Làm thế nào để viết một câu chuyện với phần mở đầu “Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi?” Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi, mười lăm năm sau, hắn lớn lên thành thiếu niên đẹp nhất trong vòng trăm dặm, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, dáng người thanh mảnh, một gương mặt tuấn tú khiến vô số cô nương tranh giành ghen tuông, chỉ là tính cách này… có chút u uất. Sau đó, ta mới biết, hắn là công tử của gia tộc trừ yêu, còn ta, là con yêu cuối cùng mà hắn bắt. 1. "Lâm Lâm, xong chưa?" Ta hơi ngẩng mặt lên, để Lâm Lâm giúp ta vẽ lông mày. Thiếu niên trước mắt mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, một đôi con ngươi sâu thẳm, đôi môi mím chặt, sống mũi cao thẳng tắp, ta mỉm cười khen hắn: "Lâm Lâm, ngươi thật đẹp." Thiếu niên chẳng thèm để ý ta, một tay nắm lấy cằm ta, một tay kẹp cây bút vẽ lông mày mảnh khảnh, thản nhiên nói: "Đừng có lộn xộn." Hồi lâu sau, hắn mới vẽ xong cho ta, ta nôn nóng mở tủ quần áo, kéo Lâm Lâm đến bên cạnh, chọn một chiếc váy màu hồng phấn rồi…
Chương 35: Ngoại truyện Liễu Cố An
Tiểu Trà - Bình Sinh HoanTác giả: Bình Sinh HoanTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhLàm thế nào để viết một câu chuyện với phần mở đầu “Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi?” Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi, mười lăm năm sau, hắn lớn lên thành thiếu niên đẹp nhất trong vòng trăm dặm, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, dáng người thanh mảnh, một gương mặt tuấn tú khiến vô số cô nương tranh giành ghen tuông, chỉ là tính cách này… có chút u uất. Sau đó, ta mới biết, hắn là công tử của gia tộc trừ yêu, còn ta, là con yêu cuối cùng mà hắn bắt. 1. "Lâm Lâm, xong chưa?" Ta hơi ngẩng mặt lên, để Lâm Lâm giúp ta vẽ lông mày. Thiếu niên trước mắt mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, một đôi con ngươi sâu thẳm, đôi môi mím chặt, sống mũi cao thẳng tắp, ta mỉm cười khen hắn: "Lâm Lâm, ngươi thật đẹp." Thiếu niên chẳng thèm để ý ta, một tay nắm lấy cằm ta, một tay kẹp cây bút vẽ lông mày mảnh khảnh, thản nhiên nói: "Đừng có lộn xộn." Hồi lâu sau, hắn mới vẽ xong cho ta, ta nôn nóng mở tủ quần áo, kéo Lâm Lâm đến bên cạnh, chọn một chiếc váy màu hồng phấn rồi… Ở Bách Điểu thành, Tiểu Trà bảo ta vẽ lông mày cho nàng, ta đương nhiên biết vẽ lông mày đại diện cho điều gì, chỉ là, ta không thể, ta không thể, không phải là không muốn.Tiểu Trà nói nàng không buồn, chỉ có chút tiếc nuối, có lẽ, nàng vẫn chưa ý thức được, nàng không thích ta nhiều như vậy, rung động lúc đó cũng có thể chỉ là thói quen còn sót lại trước khi mất trí nhớ.Tất cả những gì trải qua ở Bách Điểu thành, có lẽ là khởi đầu cho việc Tiểu Trà phá vỡ ký ức. Ta không biết nàng nhớ lại vì điều gì, cũng không biết nàng khôi phục được bao nhiêu.Khi Tiểu Trà hỏi ta yêu khí trên người Lâm Lâm là chuyện gì xảy ra, ta không muốn để nàng biết chuyện này, chỉ có thể thuận theo Lâm Lâm mà lấp l.i.