Trên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!…
Chương 15
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa LyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTrên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!… Một hô vạn ứng, âm thanh rung chuyển đất trời.Lâm Thụy Hiên vốn đã thay áo giáp, nhưng không hiểu sao y lại nhớ đến giáp hộ tâm mà Tống Nghệ Hề đã đưa cho y, tâm y hơi lung lay, xoay người đến mở hành trang, lấy giáp hộ tâm lên, đôi mắt y liền sửng sốt.Chỉ thấy phía dưới giáp hộ tâm, chứa ngập những tờ ngân phiếu.Sắc mặt Lâm Thụy Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, u ám.Vị công chúa này trước sau như một, tìm mọi cách để người khác không làm trái ý mình dù chỉ một chút.Trong lòng y vô cùng khó chịu, y xếp giáp hộ tâm phủ lên những tấm ngân phiếu đó một lần nữa, đóng hành trang lại sải bước ra ngoài.“Xuất thành! Nghênh chiến!”Trong ba tháng ngắn ngủi.Lâm Thụy Hiên đã giành lại ba thành, thêm ba thành nữa, là có thể giành lấy U Châu.Thế mà chiến sự tiền tuyến vẫn chưa ổn định, phía hậu cần trong quân lại xuất hiện vấn đề.Viên quan canh giữ kho lương thực chạy đến với vẻ mặt lo lắng bẩm báo: “Tướng quân, triều đình lẽ ra phải tiếp tế kho lương thực mới cho quân binh từ mười ngày trước, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy tin của quan vận chuyển, lương thực còn lại trong kho, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được năm ngày!” Trong lòng Lâm Thụy Hiện có chút bồn chồn, không hiểu sao có dự cảm không lành quanh quẩn trong tâm trí, nhưng trước tiên vẫn phải an ủi viên quan quản kho lương thực, sau đó liền viết thư xin hoàng đế mở kho lương để vận chuyển số lương thực mới.Tuy nhiên dự cảm không lành đã thành sự thật, thư trả lời chỉ có một câu: “Không phê chuẩn, ngừng cấp lương thực đến khi giành lại được U Châu!”Thời khắc đó, Lâm Thụy Hiên như sắp phát điên! Phó tướng phẫn nộ đập tay xuống bàn, như đang nghiến răng nghiến lợi: “Thật h.i.ế.p người quá đáng!”Lâm Thụy Hiên trầm mặc im lặng.Y đương nhiên tức giận, nhưng trước mắt việc quan trọng là phải tập trung lương thực…Bỗng nhiên, y nhớ đến hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề!Một hộp ngân phiếu, nhanh nhất có thể, y đã đổi nó thành hàng nghìn tấn lương thực từ trong tay bách tính ở thành trì lân cận, cuối cùng cũng có thể giữ được lương thảo cho quân binh trong mười ngày tới.Lâm Thụy Hiên nhìn chiếc giáp hộ tâm còn sót lại trên tay, trong lòng lại len lỏi vài phần phức tạp.Đến cuối cùng, thật may mắn là vẫn có hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề…Nhưng thời gian mười ngày, dù Lâm Thụy Hiên có lợi hại đến đâu đi nữa thì việc công hạ U Châu kỳ thực là điều rất viển vong.
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa LyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTrên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!… Một hô vạn ứng, âm thanh rung chuyển đất trời.Lâm Thụy Hiên vốn đã thay áo giáp, nhưng không hiểu sao y lại nhớ đến giáp hộ tâm mà Tống Nghệ Hề đã đưa cho y, tâm y hơi lung lay, xoay người đến mở hành trang, lấy giáp hộ tâm lên, đôi mắt y liền sửng sốt.Chỉ thấy phía dưới giáp hộ tâm, chứa ngập những tờ ngân phiếu.Sắc mặt Lâm Thụy Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, u ám.Vị công chúa này trước sau như một, tìm mọi cách để người khác không làm trái ý mình dù chỉ một chút.Trong lòng y vô cùng khó chịu, y xếp giáp hộ tâm phủ lên những tấm ngân phiếu đó một lần nữa, đóng hành trang lại sải bước ra ngoài.“Xuất thành! Nghênh chiến!”Trong ba tháng ngắn ngủi.Lâm Thụy Hiên đã giành lại ba thành, thêm ba thành nữa, là có thể giành lấy U Châu.Thế mà chiến sự tiền tuyến vẫn chưa ổn định, phía hậu cần trong quân lại xuất hiện vấn đề.Viên quan canh giữ kho lương thực chạy đến với vẻ mặt lo lắng bẩm báo: “Tướng quân, triều đình lẽ ra phải tiếp tế kho lương thực mới cho quân binh từ mười ngày trước, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy tin của quan vận chuyển, lương thực còn lại trong kho, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được năm ngày!” Trong lòng Lâm Thụy Hiện có chút bồn chồn, không hiểu sao có dự cảm không lành quanh quẩn trong tâm trí, nhưng trước tiên vẫn phải an ủi viên quan quản kho lương thực, sau đó liền viết thư xin hoàng đế mở kho lương để vận chuyển số lương thực mới.Tuy nhiên dự cảm không lành đã thành sự thật, thư trả lời chỉ có một câu: “Không phê chuẩn, ngừng cấp lương thực đến khi giành lại được U Châu!”Thời khắc đó, Lâm Thụy Hiên như sắp phát điên! Phó tướng phẫn nộ đập tay xuống bàn, như đang nghiến răng nghiến lợi: “Thật h.i.ế.p người quá đáng!”Lâm Thụy Hiên trầm mặc im lặng.Y đương nhiên tức giận, nhưng trước mắt việc quan trọng là phải tập trung lương thực…Bỗng nhiên, y nhớ đến hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề!Một hộp ngân phiếu, nhanh nhất có thể, y đã đổi nó thành hàng nghìn tấn lương thực từ trong tay bách tính ở thành trì lân cận, cuối cùng cũng có thể giữ được lương thảo cho quân binh trong mười ngày tới.Lâm Thụy Hiên nhìn chiếc giáp hộ tâm còn sót lại trên tay, trong lòng lại len lỏi vài phần phức tạp.Đến cuối cùng, thật may mắn là vẫn có hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề…Nhưng thời gian mười ngày, dù Lâm Thụy Hiên có lợi hại đến đâu đi nữa thì việc công hạ U Châu kỳ thực là điều rất viển vong.
Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa LyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhTrên yến tiệc trong cung. Ta say khướt ôm chầm lấy tướng quân bặm môi hôn một phát. Mọi người đều điếng hồn! “Tổ tông à, hôn nhầm rồi, đó là Diêm Vương sống đấy!” Vốn tưởng ta sẽ bị x/ử t/ử trước mặt quần thần thiên hạ, nào ngờ tên tướng quân lại kéo ta vào lòng. Vẻ mặt hắn ta đ.â.m chiêu: “Đích thị là hôn nhầm, đáng lý phải hôn môi!” Ta có một bí mật không thể cho ai biết được. Ta đã trùng sinh sau khi ch*t! Nguyên Ninh năm thứ mười ba, nước Tống bị di/ệt vo/ng, phụ hoàng bị bắt. Ta vì không muốn bị sỉ nhục, trước khi Hung Nô tiến vào phủ, đã tự tay chấm dứt mạng sống của mình bằng một mảnh lụa trắng. Giờ đây, khi ta tỉnh dậy lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thụy Hiên… Đôi mắt ta run rẩy: “Lâm Thụy Hiên, bây giờ là Nguyên Ninh năm thứ mấy rồi?” Bóng người trước mặt càng lúc càng kéo dài ra. Lâm Thụy Hiên không biết vị công chúa này lại muốn bày trò gì, chỉ trầm giọng đáp: “Nguyên Ninh năm thứ mười, công chúa trong mơ tỉnh lại quên luôn cả việc này sao?” Không sai! Ta trùng sinh rồi!… Một hô vạn ứng, âm thanh rung chuyển đất trời.Lâm Thụy Hiên vốn đã thay áo giáp, nhưng không hiểu sao y lại nhớ đến giáp hộ tâm mà Tống Nghệ Hề đã đưa cho y, tâm y hơi lung lay, xoay người đến mở hành trang, lấy giáp hộ tâm lên, đôi mắt y liền sửng sốt.Chỉ thấy phía dưới giáp hộ tâm, chứa ngập những tờ ngân phiếu.Sắc mặt Lâm Thụy Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, u ám.Vị công chúa này trước sau như một, tìm mọi cách để người khác không làm trái ý mình dù chỉ một chút.Trong lòng y vô cùng khó chịu, y xếp giáp hộ tâm phủ lên những tấm ngân phiếu đó một lần nữa, đóng hành trang lại sải bước ra ngoài.“Xuất thành! Nghênh chiến!”Trong ba tháng ngắn ngủi.Lâm Thụy Hiên đã giành lại ba thành, thêm ba thành nữa, là có thể giành lấy U Châu.Thế mà chiến sự tiền tuyến vẫn chưa ổn định, phía hậu cần trong quân lại xuất hiện vấn đề.Viên quan canh giữ kho lương thực chạy đến với vẻ mặt lo lắng bẩm báo: “Tướng quân, triều đình lẽ ra phải tiếp tế kho lương thực mới cho quân binh từ mười ngày trước, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy tin của quan vận chuyển, lương thực còn lại trong kho, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ được năm ngày!” Trong lòng Lâm Thụy Hiện có chút bồn chồn, không hiểu sao có dự cảm không lành quanh quẩn trong tâm trí, nhưng trước tiên vẫn phải an ủi viên quan quản kho lương thực, sau đó liền viết thư xin hoàng đế mở kho lương để vận chuyển số lương thực mới.Tuy nhiên dự cảm không lành đã thành sự thật, thư trả lời chỉ có một câu: “Không phê chuẩn, ngừng cấp lương thực đến khi giành lại được U Châu!”Thời khắc đó, Lâm Thụy Hiên như sắp phát điên! Phó tướng phẫn nộ đập tay xuống bàn, như đang nghiến răng nghiến lợi: “Thật h.i.ế.p người quá đáng!”Lâm Thụy Hiên trầm mặc im lặng.Y đương nhiên tức giận, nhưng trước mắt việc quan trọng là phải tập trung lương thực…Bỗng nhiên, y nhớ đến hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề!Một hộp ngân phiếu, nhanh nhất có thể, y đã đổi nó thành hàng nghìn tấn lương thực từ trong tay bách tính ở thành trì lân cận, cuối cùng cũng có thể giữ được lương thảo cho quân binh trong mười ngày tới.Lâm Thụy Hiên nhìn chiếc giáp hộ tâm còn sót lại trên tay, trong lòng lại len lỏi vài phần phức tạp.Đến cuối cùng, thật may mắn là vẫn có hộp ngân phiếu của Tống Nghệ Hề…Nhưng thời gian mười ngày, dù Lâm Thụy Hiên có lợi hại đến đâu đi nữa thì việc công hạ U Châu kỳ thực là điều rất viển vong.