường như bất kể trèo cao bao nhiêu thì cũng đều là nô tài.Ví dụ như tiệm phòng, bên trên có thượng cung đè đầu, thượng cung thì lại bị phi tần đè đầu, nếu may mắn, làm phi tần thì lại bị hoàng hậu đè đầu.Cho dù là hoàng hậu, cũng phải xem sắc mặt của hoàng đế, sớm chiều bất an, một ngày nào đó ông ta không vui, muốn phế truất hoàng hậu thì cũng phế truất, tính ra như vậy, hoàng hậu cũng là nô tài của hoàng đế, cũng chẳng có gì thú vị.Tính đi tính lại thì chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài.Ta nhìn về hướng cung Vạn Đại, càng nghĩ càng mê mẩn, đúng vậy, chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài, chỉ có ngồi lên vị trí đó, mới có ý nghĩa.Đáng tiếc, ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, cũng chỉ nghĩ vậy thôi.Ta tỉnh táo khỏi mộng tưởng, lại quay về với cuộc sống cung nữ lặp đi lặp lại, buồn chán.