Tác giả:

Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,…

Chương 32

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Đây là... sâu độc?  Ta nhìn chằm chằm vào con sâu nhỏ, kinh ngạc không thôi, mà lão già kia đã khóc như mưa. "Đúng là trời có mắt, ông trời có mắt rồi!" Ông ta lảo đảo chạy đến, hỏi ta: "Nhỏ, nương cháu ở đâu? Nương cháu ở đâu?" "Nương ta, đã c h ế t từ lâu rồi." Ta buông Bùi Túc ra, kinh ngạc nhìn sâu độc trên tay, trong đầu đã rối như tơ vò.  Ta và lão già này thực sự là người một nhà? Nương ta, chính là vị phi tần tộc Nguyệt đó? Ta cẩn thận nhớ lại, nương của ta đúng là do cha mang về từ Dương Châu nhưng bà sinh ta ra thì mất, ta không có bất kỳ ấn tượng gì về bà, chỉ nhớ tên bà là Mộ Vũ... Mộ Vũ! Tim ta chấn động, Thẩm Bạc Lam nói, khi phi tần tộc Nguyệt ẩn cư ở Dương Châu, đã lấy tên là Triều Vân, Triều Vân Mộ Vũ, chỉ sợ rằng, giữa họ thực sự có liên hệ, chỉ là có người muốn phòng ngừa nương ta bị tìm thấy nên mới làm mờ thông tin thật. Nguyên do trong đó, lại không thể biết được. Một lát sau, Thẩm Bạc Lam dẫn người xông vào, đá một cước đạp bay binh lính nhà họ Bùi, giơ đao đứng đó, mắt chàng tuy mù nhưng thính giác lại cực tốt, hành động gần như không khác gì người thường. Ta chỉ lặng lẽ ấn xuống thanh kiếm trong tay chàng: "Không sao nữa rồi." 

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Đây là... sâu độc?  Ta nhìn chằm chằm vào con sâu nhỏ, kinh ngạc không thôi, mà lão già kia đã khóc như mưa. "Đúng là trời có mắt, ông trời có mắt rồi!" Ông ta lảo đảo chạy đến, hỏi ta: "Nhỏ, nương cháu ở đâu? Nương cháu ở đâu?" "Nương ta, đã c h ế t từ lâu rồi." Ta buông Bùi Túc ra, kinh ngạc nhìn sâu độc trên tay, trong đầu đã rối như tơ vò.  Ta và lão già này thực sự là người một nhà? Nương ta, chính là vị phi tần tộc Nguyệt đó? Ta cẩn thận nhớ lại, nương của ta đúng là do cha mang về từ Dương Châu nhưng bà sinh ta ra thì mất, ta không có bất kỳ ấn tượng gì về bà, chỉ nhớ tên bà là Mộ Vũ... Mộ Vũ! Tim ta chấn động, Thẩm Bạc Lam nói, khi phi tần tộc Nguyệt ẩn cư ở Dương Châu, đã lấy tên là Triều Vân, Triều Vân Mộ Vũ, chỉ sợ rằng, giữa họ thực sự có liên hệ, chỉ là có người muốn phòng ngừa nương ta bị tìm thấy nên mới làm mờ thông tin thật. Nguyên do trong đó, lại không thể biết được. Một lát sau, Thẩm Bạc Lam dẫn người xông vào, đá một cước đạp bay binh lính nhà họ Bùi, giơ đao đứng đó, mắt chàng tuy mù nhưng thính giác lại cực tốt, hành động gần như không khác gì người thường. Ta chỉ lặng lẽ ấn xuống thanh kiếm trong tay chàng: "Không sao nữa rồi." 

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Đây là... sâu độc?  Ta nhìn chằm chằm vào con sâu nhỏ, kinh ngạc không thôi, mà lão già kia đã khóc như mưa. "Đúng là trời có mắt, ông trời có mắt rồi!" Ông ta lảo đảo chạy đến, hỏi ta: "Nhỏ, nương cháu ở đâu? Nương cháu ở đâu?" "Nương ta, đã c h ế t từ lâu rồi." Ta buông Bùi Túc ra, kinh ngạc nhìn sâu độc trên tay, trong đầu đã rối như tơ vò.  Ta và lão già này thực sự là người một nhà? Nương ta, chính là vị phi tần tộc Nguyệt đó? Ta cẩn thận nhớ lại, nương của ta đúng là do cha mang về từ Dương Châu nhưng bà sinh ta ra thì mất, ta không có bất kỳ ấn tượng gì về bà, chỉ nhớ tên bà là Mộ Vũ... Mộ Vũ! Tim ta chấn động, Thẩm Bạc Lam nói, khi phi tần tộc Nguyệt ẩn cư ở Dương Châu, đã lấy tên là Triều Vân, Triều Vân Mộ Vũ, chỉ sợ rằng, giữa họ thực sự có liên hệ, chỉ là có người muốn phòng ngừa nương ta bị tìm thấy nên mới làm mờ thông tin thật. Nguyên do trong đó, lại không thể biết được. Một lát sau, Thẩm Bạc Lam dẫn người xông vào, đá một cước đạp bay binh lính nhà họ Bùi, giơ đao đứng đó, mắt chàng tuy mù nhưng thính giác lại cực tốt, hành động gần như không khác gì người thường. Ta chỉ lặng lẽ ấn xuống thanh kiếm trong tay chàng: "Không sao nữa rồi." 

Chương 32