ế.m cho qua.Bách Cổ Điểu đợi Lâm Lâm rời đi mới ra tay, thứ hắn ta kiêng kỵ, chính là yêu khí bá đạo và nồng đậm trên người Lâm Lâm.Sau đó, ta mới hiểu tại sao đó là yêu khí của Chúc Nguy.Lúc lấy Vạn Cốt Vẫn ở Thương Sơn, Lâm Lâm vì bảo vệ ta và Tiểu Trà, đã lựa chọn hy sinh.Lúc đó, ta biết, nếu ta còn tim, nhất định sẽ rất đau lòng.Trên đường trở về, tuy Tiểu Trà vẫn luôn cố nén đau lòng, nhưng kỳ thật nàng chưa từng nhịn được, còn ta, lại không thể làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh nàng.6.Gặp Lâm Lâm ở Vong Ưu trấn, nằm ngoài dự đoán của ta, Tiểu Trà càng không cần phải nói.Cho nên, Tiểu Trà sẽ bắt đầu vô thức muốn đến gần nó, muốn nó thừa nhận mình chính là Lâm Lâm.Ta biết, nó chính là Lâm Lâm, nó vẫn luôn là Lâm Lâm, nhưng ta không rõ nó đang lên kế hoạch gì.Mãi cho đến đêm Vạn Yêu Hành, ta nhìn thấy tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn bị Chúc Nguy bắt đi lúc trước, nhìn thấy Lâm Lâm thà bị Tiểu Trà hiểu lầm cũng muốn đuổi chúng ta đi, nhìn thấy Tiểu Trà ngất xỉu, còn Lâm Lâm lại quỳ trước mặt ta không chút d.a.o động, cầu xin ta dẫn Tiểu Trà rời đi.Ta mới hiểu, kết quả cuối cùng trong kế hoạch của nó, vẫn không thể thoát khỏi cái ch/3t.Ta không muốn để nó một mình gánh vác, cũng không muốn Tiểu Trà mất đi nó lần nữa, cho nên ta giao quyền lựa chọn cho Tiểu Trà. Chỉ là ngoài ý muốn, Tiểu Trà đã khôi phục yêu lực và một phần ký ức.Trong hang động, ta gặp Chúc Nguy, con đại yêu suýt chút nữa đã hủy diệt Yêu Yêu trấn trăm năm trước. Cũng chính là lời nàng ta nói khiến ta biết, tất cả những chuyện này, đều là do nàng ta tính toán.Tiếp theo, chính là lúc Chúc Nguy nói hang động mới là lò luyện đan thật sự, Lâm Lâm đột nhiên thừa nhận mình chính là Lâm Lâm, đồng thời nói cho ta và Tiểu Trà biết mục đích và kế hoạch mà nó che giấu, còn nói muốn cùng nhau đối mặt.Sau khi an bài cho tiểu yêu bị thương xong, Tiểu Trà kéo ta đi tìm trận nhãn.Càng đi càng hẻo lánh, ta mới ý thức được, Lâm Lâm từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, nó vẫn muốn chúng ta rời đi, một mình hy sinh.7.Khi ta và Tiểu Trà chạy tới, cửa hang động đã bị phong ấn, yêu lực của ta và Tiểu Trà cộng lại, cũng không phá giải được, cuối cùng lại nổ tung từ bên trong.Lao vào trong, Lâm Lâm đã đ.â.m “Thị Kích” vào tim Chúc Nguy, nhưng nó cũng bị thương rất nặng.Dù vậy, nó vẫn kiên trì ngăn cản chúng ta, Tiểu Trà lại một lần nữa trải qua cảm giác lòng đau như cắt.Cho nên, ta đã phá vỡ kết giới của nó.Chúc Nguy nói, chúng ta đều sẽ ch/3t, đều sẽ ch/3t ở đây, ta nghe chỉ cảm thấy ồn ào, xoay người liền đ.â.m thanh kiếm gãy trong tay vào cổ nàng ta.Lúc trận pháp sắp đạt đến đỉnh điểm, ta vung tay đưa Lâm Lâm và Tiểu Trà ra khỏi cửa hang.Lúc đó, ta đột nhiên nghĩ đến lời cảm thán ở Bách Điểu thành lúc trước và lời Tiểu Trà nói.“Nếu yêu quái ch/3t cũng có thể toàn thây thì tốt rồi.”“Phu tử, đợi chúng ta lấy được Vạn Cốt Vẫn về Yêu Yêu trấn là sẽ an toàn rồi.”Chắc là… ta không thể quay về nữa rồi…Cả đời này, ta chỉ có một điều tiếc nuối, không thể nói với nàng một câu lúc nàng thích ta:Ta thích nàng, rất thích.
Ở Bách Điểu thành, Tiểu Trà bảo ta vẽ lông mày cho nàng, ta đương nhiên biết vẽ lông mày đại diện cho điều gì, chỉ là, ta không thể, ta không thể, không phải là không muốn.
Tiểu Trà nói nàng không buồn, chỉ có chút tiếc nuối, có lẽ, nàng vẫn chưa ý thức được, nàng không thích ta nhiều như vậy, rung động lúc đó cũng có thể chỉ là thói quen còn sót lại trước khi mất trí nhớ.
Tất cả những gì trải qua ở Bách Điểu thành, có lẽ là khởi đầu cho việc Tiểu Trà phá vỡ ký ức.
Ta không biết nàng nhớ lại vì điều gì, cũng không biết nàng khôi phục được bao nhiêu.
Khi Tiểu Trà hỏi ta yêu khí trên người Lâm Lâm là chuyện gì xảy ra, ta không muốn để nàng biết chuyện này, chỉ có thể thuận theo Lâm Lâm mà lấp l.i.ế.m cho qua.
Bách Cổ Điểu đợi Lâm Lâm rời đi mới ra tay, thứ hắn ta kiêng kỵ, chính là yêu khí bá đạo và nồng đậm trên người Lâm Lâm.
Sau đó, ta mới hiểu tại sao đó là yêu khí của Chúc Nguy.
Lúc lấy Vạn Cốt Vẫn ở Thương Sơn, Lâm Lâm vì bảo vệ ta và Tiểu Trà, đã lựa chọn hy sinh.
Lúc đó, ta biết, nếu ta còn tim, nhất định sẽ rất đau lòng.
Trên đường trở về, tuy Tiểu Trà vẫn luôn cố nén đau lòng, nhưng kỳ thật nàng chưa từng nhịn được, còn ta, lại không thể làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh nàng.
6.
Gặp Lâm Lâm ở Vong Ưu trấn, nằm ngoài dự đoán của ta, Tiểu Trà càng không cần phải nói.
Cho nên, Tiểu Trà sẽ bắt đầu vô thức muốn đến gần nó, muốn nó thừa nhận mình chính là Lâm Lâm.
Ta biết, nó chính là Lâm Lâm, nó vẫn luôn là Lâm Lâm, nhưng ta không rõ nó đang lên kế hoạch gì.
Mãi cho đến đêm Vạn Yêu Hành, ta nhìn thấy tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn bị Chúc Nguy bắt đi lúc trước, nhìn thấy Lâm Lâm thà bị Tiểu Trà hiểu lầm cũng muốn đuổi chúng ta đi, nhìn thấy Tiểu Trà ngất xỉu, còn Lâm Lâm lại quỳ trước mặt ta không chút d.a.o động, cầu xin ta dẫn Tiểu Trà rời đi.
Ta mới hiểu, kết quả cuối cùng trong kế hoạch của nó, vẫn không thể thoát khỏi cái ch/3t.
Ta không muốn để nó một mình gánh vác, cũng không muốn Tiểu Trà mất đi nó lần nữa, cho nên ta giao quyền lựa chọn cho Tiểu Trà.
Chỉ là ngoài ý muốn, Tiểu Trà đã khôi phục yêu lực và một phần ký ức.
Trong hang động, ta gặp Chúc Nguy, con đại yêu suýt chút nữa đã hủy diệt Yêu Yêu trấn trăm năm trước. Cũng chính là lời nàng ta nói khiến ta biết, tất cả những chuyện này, đều là do nàng ta tính toán.
Tiếp theo, chính là lúc Chúc Nguy nói hang động mới là lò luyện đan thật sự, Lâm Lâm đột nhiên thừa nhận mình chính là Lâm Lâm, đồng thời nói cho ta và Tiểu Trà biết mục đích và kế hoạch mà nó che giấu, còn nói muốn cùng nhau đối mặt.
Sau khi an bài cho tiểu yêu bị thương xong, Tiểu Trà kéo ta đi tìm trận nhãn.
Càng đi càng hẻo lánh, ta mới ý thức được, Lâm Lâm từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, nó vẫn muốn chúng ta rời đi, một mình hy sinh.
7.
Khi ta và Tiểu Trà chạy tới, cửa hang động đã bị phong ấn, yêu lực của ta và Tiểu Trà cộng lại, cũng không phá giải được, cuối cùng lại nổ tung từ bên trong.
Lao vào trong, Lâm Lâm đã đ.â.m “Thị Kích” vào tim Chúc Nguy, nhưng nó cũng bị thương rất nặng.
Dù vậy, nó vẫn kiên trì ngăn cản chúng ta, Tiểu Trà lại một lần nữa trải qua cảm giác lòng đau như cắt.
Cho nên, ta đã phá vỡ kết giới của nó.
Chúc Nguy nói, chúng ta đều sẽ ch/3t, đều sẽ ch/3t ở đây, ta nghe chỉ cảm thấy ồn ào, xoay người liền đ.â.m thanh kiếm gãy trong tay vào cổ nàng ta.
Lúc trận pháp sắp đạt đến đỉnh điểm, ta vung tay đưa Lâm Lâm và Tiểu Trà ra khỏi cửa hang.
Lúc đó, ta đột nhiên nghĩ đến lời cảm thán ở Bách Điểu thành lúc trước và lời Tiểu Trà nói.
“Nếu yêu quái ch/3t cũng có thể toàn thây thì tốt rồi.”
“Phu tử, đợi chúng ta lấy được Vạn Cốt Vẫn về Yêu Yêu trấn là sẽ an toàn rồi.”
Chắc là… ta không thể quay về nữa rồi…
Cả đời này, ta chỉ có một điều tiếc nuối, không thể nói với nàng một câu lúc nàng thích ta:
Ta thích nàng, rất thích.
Tiểu Trà - Bình Sinh HoanTác giả: Bình Sinh HoanTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhLàm thế nào để viết một câu chuyện với phần mở đầu “Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi?” Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi, mười lăm năm sau, hắn lớn lên thành thiếu niên đẹp nhất trong vòng trăm dặm, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, dáng người thanh mảnh, một gương mặt tuấn tú khiến vô số cô nương tranh giành ghen tuông, chỉ là tính cách này… có chút u uất. Sau đó, ta mới biết, hắn là công tử của gia tộc trừ yêu, còn ta, là con yêu cuối cùng mà hắn bắt. 1. "Lâm Lâm, xong chưa?" Ta hơi ngẩng mặt lên, để Lâm Lâm giúp ta vẽ lông mày. Thiếu niên trước mắt mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, một đôi con ngươi sâu thẳm, đôi môi mím chặt, sống mũi cao thẳng tắp, ta mỉm cười khen hắn: "Lâm Lâm, ngươi thật đẹp." Thiếu niên chẳng thèm để ý ta, một tay nắm lấy cằm ta, một tay kẹp cây bút vẽ lông mày mảnh khảnh, thản nhiên nói: "Đừng có lộn xộn." Hồi lâu sau, hắn mới vẽ xong cho ta, ta nôn nóng mở tủ quần áo, kéo Lâm Lâm đến bên cạnh, chọn một chiếc váy màu hồng phấn rồi… Ở Bách Điểu thành, Tiểu Trà bảo ta vẽ lông mày cho nàng, ta đương nhiên biết vẽ lông mày đại diện cho điều gì, chỉ là, ta không thể, ta không thể, không phải là không muốn.Tiểu Trà nói nàng không buồn, chỉ có chút tiếc nuối, có lẽ, nàng vẫn chưa ý thức được, nàng không thích ta nhiều như vậy, rung động lúc đó cũng có thể chỉ là thói quen còn sót lại trước khi mất trí nhớ.Tất cả những gì trải qua ở Bách Điểu thành, có lẽ là khởi đầu cho việc Tiểu Trà phá vỡ ký ức. Ta không biết nàng nhớ lại vì điều gì, cũng không biết nàng khôi phục được bao nhiêu.Khi Tiểu Trà hỏi ta yêu khí trên người Lâm Lâm là chuyện gì xảy ra, ta không muốn để nàng biết chuyện này, chỉ có thể thuận theo Lâm Lâm mà lấp l.i.ế.m cho qua.Bách Cổ Điểu đợi Lâm Lâm rời đi mới ra tay, thứ hắn ta kiêng kỵ, chính là yêu khí bá đạo và nồng đậm trên người Lâm Lâm.Sau đó, ta mới hiểu tại sao đó là yêu khí của Chúc Nguy.Lúc lấy Vạn Cốt Vẫn ở Thương Sơn, Lâm Lâm vì bảo vệ ta và Tiểu Trà, đã lựa chọn hy sinh.Lúc đó, ta biết, nếu ta còn tim, nhất định sẽ rất đau lòng.Trên đường trở về, tuy Tiểu Trà vẫn luôn cố nén đau lòng, nhưng kỳ thật nàng chưa từng nhịn được, còn ta, lại không thể làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh nàng.6.Gặp Lâm Lâm ở Vong Ưu trấn, nằm ngoài dự đoán của ta, Tiểu Trà càng không cần phải nói.Cho nên, Tiểu Trà sẽ bắt đầu vô thức muốn đến gần nó, muốn nó thừa nhận mình chính là Lâm Lâm.Ta biết, nó chính là Lâm Lâm, nó vẫn luôn là Lâm Lâm, nhưng ta không rõ nó đang lên kế hoạch gì.Mãi cho đến đêm Vạn Yêu Hành, ta nhìn thấy tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn bị Chúc Nguy bắt đi lúc trước, nhìn thấy Lâm Lâm thà bị Tiểu Trà hiểu lầm cũng muốn đuổi chúng ta đi, nhìn thấy Tiểu Trà ngất xỉu, còn Lâm Lâm lại quỳ trước mặt ta không chút d.a.o động, cầu xin ta dẫn Tiểu Trà rời đi.Ta mới hiểu, kết quả cuối cùng trong kế hoạch của nó, vẫn không thể thoát khỏi cái ch/3t.Ta không muốn để nó một mình gánh vác, cũng không muốn Tiểu Trà mất đi nó lần nữa, cho nên ta giao quyền lựa chọn cho Tiểu Trà. Chỉ là ngoài ý muốn, Tiểu Trà đã khôi phục yêu lực và một phần ký ức.Trong hang động, ta gặp Chúc Nguy, con đại yêu suýt chút nữa đã hủy diệt Yêu Yêu trấn trăm năm trước. Cũng chính là lời nàng ta nói khiến ta biết, tất cả những chuyện này, đều là do nàng ta tính toán.Tiếp theo, chính là lúc Chúc Nguy nói hang động mới là lò luyện đan thật sự, Lâm Lâm đột nhiên thừa nhận mình chính là Lâm Lâm, đồng thời nói cho ta và Tiểu Trà biết mục đích và kế hoạch mà nó che giấu, còn nói muốn cùng nhau đối mặt.Sau khi an bài cho tiểu yêu bị thương xong, Tiểu Trà kéo ta đi tìm trận nhãn.Càng đi càng hẻo lánh, ta mới ý thức được, Lâm Lâm từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, nó vẫn muốn chúng ta rời đi, một mình hy sinh.7.Khi ta và Tiểu Trà chạy tới, cửa hang động đã bị phong ấn, yêu lực của ta và Tiểu Trà cộng lại, cũng không phá giải được, cuối cùng lại nổ tung từ bên trong.Lao vào trong, Lâm Lâm đã đ.â.m “Thị Kích” vào tim Chúc Nguy, nhưng nó cũng bị thương rất nặng.Dù vậy, nó vẫn kiên trì ngăn cản chúng ta, Tiểu Trà lại một lần nữa trải qua cảm giác lòng đau như cắt.Cho nên, ta đã phá vỡ kết giới của nó.Chúc Nguy nói, chúng ta đều sẽ ch/3t, đều sẽ ch/3t ở đây, ta nghe chỉ cảm thấy ồn ào, xoay người liền đ.â.m thanh kiếm gãy trong tay vào cổ nàng ta.Lúc trận pháp sắp đạt đến đỉnh điểm, ta vung tay đưa Lâm Lâm và Tiểu Trà ra khỏi cửa hang.Lúc đó, ta đột nhiên nghĩ đến lời cảm thán ở Bách Điểu thành lúc trước và lời Tiểu Trà nói.“Nếu yêu quái ch/3t cũng có thể toàn thây thì tốt rồi.”“Phu tử, đợi chúng ta lấy được Vạn Cốt Vẫn về Yêu Yêu trấn là sẽ an toàn rồi.”Chắc là… ta không thể quay về nữa rồi…Cả đời này, ta chỉ có một điều tiếc nuối, không thể nói với nàng một câu lúc nàng thích ta:Ta thích nàng, rất thích.